Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 1

Chương 471: Chương 471: Người đàn ông xuất hiện tại cửa




“Thi Thi, cô không phải công tác bề bộn nhiều việc sao? Nơi này có chúng tôi là đủ rồi.” Đoàn Ngọc Tường nghe được lời Nhậm Tiếu Vi nói, cũng quản không được nhiều như vậy, đi tới chặn đường Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi có chút dở khóc dở cười, đâu nào còn có thể vờ như không hiểu tình huống hiện tại.

Khẳng định là hai chị em Đoàn Ngọc Tường nghe được tin Nhậm Tiếu Vi nằm viện, muốn đến đây biểu hiện, sau đó Nhậm Tiếu Vi không muốn gặp bọn họ, muốn đuổi bọn họ đi.

Mà cô, không thể nghi ngờ là chính là người tốt nhất dùng đuổi họ đi..

“Tôi trước vào xem mẹ.” Tô Thi Thi cũng không dám đi, bằng không thật sự đem Nhậm Tiếu Vi đắc tội chết.

“Không cần, phu nhân hiện tại khẳng định không nghĩ muốn nhìn đến cô.” Đoàn Ngọc Tường chắn ở cửa, trong giọng nói mang theo một tia khẩn trương.

Cô ta biết Nhậm Tiếu Vi nghe được đến bọn cô mà nói, biết bà sẽ tức giận, nhưng cô ta không thể không nói như vậy.

Các cô rất không dễ dàng mới đợi được cơ hội lần này, làm sao có thể để cho Tô Thi Thi đoạt công lao?

“Không sai. Tôi nghe nói là cô làm hại phu nhân bị thương, cô như thế nào còn có mặt mũi đến đây thăm bà? Bà nhìn thấy cô khẳng định sẽ tức giận.”

“Bác sĩ nói, hiện tại phu nhân không nên tức giận, bằng không đối với khôi phục miệng vết thương không có lợi, cô vẫn lại là đi đi.”

Đoàn Ngọc Lộ đi đến liền muốn kéo tay Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi không dấu vết tránh đi, có chút khó xử nói: “Nhưng mà tôi không nhìn thấy mẹ sẽ lo lắng.”

Cô nói xong giơ giơ túi lớn trong tay cầm theo lên, nói: “Tôi đến đồ dùng rửa mặt cũng đều đã mang đến rồi, đêm nay liền tính toán ở lại trong bệnh viện cùng mẹ.”

“Không cần rồi.” Chị em Đoàn Ngọc Tường vừa nghe liền bối rối, hai người liếc nhau một cái, rồi sau đó Đòan Ngọc Lộ đi lên phía trước, vươn tay đoạt lấy túi lớn trong tay Tô Thi Thi nói.

“Nơi này có chúng tôi, cô có cái gì lo lắng? Cô công tác không phải bề bộn nhiều việc sao? Phu nhân thích nhất người thông minh lanh lợi có khả năng, cô như vậy ở trong bệnh viện lãng phí thời gian, bà khẳng định sẽ ghét bỏ cô.”

Tô Thi Thi nhãn cầu xoay một vòng, nói đến nơi đây, cô nếu còn không tức giận, tựa hồ quá giả rồi.

“Tôi muốn đến xem mẹ tôi, các người quản được? Mẹ tôi so với công việc cái gì quan trọng hơn? Các người mau tránh ra cho tôi!” Tô Thi Thi lạnh giọng nói.

Đoàn Ngọc Lộ cùng Đoàn Ngọc Tường giật nảy mình, không nghĩ tới Tô Thi Thi sẽ đột nhiên bão nổi.

Lúc này, trong phòng bệnh Nhậm Tiếu Vi đột nhiên hô: “Thi Thi, cô vào đây.”

Tô Thi Thi đột nhiên muốn cười, xem ra mẹ chồng cô là thật nóng nảy rồi, vậy mà muốn cùng cô đứng ở chung chiến tuyến.

Chị em Đoàn gia càng thêm sốt ruột, Đoàn Ngọc Lộ bốp một phen đem túi lớn ném xuống đất, hung tợn nói: “Cô như thế nào nghe không hiểu à? Cái này... Đây là Bùi Dịch nói, để cho cô an tâm công tác! Tôi biết chia trẻ cực kỳ sủng cô, có chút lời xấu hổ nói ra, nhưng mà cô cũng phải thay chú suy xét cân nhắc. Phu nhân không thích cô, cô còn cố tình đến đây làm chi để cho bà ngột ngạt à? Còn phải đọi người khác nói rõ như thế à?”

