Trong thư phòng mùi khói dần mất đi, trong lò sưởi cao cấp than củi đang phừng phừng cháy, ấm áp lại ấm áp.
Bùi Dịch ngồi ở trên ghế sofa, Tô Thi Thi liền tựa vào trên thân anh, lười biếng nghe anh kể chuyện trước đây.
Đây là Bùi Dịch lần đầu tiên cùng Tô Thi Thi nói về những chuyện anh đã trải qua, tuổi thơ bất hạnh của anh.
“Cha anh tên là Bùi Thanh Vũ, lúc ấy là một vị kiến trúc sư nổi danh, Thế Mậu Đại Hạ ở Bắc Kinh này chính là do ông thiết kế.”
“Bùi Thanh Vũ?” Tô Thi Thi một cái xoay người ghé vào trên người Bùi Dịch, hai mắt lấp lánh trừng mắt nhìn anh, “Khó trách anh lợi hại như thế, khẳng định là kế thừa gen ưu tú của cha mình.”
“Để em nói anh nghe, thầy giáo của em đã từng cho tụi em xem qua một bản vẽ, chính là của chú Bùi ở nước ngoài thiết kế một tòa ca kịch viện, lúc ấy em đã ngưỡng mộ lắm rồi. Chỉ là không nghĩ tới, ông vậy mà là cha anh.”
“Còn sư huynh em, anh ấy đối với thiết kế bên trong rạp hát yêu thích cực kỳ, chính là chịu ảnh hưởng từ chú Bùi.”
“Anh biết.” Bùi Dịch nhẹ cười.
“Biết?” Tô Thi Thi nhãn cầu xoay một vòng, đột nhiên nhớ tới cái gì, thở phì phì trừng mắt nhìn Bùi Dịch, “Cho nên hai người các người hai đã sớm cấu kết với nhau làm việc xấu đúng không?”
“Tô tiểu thư, thành ngữ không thể dùng lung tung.” Bùi Dịch vuốt vuốt tóc của cô, ấn cô kéo nằm lên trước ngực mình, trầm giọng nói, “Lại vẫn muốn hay không nghe nữa đây?”
“Hừ, nói sang chuyện khác.”
“Không muốn nghe?”
“Nghe!”
Tô tiểu thư lập tức không nói, lẳng lặng nghe anh tiếp tục nói tiếp.
“Anh vốn dĩ có một gia đình hạnh phúc, cha anh cùng mẹ anh cực kỳ ân ái. Nhưng về sau, cha anh được Đoàn gia mời, về tham gia thiết kế một cái công trình đấu thầu.”
Anh nói tới đây, giọng nói dừng một chút, càng phát ra trầm: “Em hẳn là cũng đoán được, chuyện xảy ra năm đó cùng hiện tại rất giống, cũng là mấy đại gia tộc tranh giành cái công trình này.”
“Khi đó so với bây giờ còn muốn tàn khốc hơn một chút, có công ty nước ngoài cạnh tranh, cho nên sau cùng Tứ Đại Gia Tộc cùng nhau hợp tác. Cha anh được yêu cầu phải ở Đoàn gia, vẽ ra bản thiết kế. Nhưng về sau lại bị nói xấu tham ô công quỹ cùng với cái tội danh khác.”
“Sau khi cha anh bị tạm giam, vậy mà đột nhiên vượt ngục. Sau đó lúc cái công trình đó còn chưa hoàn thành đứng ở tầng cao nhất nơi đó, nhảy lầu tự sát.”
“Làm sao có thể...” Tô Thi Thi hoảng sợ bụm miệng, đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh cả người.
Bùi Dịch nhìn cô một cái, tự giễu cười cười: “Em cũng hiểu được chuyện này cực kỳ buồn cười đúng không? Nếu ông ấy thật sự trăm phương nghìn kế để vượt ngục, làm sao có thể lại tự sát? Những người đó đều xem người khác là kẻ ngốc mà.”
“Cho nên nói chú Bùi là bị hãm hại? Những người đó thật quá ngoan độc!” Tô Thi Thi tức giận đến cầm chặt quả đấm.
