Chú À! Đừng Nên Thế! - Quyển 2

Chương 87: Chương 87: Ngài quá độc ác đi!




Edit: 

Sau khi biệt thự Hỗ gia yên ắng được vài ngày, thì lại lần nữa bị một trận tai bay vạ gió.

Trong chiếc xe Lincoln đang vội vã rời đi ở ngõ hẻm nọ, Tô Thi Thi đang im lặng nhìn Bùi Dịch, lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Bùi tiên sinh, anh quá độc ác đi!”

Cô không cần nghĩ cũng biết, hiện tại muốn Hỗ gia có bộ dạng gì thì Hỗ gia đều có! Dù sao vũ hội đêm đó, cô đã thấy tận mắt chứng kiến dáng vẻ Đại Cẩu Tử và Tiểu Vịnh kết hợp phá sân sau nhà người ta ra sao.

“Em đây là khen anh sao?” Bùi Dịch cũng không quay đầu lại hỏi.

Tô Thi Thi hơi ho khan một tiếng, chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: “Lỡ như bọn họ ngược đãi chó thì làm sao? Anh cứ chế giễu đi, chẳng những đưa lớn qua, ngay cả nhỏ cũng nhét qua, nhỡ lúc đó lại xảy ra vấn đề thì làm sao!”

Bùi Dịch nhàn nhạt nói: “Nếu như ngay cả mấy con chó mà Hỗ gia cũng không tha, thì sau này sao còn có mặt mũi ở Bắc Kinh này nữa.”

Tô Thi Thi: ...

Bùi tiên sinh, nếu bàn về mưu kế, ai cũng không thắng được anh đâu!

Quả là tức chết người không đền mạng!

Anh chính là chắc chắn cho rằng Hỗ Sĩ Minh sẽ không thi hành án tử với mấy con chó, cho nên mới trắng trợn như vậy!

Nghĩ đến dáng vẻ kinh ngạc của Hỗ Sĩ Minh, Tô Thi Thi “Xì” một tiếng, suýt chút nữa bật cười.

“Tô tiểu thư, đây là lần thứ mấy em ở trước mặt anh nhắc đến người đàn ông khác rồi hả?” Bùi Dịch đột nhiên để văn kiện trong tay xuống, quay đầu lại im lặng nhìn Tô Thi Thi.

Nụ cười trên mặt Tô Thi Thi cứng đờ, lập tức ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không có!”

“Vậy sao?” Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, lại lần nữa ngồi xuống lại, cầm văn kiện lên rồi nói một câu khiến người ta không nắm bắt được suy nghĩ, “Làm việc cho tốt.”

“Hả?”

Tô Thi Thi khó hiểu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại cô đáp ứng Hỗ Sĩ Minh đi đấu thầu, hơn nữa công ty quả thật có rất nhiều công việc phải làm, cũng không nghĩ nhiều, vội vàng lấy điện thoại di động ra kiểm tra mail mới nhận được.

Bên kia, Hỗ Sĩ Minh anh em sau khi đi tới sân sau của biệt thự, lúc thấy mặt đất bừa bãi kia, sắc mặt của hai người họ khó coi tới cực điểm.

“Anh, chị, mọi người mau nghĩ biện pháp đi, hai con chó điên này nhất định cũng điên rồi! Không đến gần nó thì thôi, đến gần chúng, liều bị chúng rượt chạy đến hăng say, nhìn thấy cái gì cũng đâm vào, cũng không bị sợ đâm chết đi!”

Hỗ Quân Nhạc hữu khí vô lực nằm bò lên một cái cây bị đâm đổ lăn trên ghế đá, khóc không ra nước mắt.

“Quân Nhạc, em rất rảnh rỗi sao? Không phải ông nội đã bảo em đến công ty học tập quản lý à, hàng ngày chạy đến đây làm gì?” Hỗ Minh Phỉ cau mày nhìn người em trai này của mình, trong lòng rất khinh thường.Người này thật giống với cha cô, đối với sự nghiệp một chút cũng không để tâm, ngày ngày chỉ muốn ngoạn chơi, một chút hữu dụng cũng không có!

“Chị...” Hỗ Quân Nhạc vô duyên vô cớ bị mắng một trận, nụ cười trên mặt vừa thu lại, đứng dậy cúi đầu ở một bên, không dám chống đối lại người chị gái này.

Anh ta thà rằng bị anh trai mình lạnh lùng nhìn mấy lần, cũng không muốn bị chị gái mình mắng.

