Trạm Dẫn Lan...
Ba chữ kia không riêng gì Bùi Dịch cấm kỵ, mà ngay cả Nhậm Tiếu Vi cũng là điều cấm kỵ.
Nhậm Tiếu Vi lạnh lùng nhìn Đoàn Kế Hùng, trên mặt không hề có chút dịu dàng thường ngày. Bà gắt gao cắn môi, có chút bối rối.
Thật lâu sau, bà mới chậm rãi nói: “Tô Thi Thi không phải Trạm Dẫn Lan.”
“Hừ, tôi mặc kệ bà dùng biện pháp gì. Tóm lại, Bùi Dịch tất phải cưới Hỗ Minh Phỉ.” Đoàn Kế Hùng tàn khốc bỏ lại một câu, lãnh nghiêm mặt đi ra khỏi thư phòng.
Nhậm Tiếu Vi sững sờ nhìn bóng lưng Đoàn Kế Hùng rời đi, thống khổ nhắm nghiền mắt.
“Bùi Dịch, mẹ cũng không nghĩ muốn như vậy, nhưng mà vì cái gì người con chọn lựa mỗi lần đều là như thế, đều khiến mẹ không vừa lòng!” Nhậm Tiếu Vi nhắm mắt lại, trong lòng đã có quyết định.
Nếu Bùi Dịch đã muốn cưới Tô Thi Thi, như thế bà cũng chỉ có thể để cho Tô Thi Thi chủ động rời đi.
Giống năm đó bà đối với Trạm Dẫn Lan làm những chuyện kia. Chỉ là, hiển nhiên Tô Thi Thi so với Trạm Dẫn Lan khó đối phó hơn.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch cũng không biết những chuyện mà Nhậm Tiếu Vi đang suy tính, hai người lúc trở lại “Thi Dịch” đã hơn 10 giờ, tắm rửa một cái liền ngủ.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Bùi Dịch đã đi công ty, Tô Thi Thi là bị Đoàn Tĩnh Đồng đánh thức.
Đoàn Tĩnh Đồng ngồi xổm bên giường Tô Thi Thi, thở phì phì trừng mắt nhìn cô: “Các người ngày hôm qua vậy mà bỏ em lại chạy mất, quá không nghĩa khí rồi!”
Tô Thi Thi yên lặng, bọc chăn chỉ lộ ra một cái đầu, hướng tới Đoàn Tĩnh Đồng áy náy cười cười: “Là chính em ngày hôm qua chạy không thấy bóng dáng nha.”
“Hừ! Đừng cho là em không biết, chị theo anh trai em vụng trộm chạy đi chơi, cố ý không mang theo em chứ gì.” Đoàn Tĩnh Đồng trừng mắt nhìn Tô Thi Thi.
“Vậy em làm sao trở về?” Tô Thi Thi hỏi.
Nào biết cô vừa hỏi, Đoàn Tĩnh Đồng hốc mắt nhất thời liền đỏ, vẻ mặt ủy khuất, hướng về phía Tô Thi Thi quát: “Em tự mình trở về!”
Nói xong cậu oa lên một phen liền khóc.
Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người, nhìn thấy cậu khóc liền vô cùng đau lòng, vội vàng dỗ dành nói: “Được rồi, là chúng ta sai.”
Là bọn họ không đúng, ngày hôm qua hoàn toàn quên mất nhóc con này rồi.
Chỉ nghĩ đến cậu ở Đoàn gia sẽ không gặp chuyện không may, cho nên cũng không có đi bận tâm đến cậu, đâu nào nghĩ đến cậu vậy mà chỉ muốn trở về đây.
Từ trang viên Đoàn gia đến “Thi Dịch”, lái xe phải hơn một giờ, đi đường mà nói, một đứa bé phỏng chừng phải đi một buổi tối rồi? Đoàn Tĩnh Đồng phỏng chừng từ nhỏ đến giờ cũng chưa nếm qua loại khổ cực này.
“Em mau đi nghỉ ngơi một phen.” Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.
“Em không cần!” Đoàn Tĩnh Đồng khóc hô, tính tình tiểu thiếu gia triệt để bạo phát rồi. Tô Thi Thi bất đắc dĩ cực kỳ, đành phải dụ dỗ bằng cách khác: “Từ hôm nay trở đi, cho em ăn thêm cơm. Đừng khóc có được hay không?”
Đoàn Tĩnh Đồng tiếng khóc dừng một chút, lập tức một bên khóc vừa nói: “Em muốn ăn thịt! Mỗi bữa đều phải có!”
Tô Thi Thi lập tức lắc đầu: “Không được, chỉ có thể mỗi ngày ăn một phần thịt bò!”
“Oa...” Đoàn Tĩnh Đồng vừa nghe, khóc đến càng hăng say rồi.
Tô Thi Thi đau đầu cực kỳ. Cô đã dỗ tên nhóc này đến như vậy rồi mà còn chưa hài lòng sao, đành phải thật kiên nhẫn nói: “Ăn một phần thịt bò, đã là cực hạn rồi. Chẳng thế thì, chị liền nói cho anh trai em biết, anh ấy khẳng định một phần cũng không cho em.”
“Em không nghe!” Đoàn Tĩnh Đồng bịt lấy lỗ tai, thiếu chút nữa lăn lộn trên mặt đất rồi.
Con ngươi Tô Thi Thi xoay một vòng, ở trong lòng tính toán, cũng không tiếp tục dụ cậu, cố ý trầm giọng nói: “Em mới mười tuổi, đã nặng hơn 50 cân (bản gốc ghi 120 cân, ta ko hiểu là ta có đọc nhầm ko, cơ mà 120 cân chắc có nước lăn lun rồi