Cho dù cô chỉ mới nghe kể thôi đều đã cảm thấy được tức giận, huống chi là Bùi Dịchlại là người trong cuộc!
“Không có chứng cớ.” Bùi Dịch nhắm mắt lại, trước mắt tựa hồ lại hiện ra tình cảnh ngay lúc đó, “Nếu không phải anh tận mắt thấy mọi chuyện xảy ra với cha anh trước khi chết, anh có lẽ cũng sẽ hiểu lầm ông ấy.”
“Anh lúc ấy ở đây?” Tô Thi Thi kinh sợ rồi.
“Cha anh sau khi vượt ngục đã vụng trộm gọi điện thoại cho anh, khi đó anh tuy chỉ có mười tuổi, nhưng mà cùng Đồng Đồng không sai biệt lắm, có vẻ trưởng thành sớm. Ạn ít nhiều anh vẫn trưởng thành sớm hơn, bọn họ sợ là vĩnh viễn cũng không thể tưởng được. Lúc xảy ra chuyện anh cũng có mặt tại tòa nhà đó, chỉ là anh không thể tới kịp nói được một câu nào với cha mình.”
“Anh chỉ nhìn thấy ông ấy, một bên miệng nói không thể chết được, muốn tới gặp anh. Một bên lại như là không thể khống chế, hướng tới bên ngoài gian phòng đi đến.”
“Ông ấy tới sau cùng chỉ nói đầu tiên với anh là: Bùi Dịch, bảo vệ tốt chính mình.”
“Bùi Dịch...” Tô Thi Thi mạnh bụm miệng, nước mắt không kiềm chế được nữa chảy xuống.
“Cô bé ngốc, đều đã qua rồi.” Bùi Dịch nhẹ cười, “Những cái này chưa bao giờ là điểm yếu của anh, mà chính là động lực để anh cố gắng. Cha anh nếu không phải bị hãm hại, như thế ông hẳn không mâu thuẫn như thế. Sau cùng cũng sẽ không nói cho anh biết, để cho anh bảo vệ tốt chính mình.”
“Em biết, anh cùng chú nhất định là rất giống nhau. Hai người đều đã kiêu ngạo như thế, làm sao có thể làm những chuyện này?” Tô Thi Thi nằm ở trên ngực anh, nhẹ giọng nói.
Đây là hai người lần đầu tiên, lẳng lặng nói chuyện với nhau thời gian dài như thế. Tô Thi Thi cũng không biết chính mình về sau là như thế nào ngủ thiếp đi, nhưng lúc cô tỉnh lại đã ở trên giường trong phòng ngủ.
Bùi Dịch đã thức dậy, cô lúc đi ra ngoài, nhìn thấy Bùi Dịch đang từ thư phòng đi ra.
“Anh có việc đến công ty trước, lát sẽ để cho chú Lý đưa em đi công ty, anh tan tầm tới đón em.” Bùi Dịch đi tới hôn một cái lên trái Tô Thi Thi, ôn nhu nói.
Tô Thi Thi cũng hôn trả một phen lên gương mặt anh, gật gật đầu. Tròng mắt quay tròn xoay xoay, cười hì hì nói: “Bùi tiên sinh, buổi tối muốn theo em hẹn hò hay không?”
Bùi Dịch đang muốn xoay người động tác mạnh cứng đờ, ánh mắt bá một phen liền sáng: “Được.”
Lập tức liền đi ra bên ngoài, tựa hồ tâm tình càng tốt rồi.
Tô Thi Thi nhìn bóng lưng anh đang rời đi, thì thào cười.
Cứ thế này thật tốt.
Bùi Dịch giành được công trình thôn Thành Trung, tiếp tục trong khoảng thời gian này khẳng định sẽ bề bộn nhiều việc. Mà còn cửa ải cuối năm đến gần, Xây dựng Tiệp Khắc bản thân liền có rất nhiều chuyện muốn xử lý.
Tô Thi Thi nghĩ tới chuyện ngày hôm qua ở cạnh tranh đấu thầu, ánh mắt hung tợn nheo lại.
