Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 1

Chương 216: Chương 216: Tiếp chiêu




Edit:

“Tô tiểu thư nói cái người biến thái đó, là chỉ tôi sao?” Bùi Dịch giống như đang cố ý hành hạ ý chí của Tô Thi Thi, từng bước từng bước rất chậm rãi.

Ánh mắt anh vẫn nhàn nhạt như cũ, trên mặt không nhìn ra tức giận gì.

Tô Thi Thi biết, anh đang tức giận.

Hơn nữa tức giận không hề nhẹ!

Cô thật muốn vả vào miệng mình, nói chuyện sao có thể bất cẩn như vậy!

“Bùi tiên sinh, anh đoán mò gì thế? Tôi là nói Tần Phong mà, tên kia biến thái nhất!” Tô Thi Thi lúc này chẳng cần giữ lễ độ nữa, vội vàng chạy đến bên cạnh Bùi Dịch, kéo tay anh, vẻ mặt nịnh hót.

“Bùi tiên sinh, anh không phải là đang làm việc sao? Sao lại ở chỗ này vậy?”

Sắc mặt Bùi Dịch trầm xuống, khóe mắt loé sáng nhìn lướt qua Tống Trọng Hạo đang muốn chạy trốn.

Anh ta lập tức đứng thẳng người, rất thân thiết nói: “Sư muội, Bùi tiên sinh vốn là định đưa anh đến gặp em. Anh không phải là đi nhầm... Đi nhầm chỗ sao?”

Tô Thi Thi xấu hổ, nói xạo kiểu này đến trẻ con còn chẳng tin, chứ nói gì đến hai người đàn ông lớn.

Cô tất nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức tiếp tục truy cứu cái vấn đề này.

“Bùi tiên sinh, tôi phát hiện ra anh càng ngày càng đẹp trai nha!” Tô Thi Thi đánh bạo nói.

Đối với người mình thích không thể keo kiệt lời khen ngợi được. Điểm này, Tô Thi Thi lĩnh ngộ sâu sắc.

Quả nhiên, nghe được cô nói thế, sắc mặt Bùi Dịch rõ ràng chuyển biến tốt rất nhiều.

Bùi tiên sinh không thích nghe người khác nịnh nọt, nhưng chính là thích đớp thính của Tô Thi Thi bộ dáng nịnh nọt như vậy!

“Sư muội, cái đó, anh đột nhiên nhớ tới có chuyện phải đi trước.” Tống Trọng Hạo thấy hai người họ anh anh tôi tôi có chuyển biến tốt, nhân cơ hội nói.

Anh ta nói xong cũng không chờ Tô Thi Thi trả lời, xoay người chạy về phía đường lớn.

“Tống tiên sinh.” Giọng nói nhàn nhạt vang lên lần nữa.

Tống Trọng Hạo rất muốn khóc, quay đầu cứng ngắc nhìn Bùi Dịch cười, “Bùi tiên sinh còn có việc gì sao?”

“Hôm nay khiến anh phải chê cười rồi.” Khoé miệng Bùi Dịch nhẹ câu lên, “Buổi tối mời đến nhà tôi dùng bữa.”

“A?” Tống Trọng Hạo ngu ngốc, anh ta dám đi không?

Tuyệt đối không dám!

“Lần trước, Tống tiên sinh lần trước để quên thiết kế rạp chiếu phim.” Giọng nói Bùi Dịch vẫn bình tĩnh như thường.

Hô hấp Tống Trọng Hạo ngưng trọng.

Anh ta dám không đi sao?

“Vậy tôi quấy rầy rồi.” Anh ta phải đi a!

Anh ta nhớ thương bản thiết kế kia cũng đã mấy tháng rồi, mà vẫn không dám gặp Bùi Dịch nói. Cơ hội tốt như thế, sao lại bỏ qua!

“Sư huynh...” Tô Thi Thi hận rèn sắt không thành thép trợn mắt nhìn anh ta một cái, ý chí người này quá không kiên định đi!

“Tôi đi trước!” Tống Trọng Hạo không dám nhìn Tô Thi Thi, nhấc chân bỏ chạy.

Tô Thi Thi nhìn bóng lưng sư huynh rời đi, hồi lâu, quay đầu về phía Bùi Dịch nói: “Cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh đi đâu cũng giữ mặt mũi cho em, cảm ơn anh đã chiếu cố bạn của em như vậy.

