Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 2

Chương 101: Chương 101: Mau nói xin lỗi với chị dâu em đi!




Edit: thuyduyen0311

Beta: HuongCyndi & Ryeo

Ánh nắng tươi sáng trải dài trên mặt đất, mặt trời đã lên cao, mặt đất nóng như lửa. Nhưng mọi người ở đây chỉ cảm thấy trong lòng có chút lạnh lẽo.

Bắt cóc?

Hỗ đại thiếu gia lại đi bắt cóc vị hôn thê của Bùi Dịch sao?

Đây là lời mà những cảnh sát kia thống nhất với nhau.

Mỗi người bọn họ đều nhớ lại những tin đồn trước kia về Hỗ Sĩ Minh và Bùi Dịch, ánh mắt nhìn về phía Hỗ Sĩ Minh cũng thay đổi hẳn.

Hỗ Sĩ Minh siết chặt nắm đấm, dùng sức lực cực lớn kìm chế lại mới không tung cú đấm ra.

Bây giờ, thật sự là anh ta hận không thể giết chết Tô Thi Thi kia, cô gái này thật to gan, dám nói như vậy!

Anh ta bắt cóc? Anh ta đường đường là tổng giám đốc của công ty xây dựng Minh Đỉnh, là trưởng tôn của Hỗ gia, lại dám vu cáo anh ta bắt cóc sao?

Nhưng Tô Thi Thi và Đoàn Tĩnh Đồng đều nói rằng là anh ta bắt cóc bọn họ. Tô Thi Thi nói có thứ tự đâu ra đấy, nói Hỗ Sĩ Minh đe doạ cô lừa gạt Đoàn Tĩnh Đồng ra ngoài ra sao hoàn toàn rõ ràng.

Hỗ Sĩ Minh cười, hôm nay xem như anh lần nữa biết rõ hơn về người phụ nữ này!

Làm đám cảnh sát đau khổ ra mặt. 

Hai bên người nào cũng không thể đắc tội. Nhưng nếu Tô Thi Thi đã lên tiếng nói người ta bắt cóc, thì bọn họ đành phải theo luật mà làm việc, không thể không mời mọi người đến sở cảnh sát.

Cuối cùng, dĩ nhiên chỉ là một sự hiểu lầm, kết thúc chóng vánh.

Tô Thi Thi nói những chi tiết kia không có chứng cớ, nhưng Hỗ Sĩ Minh lái xe mang người đi là sự thật. Hai bên cũng đuối lý, ai cũng không dẫn đến sự việc cần giải quyết được.

“Đồng Đồng!” Nhậm Tiếu Vi và Đoàn Kế Hùng chạy tới sở cảnh sát, thấy con trai mình không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhậm Tiếu Vi bị dọa sợ đến nỗi tay chân lạnh như băng, ôm Đoàn Tĩnh Đồng rơi nước mắt.

“Mẹ, con sai rồi.” Đoàn Tĩnh Đồng thấy mẹ sợ đến mức như vậy, cũng có chút hối hận. Cái trò đùa này hình như hơi thái quá rồi.

Tô Thi Thi ở bên cạnh thấy Nhậm Tiếu Vi mặt mày trắng bệch, trong lòng cũng tự trách không thôi.

Cô rốt cuộc vẫn tính toán chưa chu toàn. Cô cũng không dám nhìn sắc mặt của Bùi Dịch ở bên cạnh khó coi thế nào.

Vẻ mặt Bùi tiên sinh nhàn nhạt, nhưng Tô Thi Thi biết, lần này anh tức giận không hề nhẹ.

“Đồng Đồng, mẹ dẫn con về nhà.” Nhậm Tiếu Vi ôm Đoàn Tĩnh Đồng, dịu dàng nói.

“Con...” Người Đoàn Tĩnh Đồng cứng đờ, cậu rất muốn nói không muốn về, nhưng bây giờ chuyện đã đến nước này, cậu nào dám nói như vậy. “Bùi Dịch...” Tô Thi Thi âm thầm cắn răng.

“Thôi, chết thì chết, đã đến nước này rồi, cũng không thể thất bại trong gang tấc được.”

Cô kéo kéo tay áo Bùi Dịch, nhìn anh cầu cứu.

Vẻ mặt của Bùi Dịch trên mặt vẫn như cũ, cũng không liếc nhìn cô một cái.

Tô Thi Thi có chút ủy khuất, lại nhích tới gần một chút, đưa ra hai ngón tay thon dài véo mạnh một cái lên cánh tay anh.