“Sư huynh, anh cũng dám gạt em! Hừ, đợi em đến công ty sẽ tính sổ với anh.” Tô Thi Thi bây giờ đã sớm suy nghĩ cẩn thận rồi.
Đức An đâu nào là đồ đệ Bùi Dịch, từ đầu chính là sư huynh âm thầm giúp anh liên hệ. Chẳng thế thì sư huynh cô từ đầu không có khả năng thần bí như thế theo sát Đức An tiếp xúc, khẳng định là Bùi Dịch bày mưu đặt kế.
Nhưng mà Bùi Dịch vì cái gì sẽ cùng công ty Phi Tầm có liên hệ, Tô Thi Thi không phải cực kỳ hiểu biết.
Cô tính toán trước về công ty tìm hiểu một phen tình huống rồi mới tính tiếp, chỉ là ngay lúc đang cô muốn đi ra cửa, điện thoại đột nhiên vang lên.
“Đoàn gia?” Tô Thi Thi vừa thấy màn hình biểu hiện, mày theo bản năng nhíu một phen, đây là điện thoại ở nhà chính của Đoàn gia.
“Tô tiểu thư, phiền toái cô đến trang viên một chuyến.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Nhậm Tiếu Vi.
“Xin hỏi có chuyện gì?” Tô Thi Thi nhàn nhạt hỏi han.
Nghĩ tới ngày hôm qua Bùi Dịch sau khi trở về vẻ mặt vừa cô đơn vừa buồn thương tổn như vậy, trong lòng lại vẫn là có chút kỳ quái không rõ.
Cô không rõ ràng lắm Nhậm Tiếu Vi vì cái gì ngăn cản Bùi Dịch tiếp tục điều tra chuyện năm xưa, nhưng mà cực kỳ hiển nhiên, lúc ấy bà nói ra những lời khẳng định cực kỳ quá đáng. Bằng không Bùi Dịch, cũng sẽ không có cái bộ dáng kia.
“Nếu cô lại vẫn xem tôi là mẹ của Bùi Dịch, thì cái gì cũng không được hỏi. Tôi ở trang viên chờ cô.” Nhậm Tiếu Vi nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Thi Thi mày gắt gao chăm chú nhìn di động, nửa ngày không hề có động tác.
“Tô tiểu thư, làm sao vậy?” Quản gia vừa rồi liền ở bên cạnh, nhìn đến biểu tình của Tô Thi Thi không khỏi có chút lo lắng.
Tô Thi Thi nghĩ một chút, đối với ông nói: “Tôi có việc đi Đoàn gia, trước không muốn nói cho tiên sinh.”
“Được. Người cẩn thận một chút, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại về nhà.” Quản gia đưa cô ra ngoài.
Tô Thi Thi trước gọi điện thoại về công ty, lập tức để cho chú Lý đưa cô đi, trực tiếp đến trang viên Đoàn gia.
Mà ngay lúc Tô Thi Thi trên đường đi đến trang viên Đoàn gia, Bùi Dịch đột nhiên gọi điện thoại tới. Tô Thi Thi trong lòng cả kinh, cho rằng anh đã biết rõ. Nhưng mà Bùi Dịch lại nói:
“Buổi tối có thể không hẹn đi với em được rồi, bên này đột nhiên đã xảy ra chút chuyện, anh muốn đi xử lý một phen, về nhà khả năng lại có chút trễ.”
“Được rồi, anh nhớ phải ăn cơm.” Tô Thi Thi nói, nhớ tới anh cùng mẹ anh tối hôm qua xung đột, vẫn lại là không có nói cho anh chuyện cô muốn đi Đoàn gia.
Mà Bùi Dịch sau khi để điện thoại xuống, Tần Phong vừa lúc tiến vào.
“Phi Tầm bên kia làm sao có thể đột nhiên yêu cầu gặp mặt? Trước không phải đã trao đổi rất tốt sao, chỉ là mượn danh nghĩa bọn họ một chút. Hiện tại là muốn đổi ý?”
Bùi Dịch có vẻ đăm chiêu nói: “Đề xuất gặp mặt chính là người con gái nuôi kia, cậu đi điều tra tư liệu của vị tiểu thư này đi.”