Cô biết Bùi Dịch mời sư huynh cô đến trang viên, chẳng qua là không muốn để cô mất mặt trước mặt bạn bè mà thôi.

“Cô bé ngốc.” Bùi Dịch nâng cằm Tô Thi Thi, âu yếm nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, cười như không cười nói, “Tôi không ngại em dùng hành động thực tế để cảm ơn tôi đâu. Dù sao người biến thái như tôi cũng không thích chỉ nói cảm ơn bằng miệng.”

Nhe răng cắn trả, đây mới là tác phong của Bùi tiên sinh.

“Được rồi, là tôi sai. Nhưng anh không cảm thấy là tên thân mật sao?” Tô Thi Thi kéo tay áo của anh, lấy lòng nói.

“Lặp lại lần nữa xem!” Ánh mắt Bùi Dịch chợt đen lại, đáy mắt lóe một tia sáng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt Tô Thi Thi.

Thân thể Tô Thi Thi cứng đờ, bị anh nhìn chằm chằm như thế mặt liền đỏ lên, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, ánh mắt nhìn lung tung cũng không dám liếc anh: “Vừa rồi tôi có nói cái gì sao?”

“Em cứ nói đi?” Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi, đôi mắt càng ngày càng sáng.

“Tôi... Nhiều người đang nhìn đấy!” Tô Thi Thi gánh không nổi, đẩy anh ra xoay người bỏ chạy.

Kỳ quái, cô vừa nói cái gì sao?

“Chẳng lẽ là tên thân mật?” Thân thể Tô Thi Thi khẽ run rẩy.

Khẩu vị của Bùi tiên sinh quả nhiên rất đặc biệt!

Bùi Dịch nhìn bóng lưng cô gái nhỏ chạy trối chết, sự cưng chiều trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

Cho đến khi nhìn Tô Thi Thi chạy vào công ty xây dựng Tiệp Khắc, sắc mặt của anh mới dần trở nên ngưng trọng.

Thư lý Vương từ công ty xây dựng Hỗ Thâm chạy tới bên cạnh Bùi Dịch, nhỏ giọng nói: “Bùi tiên sinh, ngài dự tính không sai, xe Hỗ tổng đúng là xuất hiện ở gần đây. Nhưng cũng không xác định được người trong xe có phải là anh ta không. Tôi trông thấy Hỗ tam thiếu lên xe.”

Anh ta dừng một chút, giọng nói rất thận trọng: “Nhìn biểu hiện vừa rồi mà nói, tôi nghi ngờ Hỗ tổng cố ý bại lộ để chúng ta biết.”

Ánh mắt Bùi Dịch trầm xuống: “Hỗ Sĩ Minh đang thử dò xét công ty xây dựng Tiệp Khắc có quan hệ gì với tôi.”

“Vậy chúng ta có nên chọn cách khác hay không?”Thư lý Vương hỏi.

“Không cần.” Bùi Dịch đột nhiên nói ra hai từ, rồi sải bước về phía công ty xây dựng Hỗ Thâm.

Hỗ Sĩ Minh tra ra được chẳng qua là chuyện sớm hay muộn thôi. Nếu đối thủ đã bắt đầu phản kích, sao anh phải lùi bước chứ!

Trong lòng thư ký Vương căng thẳng, bước nhanh theo sau.

Mà lúc này, ở một ngõ nhỏ bí mật cách công ty xây dựng Tiệp Khắc năm trăm mét, có một chiếc Mercedes-Benz màu đen đang đậu.

Hỗ Quân Nhạc núp ở chỗ ngồi phía sau, tựa như sương đánh quả cà mà cúi đầu thật thấp, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Ngồi bên cạnh anh ta rõ ràng chính là Hỗ Sĩ Minh.

“Lần thứ tư.” Giọng nói Hỗ Sĩ Minh bình tĩnh, lại dọa cho Hỗ Quân Nhạc sợ đến cả người căng thẳng.

Anh ta gặp Tô Thi Thi tổng cộng mới có bốn lần, cũng chưa có một lần chiếm thế thượng phong!

“Em ở đâu là Bùi Dịch lại đột nhiên xuất hiện ở đó. Thực sự chuyện này không liên quan đến em mà.” Hỗ Quân Nhạc giận muốn chết.

Hôm qua sau khi anh ta trở về nói với vị anh trai này của anh ta chuyện Tô Thi Thi đính hôn với Bùi Dịch, cảm thấy có chút kỳ quái, muốn hôm nay tới đây thăm dò ý tứ một chút.

