Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 1

Chương 331: Chương 331: Người đàn ông xui xẻo




Ngọn đèn rực rỡ không ngừng chớp lóe, khiến người nhìn hoa mắt. Tô Thi Thi lôi kéo Ôn Ngọc, giống như hai người điên lao lên sàn nhảy, theo âm nhạc vặn vẹo thân thể.

Quần Ma Loạn Vũ!

Trên sàn nhảy đều là người ngoạn chơi đến điên cuồng, có mấy người đàn ông nhìn thấy hai cô gái đeo mặt nạ liền im lặng tiếp cận.

Nơi xa Bùi Dịch cùng Tần Phong chậm một bước, đã thấy Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc chạy vào sàn nhảy, hai người sắc mặt đều đã nhìn thật không tốt.

Tần Phong nghiêng người nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, buồn bực hỏi han: “Làm sao bây giờ? Đều đã đeo mặt nạ, dựa theo tính tình của Thi Thi, hẳn là không muốn quậy cho lớn chuyện chứ?”

Bùi Dịch lành lạnh liếc mắt nhìn anh: “Theo cậu thì sao?”

“Tôi nếu có thể nắm chắc sẽ hỏi cậu sao?” Tần Phong buồn bực cực kỳ.

Anh dám cá, anh hiện dám lên kéo hai cô vợ này trở về, Tô Thi Thi liền dám quay lại cấp cho anh một cái tát.

Đến nơi đây Tần Phong oán khí liền dừng không được sôi trào, lải nhải nói: “Tôi đã sớm nói qua cho cậu thẳng thắn một chút, cậu không chịu tin tưởng em ấy, hiện tại tốt rồi, em ấy chắc vô cùng tức giận.”

Anh nói xong không khỏi lắc đầu, nghĩ mãi không xong: “Theo lý mà nói Thi Thi thông minh như thế, sớm đã đoán được mới đúng. Nhưng mà lần này làm sao có thể tức giận như vậy, vậy mà rời nhà trốn đi!”

Anh không phát hiện Bùi Dịch nghe được lời của anh nói xong thân thể liền cứng đờ, trên mặt đáng ngờ hiện lên quét xuống xấu hổ.

Bùi tiên sinh tuyệt đối sẽ không thừa nhận, anh hôm nay vẽ rắn thêm chân, lộng xảo thành chuyên rồi!

Anh là đầu óc úng nước rồi mới có thể đặc biệt đi nhắc nhở Tô Thi Thi hôm nay đừng lên mạng. Lần này tốt rồi, một bước sa cơ hối hận ngàn đời, bị cô gái nhỏ của mình ghi hận rồi!

Bùi Dịch tự nhiên biết Tô Thi Thi nghĩ gì trong lòng, phỏng chừng chính là vì điểm ấy mới khiến cho cô tức giận như thế.

“Chết tiệt, mấy tên mù kia, cũng dám ghé vào sát như thế.” Lúc này Tần Phong đột nhiên nhìn chằm chằm hai người đàn ông đang vây quanh bên cạnh Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc, nghiến răng nghiến lợi mắng.

“Muốn chết!” Bùi Dịch cũng tương tự nhìn chằm chằm hai người đàn ông kia, trong mắt hiện lên quét xuống tia giận đáng sợ.

Dám đụng chạm người phụ nữ của anh, chán sống rồi!

Lúc này nơi xa đã chạy tới một đám người, cầm đầu người nọ thần sắc lo lắng, chạy đến đặc biệt nhanh, đúng là quản lí Ám Nhữ.

“Bùi tổng, Tần tổng, các người sao lại đến đây?” Quản lí lập tức chạy đến trước mặt Bùi Dịch, khẩn trương hỏi han.

“Quản lý Vương, đem mấy kẻ chướng mắt kia xử lý gọn đi!” Bùi Dịch vẫn như cũ nhìn chằm chằm sàn nhảy ở trung tâm kia, cũng không quay đầu lại nói.

Quản lý Vương sửng sốt, theo ánh mắt Bùi Dịch hướng qua phía trước vừa thấy, sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã.

Tô tiểu thư như thế nào lại ở chỗ này?

Xong rồi, ông chết chắc rồi!