Bùi Dịch nhíu mày, nhưng vẫn như cũ không để ý tới Tô Thi Thi , cũng không hất cô ra. Chỉ nói với Nhậm Tiếu Vi và Đoàn Kế Hùng: “Để Đồng Đồng đi cùng tôi, ở Đoàn gia cũng không an toàn.”

Nhậm Tiếu Vi và Đoàn Kế Hùng vốn là muốn phản đối, nhưng nghe vế sau của câu nói thì hai người liếc mắt nhìn nhau, có chút do dự.

Bùi Dịch nói: “Sự việc lần này đã để cho thân phận của Đồng Đồng hoàn toàn bại lộ. Hiện tại, tình hình ở Đoàn gia tương đối phức tạp, chờ chuyện này giải quyết ổn thoả rồi mới để nó trở về thì tốt hơn.”

Đoàn Kế Hùng cau mày suy nghĩ một chút. Hiện tại, ông ta muốn toàn lực đi cạnh tranh cái dự án ở thôn Thành Trung kia, quả thật không có bao nhiêu tinh lực đi lo lắng cho con trai. Ông tin tưởng Bùi Dịch sẽ không hại Đoàn Tĩnh Đồng, có anh giúp một tay trông coi, quả thật an toàn hơn rất nhiều.

“Tốt, Đồng Đồng trông cậy vào con vậy.” Đoàn Kế Hùng không hỏi ý kiến của Nhậm Tiếu Vi, quyết định luôn việc này.

“Hì!” Đoàn Tĩnh Đồng lặng lẽ ra dấu tay với Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi trợn mắt nhìn cậu ta một cái. Tiểu tử này liền đắc ý vênh váo như thế.

“Đồng Đồng.” Hốc mắt Nhậm Tiếu Vi hồng hồng, không muốn rời đi. Nhưng vừa rồi Bùi Dịch nói cũng không sai, Đồng Đồng sống ở Đoàn gia cũng không được an toàn.

Bà tin tưởng với năng lực của con trai mình nhất định có thể bảo vệ tốt Đoàn Tĩnh Đồng, nên cũng không kiên trì nữa.

Bùi Dịch mang theo Tô Thi Thi và Đoàn Tĩnh Đồng trở về “Thi Dịch“. Dọc trên đường đi, Bùi tiên sinh làm mặt lạnh, không nói một câu.

Tô Thi Thi và Đoàn Tĩnh Đồng ngồi bên cạnh anh, hai người cúi thấp đầu, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám.

Thật vất vả mới trở về nhà, Bùi Dịch không nói một lời đã xuống xe, đi vào trong nhà.

“Chị xong rồi, anh trai em hình như rất tức giận.” Đoàn Tĩnh Đồng cùng lúc xuống xe có chút hả hê trợn mắt nhìn Tô Thi Thi một cái.

Tô Thi Thi nổi đóa.

Cô đây là vì ai nha?

Cái đồ trẻ con này!

Cô liếc mắt nhìn Bùi Dịch, vội vàng đuổi theo.

Đoàn Tĩnh Đồng cũng đuổi theo, trong ngoài nhà cũng tìm quanh một vòng, vẫn không tìm thấy lũ Đại Cẩu Tử đâu, vừa hỏi mới biết Đại Cẩu Tử lại bị “bản chất chó” bắt đi, hơn nữa còn là bị Hỗ Sĩ Minh đó bắt đi.

“Tô Thi Thi, chị cũng thật quá vô dụng!” Đoàn Tĩnh Đồng chạy vào trong phòng khách, ngồi trên ghế salon trách móc Tô Thi Thi, “Chính chị bị Hỗ Sĩ Minh bắt đi còn chưa tính, thậm chí ngay cả hai con chó cũng chăm không được, quá vô dụng mà!” “Đoàn Tĩnh Đồng!” Cậu ta vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến ầm một tiếng.

Bùi Dịch đạp một cái lật khay trà rồi đứng lên, mặt không đổi sắc nhìn cậu ta: “Lời như thế mà em cũng có thể nói ra? Mau nói xin lỗi với chị dâu em đi!”

“Anh!” Đoàn Tĩnh Đồng bị hù dọa, anh trai của cậu thật là khủng khiếp!

“Nói xin lỗi ngay, đừng để anh phải nói lần thứ ba!” Bùi Dịch sắc mặt lạnh xuống, nhìn chằm chằm Đoàn Tĩnh Đồng, buông một câu.

“Em...” Cơ thể Đoàn Tĩnh Đồng run lên, sợ hãi nhích sang bên cạnh, cắn môi, từ từ chuyển sang Tô Thi Thi, đáng thương nói, “Thật xin lỗi.”