“Cái này...” Tô Thi Thi như là bị cô ta thuyết phục, cực kỳ khó xử, ngữ khí đều đã thấp xuống, nhìn giống như là không biết nên như thế nào trả lời.

Trên thực tế, trong lòng cô quả thật có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới Đoàn Ngọc Lộ đi một chuyến vào núi, sau khi trở về chỉ số thông minh vậy mà tăng lên rồi. Biết dùng cả những thứ lý do này, thật đúng là khiến cô nhìn bằng con mắt khác.

Cô hơi hơi quăng đầu nhìn thoáng qua Đoàn Ngọc Tường, đã thấy Đoàn Ngọc Tường ngậm miệng không nói, cũng không có nhiều lời, trong lòng không khỏi có chút mỉa mai.

Xem ra người xấu đều là để cho Đoàn Ngọc Lộ làm, Đoàn Ngọc Tường cái người chị này vẫn như cũ không làm sao thích vị em gái này.

“Tô Thi Thi, cô tới cùng có nghe hay không? Nếu cô thật muốn đi vào, vậy được, tôi cho cô vào. Đến lúc đó phu nhân thật sự tức giận mà nói, để xem cô làm thế nào giải thích với Bùi Dịch.” Đoàn Ngọc Lộ lạnh giọng nói.

“Cái này...” Tô Thi Thi cực kỳ khó xử, “Tôi nghe được mẹ bảo tôi vào rồi...”

“Bà là muốn đem cô dụ đi vào, sau đó chửi!” Đoàn Ngọc Lộ trợn mắt nói dối.

“Đoàn Ngọc Lộ!”

Bên trong truyền đến một giọng nói không phải rất lớn, nghe ra mơ mơ hồ hồ, nhưng mà có thể nghe ra được là Nhậm Tiếu Vi đang mắng người.

Tô Thi Thi thấy không sai biệt lắm, tiện thở dài, nói: “Vậy được rồi, tôi ngày mai trở lại thăm mẹ.”

Sau đó tiện hướng tới cửa đi đến.

“Rốt cục đi rồi.” Đợi cho cửa đóng lại, Đoàn Ngọc Lộ nặng nề mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc nhìn chị mình, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Thời điểm mấu chốt vẫn lại là tôi dùng được đúng không?”

Đoàn Ngọc Tường mặc kệ kẻ ngu ngốc này, cũng không có tiến vào phòng bệnh, mà là để cho Đoàn Ngọc Lộ chính mình đi vào.

Rất nhanh, trong phòng bệnh mặt truyền đến tiếng ném bể đồ vật, hiển nhiên Nhậm Tiếu Vi tức giận đến không nhẹ.

Nếu không phải Nhậm Tiếu Vi cùng Tô Thi Thi vẫn không hợp, vừa rồi vì bận tâm mặt mũi, làm sao có thể thật sự để cho Tô Thi Thi cứ như vậy đi vào.

Đoàn Ngọc Tường đương nhiên biết, nếu để cho Tô Thi Thi ở lại, đối với các cô mà nói chính là một cái tai hoạ.

Lúc Tô Thi Thi đi ra, thấy được Bùi Dịch, lúc này Bùi tiên sinh đang lẳng lặng đứng trên hành lang nhìn cô.

Tô Thi Thi bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, ánh mắt từ từ trợn to, buồn bực nhìn anh: “Anh vừa rồi nhìn em đi vào.”

Cô nói câu này là khẳng định.

Bùi Dịch đi lên dắt tay cô, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, về nhà.”

Tô Thi Thi siêu cấp không nói gì, oán trách nói: “Bên trong kia đúng là mẹ anh, anh liền trơ mắt nhìn bà bị giam trong hầm lửa?”

Bùi Dịch không nói gì, mà là mang theo cô tại một khúc rẽ ngoặt đợi một hồi.

Rất nhanh liền có thang máy lên đến, từ bên trong đi tới một người, đúng là từ bên ngoài trở về Hồng Cầm.

Tô Thi Thi bừng tỉnh đại ngộ, khó trách cô vừa rồi không thấy được Hồng Cầm đi ra, thì ra từ đầu liền không ở bên trong.

Bằng không vừa rồi từ đầu liền không có cơ hội cho chị em Đoàn gia kia biểu hiện rồi.