Quản lý Vương vội vàng quay đầu gọi người đến xử lý

Rất nhanh sàn nhảy ở trung tâm chen vào đi một đống bảo an, hai người đàn ông đang tiếp cận Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc rất nhanh bị bảo an bắt được cánh tay che miệng, không hiểu chuyện gì đã bị kéo xuống sân nhảy, phản kháng cũng không kịp.

“Bùi tổng, tôi... Tôi thật sự không biết Tô tiểu thư đến chỗ này” Quản lý Vương xoa mồ hôi lạnh, khẩn trương giải thích.

Bùi Dịch lạnh lùng đứng yên tại chỗ không nói gì, ánh mắt vẫn như cũ rơi vào trên người Tô Thi Thi trong sàn nhảy.

“Nha đầu chết tiệt, ngoạn chơi thật sự vui vẻ quá rồi!”

Mà lúc này Tô Thi Thi đã phát hiện mấy người dàn ông vừa rồi vây quanh ở bên cạnh các cô đã không thấy nữa.

“Hừ!” Cô không cần nghĩ cũng thừa biết là do ai làm.

Cô nhìn thoáng qua Ôn Ngọc, nha đầu kia đã say.

Cô nhìn một phen bốn phía, kéo Ôn Ngọc hướng tới sân khấu đi đến.

“Em ấy lại muốn làm chi?” Tần Phong nhìn thấy hành động Tô Thi Thi, thiếu chút nữa trực tiếp xông lên cướp người.

“Tô Thi Thi!” Bùi Dịch mặt tối đen vô cùng, quả đấm gắt gao nắm bắt, có chút tức giận rồi.

Cái cô gái nhỏ này cũng dám chạy đến trên sân khấu chính để quậy! Quả thực vô pháp vô thiên rồi!

“Thi Thi, nơi này có cây cột! A, lành lạnh, thật thoải mái!” Ôn Ngọc đã uống đến có phần phân không rõ Đông Tây Nam Bắc rồi. Nhìn thấy có cây cột mát lạnh vừa tay liền quấn chặt lấy nó, đem khuôn mặt nóng bỏng của mình áp ở trên cây gậy, thích ý cực kỳ.

“Múa cột...” Tô Thi Thi ánh mắt tối sầm lại, đi đến một cây cột khác bên cạnh hai tay hướng lên trên đỡ lấy, di chuyển bộ ngực ngão nghễ của mình đưa lên đưa xuống áp sát vào thân cột, rồi lại dựa vào cột từ từ trượt xuống, hai mắt mê ly nhìn đám người dưới sân nhảy.

Nâng mông, ngực áp vào cột, giống như là rắn nước một dạng quấn ở trên cây cột. Cô chậm rãi đưa ngón tay trỏ ra ngoắc ngoắc, hướng về phía cửa hô: “comeonbaby!” (trời địu, chị chết chắc rồi, tự cầu nhiều phước đi)

“Oa!” Trong sân nhảy nhất thời truyền đến một trận tiếng hoan hô, mọi người thấy hai vị mỹ nữ mang theo mặt nạ bươm buớm, cảm xúc triệt để bị thiêu đốt rồi.

Tại những nơi phúc tạp như vậy, cảm xúc của người ta vốn là là tăng vọt, đâu nào chống lại trêu chọc? Lập tức có mấy người đàn ông kìm nén không được chạy lên sân khấu.

“Thi Thi, tôi không nhảy đâu!” Bên cạnh Ôn Ngọc nhìn đến Tô Thi Thi ở bên kia ôm lấy cây cột uốn éo, có chút sốt ruột.

Tô Thi Thi lúc này rượu mạnh mẽ xông lên não, đầu óc hỗn hỗn độn độn không được rõ ràng lắm, chỉ thấy cô ngẩng đầu, dũng cảm hô: “Không sao cả, tôi cũng sẽ không nhảy, ra sức hướng lên trên cọ là được!”

“Mỹ nữ, tôi dạy cho em!” Bên cạnh một người đàn ông đang vây quanh thấy thế, lập tức hưng phấn mà hô.

“Nóng!” Gương mặt đỏ bừng hướng đến thân cột mắt lạnh cọ cọ một phen, cảm thấy được không thoải mái, bắt đầu cởi quần áo trên người mình.

Nơi này không khí ngột ngạt, cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng bức vô cùng.

