“Tình huống muốn so với chúng ta tưởng tượng nghiêm trọng...” Tần Phong không biết chính mình là như thế nào trở lại phòng bệnh, bên tai vang vọng đều là một câu này.
Lời của bác sĩ nói, như kim châm một dạng đau đớn đâm vào màng tai anh, đâm vào trái tim anh, đau đớn lan tràn trên từng tế bào của cơ thể anh.
Một tia hi vọng sau cùng cũng tiêu tan rồi.
Tần Phong đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn cửa phòng bệnh màu trắng ngà, tay như treo quả tạ nặng ngàn cân, làm thế nào cũng đều đã nâng không nổi.
Ôn Ngọc lại vẫn ở trong phòng bệnh lo lắng chờ đợi, anh muốn như thế nào nói cho cô...
“Đáng chết!” Tần Phong một quyền hung hăng đánh ở trên tường, thấp giọng nguyền rủa.
Trong cuộc sống bi ai nhất bất quá như vậy. Nhìn đứa con còn chưa thành hình của chính mình chịu tội, anh lại không có biện pháp nào.
“Tần Phong, là anh sao?” Trong phòng Ôn Ngọc nghe được động tĩnh, sợ hãi hô một tiếng.
Tần Phong vội vàng điều chỉnh tốt vẻ mặt, tay đưa đến tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn động.
Một cái động tác đơn giản như vậy, lại như là đem khí lực của anh đều đã vét sạch một dạng.
“Tần Phong, báo cáo có rồi sao?” Ôn Ngọc vừa thấy Tần Phong liền muốn vén chăn lên xuống giường.
“Đừng nhúc nhích.” Tần Phong vội vàng đi qua, ngăn lại động tác của cô. Muốn nói dối cô kết quả còn không có ra, cần phải như thế nào nói cho cô chuyện kế tiếp?
“Tần Phong...” Ôn Ngọc vừa thấy đến sắc mặt của anh, lập tức liền hoảng hốt, bắt lấy tay áo của anh, ngón tay xiết chặt trở nên trắng, “Bảo Bảo...”
“Quân nhi.” Tần Phong không đành lòng nhìn cô, trong lòng đấu tranh tư tưởng vô cùng, thật sự không đành lòng.
“Tần Phong!” Ôn Ngọc vội vàng ngồi thẳng người, khẩn trương nhìn anh, lắp bắp nói, “Em đã tìm hiểu qua, nếu Bảo Bảo còn hơi nhỏ mà nói, có thể chuyên môn bổ sung chút dinh dưỡng, không có chuyện lớn...”
“Quân nhi, bỏ nó đi.” Tần Phong trầm giọng nói.
Ôn Ngọc thanh âm im bặt đình chỉ, đôi mắt đẹp mở to, giống như bị điểm huyệt một dạng, ngơ ngác nhìn Tần Phong.
“Đứa bé không thể giữ lại. Chúng ta còn trẻ, có lại có con, “ Tần Phong đang cô nhìn bộ dạng thất thần ánh mắt không có tiêu cự, gắt gao nắm chặt quả đấm, trên mặt lại vẫn còn làm bộ như trấn định.
Nếu anh đều đã không chịu nổi, cô muốn làm sao bây giờ? Nếu cô muốn hận, vậy thì hận anh đi, vẫn còn dễ chịu hơn hận chính bản thân mình.
“Tần Phong, anh đang nói đùa đúng không?” Ôn Ngọc liền như vậy nhìn chằm chằm vào mắt anh, nước mắt bá một phen liền chảy xuống, gắt gao cắn môi.
Cô không thể mỗi lần gặp chuyện liền khóc, cô phải cố gắng kiên cường vì Bảo Bảo!
Cô cầm lấy tay áo Tần Phong, ra sức hít vào một hơi, run giọng nói: “Đứa bé cùng Hồng Tinh Huy không có quan hệ gì, ngày đó em thật sự uống thuốc rồi, không có khả năng mang thai Bảo Bảo. Tần Phong anh tin tưởng em, đừng bỏ nó có được hay không? Nó là con của chúng ta...”
“Quân nhi.” Tần Phong nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, dùng hết khí lực, mới nói ra những lời này, “Đứa bé tất phải phá bỏ!”
“Anh... Đang nói đùa đúng hay không? Nó là con của chúng ta, nó là có sự sống. Em đã có thể cảm giác được nó đang động, nó đang khát vọng được ra ngoài nhìn thấy thế giới này. Nó... Nó...”
Càng là sốt ruột càng nói không ra lời, Ôn Ngọc cả mặt mũi đều trở nên trắng bệch.
Cô làm sao có thể không cần con của chính mình!
“Em đừng kích động!” Tần Phong tâm đang nhỏ máu, ôm cô, không ngừng mà dỗ giành, “Chúng ta về sau lại có con được hay không?”
“Anh vẫn lại là không tin em?” Ôn Ngọc che miệng, thất thanh khóc rống.
Cô cho rằng giữa bọn họ ít nhất là có tín nhiệm, mà lúc này Tần Phong vậy mà để cho cô bỏ đứa bé đi!
Cô muốn như thế nào giải thích, anh mới có thể tin tưởng chính mình?
Tần Phong lúc này tâm đều nhanh nát.