Cậu nói xong lặng lẽ nhìn sắc mặt Bùi Dịch một cái, nhưng sắc mặt anh trai cậu vẫn rất kinh khủng như cũ.

Chóp mũi Đoàn Tĩnh Đồng đau xót, nước mắt liền tuôn ngoài, vừa khóc vừa nói xin lỗi với Tô Thi Thi: “Chị dâu, em sai rồi, vừa rồi không phải em cố ý mắng chị đâu.”

“Anh hung dữ như vậy với nó làm gì?” Tô Thi Thi trợn mắt nhìn Bùi Dịch một cái.

Dáng vẻ đáng thương của Đoàn Tĩnh Đồng khiến cho tim cô chợt thắt lại. Vừa rồi nghe cái tên tiểu tử nham hiểm này nói mình như vậy, cô quả thật có chút tức giận, nhưng không đến nỗi nổi giận với một đứa trẻ.

“Tốt lắm, theo quản gia đi tắm rửa đi, bẩn chết đi được.” Tô Thi Thi đẩy Đoàn Tĩnh Đồng một cái, quản gia bên kia vội vàng đi lên mang người đi.

Chờ Đoàn Tĩnh Đồng đi rồi, không khí trong phòng khách lại ngưng trọng.

Tô Thi Thi có chút không kiềm được, từ từ nhích đến trước mặt Bùi Dịch, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh muốn mắng cứ mắng chửi đi, lần này là em sai rồi.”

Bùi Dịch trong lòng có cơn tức giận sắp tuôn ra, nhưng khi nhìn đến cô cúi thấp đầu, khí lập tức liền tan biến.

Làm sao anh có thể nổi giận với cô đây?

Chỉ là thật có chút hận cô khi đó liều mạng, cứ như vậy mà ôm Đoàn Tĩnh Đồng từ trên tường nhảy xuống.

Cô không biết một khắc kia, trái tim của anh cũng như ngừng đập rồi. Cho dù anh biết cô dám nhảy nhất định là đã có chuẩn bị, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh vẫn còn hoảng sợ.

“Tô Thi Thi, nếu như có lần sau, anh thật sự sẽ không tha thứ cho em đâu!” Bùi Dịch ôm cổ Tô Thi Thi, vùi cô thật chặt vào trong ngực, cơ thể hình như đang phát run.

“Bùi Dịch.” Tô Thi Thi hốc mắt chợt đỏ, vòng tay ôm chặt anh lại, nghẹn ngào nói, “Em... Em chỉ không muốn để một đứa trẻ bị lợi dụng, muốn cho nó sống yên bình một chút.”

Cô biết Bùi Dịch cũng muốn để cho em trai mình cách xa tranh chấp, muốn mang em trai ra khỏi đó. Nhưng có một số việc anh không thể làm, thì cô có thể giúp anh thực hiện.

“Tô Thi Thi, nếu như có lần sau, anh nhất đinh sẽ không tha thứ cho em.” Bùi Dịch lại nặng nề lặp lại một lần nữa.

Sao anh lại không biết được suy nghĩ trong lòng của Tô Thi Thi. Nhưng bởi vì biết nên anh mới càng thêm khó chịu, mới càng thêm sợ. Anh không muốn Tô Thi Thi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trước mắt anh dường như hiện ra một cô gái mắt ngọc mày ngài khác. Lúc trước cô ấy cũng hành động như vậy, nhưng sau này cô ấy đã chết.

“Trạm Dẫn Lan” ba chữ này đã trở thành cấm kỵ trong lòng, vả lại anh không thể chạm đến đau đớn. Anh không muốn Tô Thi Thi lại trở thành Trạm Dẫn Lan thứ hai.

“Bùi Dịch, anh xảy ra chuyện gì?” Tô Thi Thi cảm giác được Bùi Dịch giống như tâm tình có gì đó không đúng, ngẩng đầu lo lắng nhìn anh.

Trong lòng Bùi Dịch cả kinh.

Anh lại mất khống chế như vậy.

Anh thu lại vẻ mặt, sắc mặt không thay đổi, chuyển đề tài: “Tô Thi Thi, em biết có câu nói mẹ hiền nhiều thất bại chứ, sau này con của chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho em dạy đâu.”

“Anh...” Tô Thi Thi buồn bực, anh đang trách cô mới vừa rồi nói tốt cho Đoàn Tĩnh Đồng sao?

Nhưng câu nói tiếp theo của Bùi Dịch khiến cô sững sờ tại chỗ.

“Tô Thi Thi, chúng ta sinh một đứa bé đi.”

Đúng rồi sinh đi chị. Em cũng hóng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.