“Xem ra là em lo lắng nhiều rồi.” Tô Thi Thi ngượng ngùng nói.

Có Hồng Cầm ở đây, Đoàn Ngọc Tường cùng Đoàn Ngọc Lộ cộng lại đều đã không phải là đối thủ của bà ta.

Bùi Dịch khóe miệng ngoéo... một cái, không nói gì, mang theo cô trực tiếp rời khỏi bệnh viện.

Xác định Nhậm Tiếu Vi không có việc gì, Tô Thi Thi thả lỏng xuống, sau đó cô đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng bị chính mình quên đi.

“Xong rồi xong rồi, Ngọc! Em tại sao lại quên mất cô ấy rồi!”

Tô Thi Thi vừa rồi liền vẫn cảm thấy chính mình như là có chuyện gì quên rồi, thì ra là chuyện này!

Cô sốt ruột nhìn Bùi Dịch: “Anh mau giúp em điều tra xem Ngọc đã lên máy bay chưa?” Lời vừa mới nói xong, cô lại thì thào lắc lắc đầu, “Đều đã thời gian dài như thế, khẳng định bay mất rồi. Làm sao bây giờ? Cô ấy nhát gan như thế, chưa từng có chính mình đơn độc ra nước ngoài, nếu lỡ đụng tới người xấu làm sao bây giờ?”

“Ôn Ngọc?” Bùi Dịch nhíu mày, nhớ tới thời gian này Tần Phong khác thường, trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng.

Anh cầm lấy điện thoại, gọi cho thư ký Vương, để cho anh ta đi điều tra. Mấy phút đồng hồ sau, thư ký Vương liền có hồi âm.

“Cô ấy không lên máy bay?” Tô Thi Thi nghe được kết quả cực kì kinh ngạc, “Là bị cản lại hay vẫn lại là... Cô không dám đăng ký?”

Tô Thi Thi cảm thấy được cái khả năng nhiều hơn nữa, cô nghĩ nghĩ vẫn lại là lo lắng, nói: “Trực tiếp đến nhà cô ấy xem thử.”

Cô đã sớm muốn tìm Ôn Ngọc nói chuyện chút, hôm nay bất luận như thế nào đều phải tìm đến cô ấy.

Bùi Dịch không có phản đối, lái xe trực tiếp cùng Tô Thi Thi đến nhà trọ mà Ôn Ngọc đang ở.

Vẫn như cũ là cái nhà trọ rất có dấu vết lịch sử công nhân viên chức, mấy vị ở đây nhìn thấy bọn họ đã không giống như lần trước kêu hô đánh kêu hô giết, đối với bọn họ khách khách khí khí chào hỏi.

Tô Thi Thi cười đến mặt đều đã cứng, rất không dễ dàng đến cửa nhà Ôn Ngọc, nhấn chuông cửa.

Đây là ước chừng nhấn cả 3 phút, vẫn không có người đến mở cửa, Tô Thi Thi lo lắng nhìn thoáng qua Bùi Dịch: “Có thể đã xảy ra chuyện hay không?”

Vừa rồi hàng xóm bên cạnh rõ ràng nói nhìn thấy Ôn Ngọc trở lại, nhưng không mở cửa là chuyện gì xảy ra?

Ngay lúc Tô Thi Thi quyết định xô cửa thời điểm, bên trong truyền đến tiếng bước chân, Tô Thi Thi còn chưa kịp phản ứng, cửa liền mở ra rồi.

Cô ngẩng đầu vừa thấy, nhất thời mở to mắt, sợ tới mức thiếu chút nữa không nhảy dựng lên.

Chỉ thấy trong phòng đứng một người đàn ông để trần nửa người trên, đang lườm một đôi mắt thở phì phì nhìn bọn họ.

“Cô là ai?!”

Một người đàn ông liền vây quanh hông một cái khăn tắm, công khai đi ra mở cửa, nhìn kỹ thì, trên thân hắn lại vẫn có rất nhiều dấu vết ái muội!

Khó trách cách lâu như vậy mới ra mở cửa!

Tô Thi Thi lập tức liền mất đi lý trí, giơ chân lên liền hướng tới bộ vị trọng điểm của hắn đá qua.

Mọi người sáng hảo ~!~

Ai đọc thấy sai thò cmt nha để bạn sửa lại. Làm ko có thời gian đọc lại mà wat điên lắm nhiều khi sửa rồi lát lại mất tiêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.