Nhưng anh muốn như thế nào nói cho cô, cô bởi vì mang thai trong mấy ngày kia uống thuốc tránh thai, cho nên dẫn đến đứa bé không khỏe mạnh? Anh muốn như thế nào nói cho cô, bởi vì lúc trước cô ở nhà mẹ đẻ vì ngăn cản anh cùng cha cô xảy ra xung đột ngã xuống ngựa, về sau lại không điều trị tốt, mang thai ngoài ý muốn để cho chính cô hiện tại cũng gặp phải nguy hiểm?
Cô yêu đứa bé này như thế, một khi biết sẽ tự trách đến chết!
Tần Phong cầm lấy tay Ôn Ngọc hướng trên mặt mình đánh, ánh mắt màu đỏ, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
“Là do anh sai. Là anh khốn kiếp, là anh không chăm sóc tốt cho em, là anh không quan tâm đến thân thể của em, anh đáng chết!” Tần Phong một bên đánh vừa nói, nước mắt từng giọt rơi vào trên mu bàn tay của Ôn Ngọc, thật sự hận không thể đánh chết chính mình!
Ngày đó nhìn đến cô từ trong khách sạn đi ra, anh quả thật không khống chế được, quên mất cô còn không thể mang thai.
Đều là anh khốn nạn, là anh đáng chết!
“Tần Phong... Em van cầu anh, anh lo lắng, chúng ta có thể đi xét nghiệm DNA, em đã hỏi qua y tá, đã có thể xét nghiệm rồi. Nếu... Nếu thật sự không phải, em... em...” Ôn Ngọc cắn răng, không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ.
Cô không biết những người mẹ khác là như thế nào. Cô chỉ biết là, mẹ cô sinh cô khó sanh vẫn lại là kiên trì bảo toàn cô, cô biết mỗi một đứa con đối với người làm mẹ mà nói có bao nhiêu quan trọng.
Hiện tại đứa bé đang trong bụng cô, đã bắt đầu thành hình, nó có thể nghe được đến tiếng bọn họ nói chuyện, nó thậm chí đã sẽ giơ chân đá đá cô chào hỏi...
Tần Phong ôm cô, lòng hạ quyết định, cắn răng nói: “Em đánh mắng anh như thế nào đều được, đứa nhỏ này chúng ta không thể giữ, em nghe lời có được hay không?”
“Không!” Ôn Ngọc thật sự tuyệt vọng, lập tức đẩy anh ra, “Anh cho em một lý do, vì cái gì không thể giữ lại nó?”
Ôn Ngọc trong lòng hiện lên một cái ý niệm trong đầu: “Em biết anh tin tưởng lời em nói, anh không phải loại người như vậy... Có phải Bảo Bảo có vấn đề gì hay không...”
Nhưng cô còn chưa nói xong, bỗng nhiên ôm bụng, gần như là nháy mắt, trán liền có mồ hôi lạnh xuất hiện.
“Quân nhi!” Tần Phong lập tức luống cuống, lập tức đứng dậy ôm lấy cô, một tay rung chuông kêu bác sĩ.
Tiếng bước chân ồn ào vang lên, Tần Phong đầu óc tất cả đều là lờ mờ. Mơ hồ nghe được bác sĩ nói thai phụ tình huống nguy hiểm, tất phải lập tức tiến hành phẫu thuật phá thai.
Anh đi theo đến cửa phòng mổ, bị y tá ngăn lại. Anh phản ứng kịp thời điểm, đã đẩy ra y tá vọt tiến vào.
Tiêu độc, mặc đồ phẫu thuật, chạy vào phòng phẫu thuật khi đó, anh phát hiện Ôn Ngọc đã chìm vào hôn mê, xuất huyết.
Tần Phong đời này đều đã không thấy được quá nhiều máu như vậy, thì ra máu trong người một người có thể chảy ra thành cái dạng này.
Tần Phong ngơ ngác đứng ở bên cạnh, không hề chớp mắt nhìn người phụ nữ kia đến hôn mê đều đã cau mày, quả đấm từng tấc nắm chặt, móng tay đâm vào trong thịt, có máu chảy ra, đau lòng đến không cách nào hô hấp.
Anh đời này, cũng chưa vô lực quá như vậy, thậm chí đến kêu cô một tiếng cũng không dám.
Bùi Dịch biết tin tức này thời điểm, đã là hai giờ sau.
Anh gọi điện thoại cho Tần Phong vẫn không người nhận nghe, lo lắng để cho thư ký Vương chạy một chuyến, mới biết được mọi chuyện vậy mà nghiêm trọng như thế.
“Khi tôi tới cuộc phẫu thuật còn không có kết thúc, đứa bé xác định đã có lẽ không giữ được rồi.” thư ký Vương thở dài một tiếng.
“Người thì sao?” Bùi Dịch chỉ cảm thấy trong lòng bị cái gì đánh một phen, đến giọng nói đều đã nghiêm trọng vài phần.
Thư ký Vương thật cẩn thận nói: “Trước mắt còn không thể nói trước được.”
Bùi Dịch hãm nhập đến chỗ trầm mặc trong đó, thật lâu sau, chậm rãi nói: “Chuẩn bị xe, đi bệnh viện.”
“Trước không muốn nói cho phu nhân.”