“Chết tiệt, Bùi Dịch, chuyện xảy ra hôm nay tôi không để yên cho cậu đâu!” Tần Phong nổi giận, một cái bước xa vọt vào sân nhảy, đi nhanh hướng tới trên sân khấu chạy tới.

Ôn Ngọc đều đã đã cởi bỏ ba cái nút thắt rồi!

“Ngọc, đừng cỡi quần áo, sẽ bị người ta nhìn thấy hết!” Tô Thi Thi cố gắng giữ lại chút bình tĩnh, quay đầu nhìn đến Ôn Ngọc vậy mà lại cỡi quần áo, vội vàng hướng tới cô ấy chạy tới.

Cô còn không có đến gần, liền nhìn đến một bóng người lao tới, người nọ rất nhanh ôm lấy Ôn Ngọc.

Tô Thi Thi nhìn đến người tới liền vui vẻ, chỉ vào Tần Phong cười nói: “Anh còn không tới sẽ cho anh đội nón xanh rồi!”

Tần Phong thân thể cứng đờ. Anh hiện tại thật sự rất nghĩ muốn bóp chết cô gái này!

“Em tự lo cho bản thân mình đi, người nào đó cũng đến đây!” Tần Phong trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, sau đó cởi áo khoác đem Ôn Ngọc nửa người trên tất cả bao lấy, khom lưng ôm lấy cô, xoay người rời đi.

“Này, chớ đi! Tôi cho cô quần áo!” Tô Thi Thi chỉ nhớ rõ Ôn Ngọc vừa rồi đang cỡi quần áo, dưới tình thế cấp bách liền đưa tay bắt lấy một người đàn ông đang vây bên cạnh mình.

Đúng lúc này, tên còn lại đi lên sân khấu.

Tô Thi Thi ngẩng đầu vừa thấy, ánh mắt nhất thời liền tái rồi, chỉ vào anh mắng: “Kẻ lừa đảo, anh tới làm gì!”

“Bùi... Bùi...” Cái người đàn ông bị Tô Thi Thi kéo quần áo vừa thấy Bùi Dịch đến, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt liền hướng đến trên người Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi đánh giá, trong lòng có cái suy đoán không tốt lắm. Cô gái này? Hẳn không phải là người của Bùi Dịch đi?

“Hiểu... Hiểu lầm...” Người nọ quay đầu bỏ chạy.

“Chớ đi, quần áo cho tôi mượn!” Tô Thi Thi sốt ruột tiện tay kéo lại, sống chết bắt được quần của hắn.

Người nọ có vẻ xui xẻo, hôm nay vừa lúc mặc qua một cái quần bình thường không cài dây lưng, bị cô kéo một cái, trực tiếp làm quần của hắn kéo xuống.

“Ách...” Tô Thi Thi uống nhiều rượu, trong lòng khó chịu hai mắt trợn ngược, ọe một tiếng liền phun ra, phun lên trên đùi người nọ.

Cả quán bar nhất thời rơi vào trạng thái im lặng quỷ dị, tất cả mọi người nhìn chằm chằm chuyện xảy ra trên sân khấu, một đám mắt chữ A miệng chữ O, trợn mắt há mồm nhìn, nhất thời nói không nên lời.

“A!” Cái người đàn ông xui xẻo kia hét lên một tiếng, không biết nên kéo quần hay là nên che đậy mặt.

“Tôi... Tôi không phải cố ý!” Tô Thi Thi cảm giác say nhất thời tỉnh lại đôi chút.

Xong rồi xong rồi, tại sao có thể như vậy! Cô thật sự không phải muốn vậy mà!

“Bùi Dịch, cứu mạng!” Tô Thi Thi không hề nghĩ ngợi, xoay người liền hướng tới Bùi Dịch lao qua ôm chầm lấy anh.

Bùi tiên sinh sắc mặt nghiêm nghị, vừa định ngăn cản, Tô Thi Thi đã chạy tới, kéo tay anh bỏ chạy, cô vừa chạy một bên hô.

“Bùi Dịch, chuyện này không thể trách em! Hắn... Hắn... Là hắn mất lịch sự trước!”

Bùi Dịch thân hình bị kiềm hãm, quả đấm xiếc chặt đến nỗi nghe được khách khách vang lên tiếng khớp xương va chạm vào nhau.

Tô Thi Thi em lại ô uế trong sạch của tôi!

Em chết chắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.