Nào biết ra ngoài tìm Tống Trọng Hạo sẽ đụng phải Bùi Dịch.

“Anh, có thể cho em đổi công việc khác được không? Nếu không em sẽ phải về nhà đóng cửa suy ngẫm nữa đó.” Hỗ Quân Nhạc siêu cấp buồn bực.

“Được.” Hỗ Sĩ Minh đột nhiên nói.

Một phút sau, tài xế liền điều khiển xe chạy về phía trước.

Hỗ Quân Nhạc sửng sốt.

Thế là vị anh trai này đồng ý cho anh ta đổi công việc khác hay là để anh ta trở về đóng cửa suy ngẫm chứ?

Chẳng qua anh ta chỉ đùa một chút thôi nha, cũng không muốn lại bị giam ở nhà đâu!

Nhưng rất nhanh anh ta đã phát hiện ra hướng đi không đúng.

“Anh, chúng ta đang đi đâu vậy?” Hỗ Quân Nhạc quay đầu cẩn thận nhìn Hỗ Sĩ Minh.

Khoé miệng Hỗ Sĩ Minh khẽ nhếch lên, lạnh lùng phun ra ba chữ: “Gặp Hồng gia.”

“Sao cơ? Em... Em vẫn là về nhà đóng cửa suy ngẫm thì hơn!” Mặt Hỗ Quân Nhạc lập tức xụ xuống.

Cái lão đó còn biến thái hơn Bùi Dịch!

“Hôm nay em làm không tệ.” Hỗ Sĩ Minh giơ tay lên ném một món đồ vào trong ngực Hỗ Quân Nhạc.

Hỗ Quân Nhạc vừa cầm lên, đôi mắt liền sáng lên: “Đây là chiếc Lamborghini bản hạn chế sao?”

“Phần thưởng cho em.” Hỗ Sĩ Minh nói.

Mới vừa rồi Bùi Dịch đã tiếp chiêu của anh ta, hiện tại anh ta cơ bản có thể khẳng định Bùi Dịch chính là người đứng sau của công ty xây dựng Tiệp Khắc

“Lần này chơi càng ngày càng vui rồi” Trong mắt Hỗ Sĩ Minh lóe lên sự tàn nhẫn, “Bùi Dịch, tôi sẽ từ từ khiến con át chủ bài của anh phải hé ra!”

“A.” Hỗ Quân Nhạc thoáng run rẩy, cảm thấy vị anh trai này của mình càng ngày càng khủng khiếp.

Nhưng vừa nghĩ sắp phải đến gặp Hồng gia, anh ta cảm thấy chiếc Lamborghini bản hạn chế này không thể an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh ta.

“Còn không bằng đi tìm Tô Thi Thi chơi!” Hỗ Quân Nhạc buồn bực thầm nói.

Mà lúc này Tô Thi Thi được người ta nhung nhớ, vừa mới ra khỏi thang máy lên bộ phận thiết kế, thì đụng ngay phải một người.

“Thật ngại quá.” Tô Thi Thi vừa đỡ người đó vừa nói.

“Thì ra là Đoàn tổng.” Tô Thi Thi vừa ngẩng đầu thì thấy lại là Đoàn Ngọc Tường, chân mày cau lại.

Không ngờ cô ta lại trở về làm việc.

“Thi Thi.” Đoàn Ngọc Tường nhìn thấy Tô Thi Thi cũng thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền lộ ra nụ cười, “Vừa rồi nghe nói cô phải ra ngoài, hết bận rồi sao?”

Ánh mắt Tô Thi Thi nhàn nhạt, nhẹ gật đầu một cái, cũng không muốn dính dáng nhiều với cô ta, liền nhanh chóng đi vào trong.

“Thi Thi.” Đoàn Ngọc Tường đột nhiên kéo Tô Thi Thi, dịu dàng nói với cô, “Cô muốn cùng Bùi Dịch chung sống cho tốt, thì phải biết quý trọng thời gian. Hai người đến với nhau thật không dễ dàng gì.”

Tô Thi Thi sửng sốt.

Đoàn Ngọc Tường uống nhầm thuốc sao?

Âm mưu rõ ràng là 1 cái âm mưu mà

Vĩnh Long mưa kìa

Tui đi chùa thôi mà, sao ai cũng bảo tui nhớ cầu duyên vậy????


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.