Chị của anh ta trước mặt người ngoài thì rất cao ngào lạnh lùng, nhưng sau lưng lại mắng chửi người rất dữ tợn!

Mỗi một câu nói cứ như đâm vào tim người ta vậy, nói đến nỗi người ta có cảm giác mình là một người cặn bả, không đúng tý nào, cho đến khi muốn đi tìm cái chết mới thôi!

“Em đến công ty đi.” Hỗ Sĩ Minh lạnh lùng nhìn lướt qua Hỗ Quân Nhạc, nghiêm mặt đi sang đường nhỏ bên cạnh.

Hỗ Minh Phỉ nhướng mày, đi theo hỏi: “Bọn họ là cố ý. Anh, anh không định đánh trả sao?”

Hỗ Sĩ Minh cười lạnh: “Đánh trả ư? Sau đó làm cho cả Bắc Kinh này đều biết, Hỗ gia chúng ta không tha cho mấy con chó à?”

Vừa nói vừa liếc mắt nhìn em gái, trầm giọng nói: “Em quá xem thường Bùi Dịch rồi, người này không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”

“Thì ra là anh ta đã sớm đoán được rồi.” Hỗ Minh Phỉ hiểu rõ ra, xem ra đúng là cô xem thường Bùi Dịch rồi, người đàn ông kia chính là cao ngạo từ trong xương tuỷ, hơn nữa anh có tư cách để cao ngạo.

Mà kiểu đàn ông này, luôn khiến cô ta muốn chinh phục.

“Anh, em quyết định rồi, em muốn đấu với anh ta cho tốt!” Hỗ Minh Phỉ híp đôi mắt lại, lạnh giọng nói.

“Em phải nắm chắc chừng mực, đừng làm tổn thương chính mình.” Giọng nói Hỗ Sĩ Minh dịu đi một chút, đối với đứa em gái này, anh ta vẫn luôn đánh giá rất cao.

“Anh yên tâm đi.” Hỗ Minh Phỉ tràn đầy tự tin.

Hỗ Sĩ Minh vừa đi vừa nói: “Tô Thi Thi đã đáp ứng anh đi đấu thầu, anh đã tạo cơ hội cho em, tiếp theo thì phải xem chính em rồi.”

Hỗ Minh Phỉ sửng sốt, ngay sau đó có chút mất hứng nói: “Anh, anh không cần anh giúp em làm những thứ này, tự em sẽ có cách.”

Sắc mặt Hỗ Sĩ Minh trầm xuống, có chút tức giận nói: “Việc anh làm tự anh có suy tính, em phải nhớ kỹ, thời gian bây giờ của chúng ta cấp bách.”

“Ý anh là, muốn dự án đó bắt đầu?” Mặt Hỗ Minh Phỉ cứng đờ, vẻ mặt nghiêm túc, “Em biết rồi. Người phụ nữ Tô Thi Thi này giao cho em đối phó, anh không cần quan tâm. Chỉ là, Bùi Dịch có nhúng tay vào dự án này không?”

Hỗ Sĩ Minh cười lạnh: “Anh thì ngược lại hi vọng anh ta sẽ ra tay!”

Đến bây giờ, anh ta cũng không điều tra rõ mục đích của Bùi Dịch. Anh ta chính là muốn thông qua cái dự án này, thăm dò hư thực về Bùi Dịch một chút.

“Đúng rồi,“ Hỗ Minh Phỉ vừa nói mới nhớ tới một chuyện, “Đoàn phu nhân lần trước tới thăm hỏi mẹ, bà ta rất hài lòng với em.”

“Mẹ của Bùi Dịch sao?” Hỗ Sĩ Minh như có điều suy nghĩ, khóe miệng câu lên nụ cười quỷ dị, “Thật là càng ngày càng thú vị rồi, em phải nắm chắc cơ hội cho tốt đấy.”

“Em biết rồi.” Hỗ Minh Phỉ tự hào nói, “Hãy chờ xem, Đoàn gia cũng sẽ có hành động ngay thôi. Trái lại em muốn xem xem Bùi Dịch trước mặt em có thể cao ngạo đến đâu.”

Cô ta chỉ cần nghĩ tới Bùi Dịch khinh thường cô ta, thì trong lòng như có móng vuốt của mèo cào vậy.

Từ nhỏ tới lớn, cho tới bây giờ cũng luôn là đàn ông phủ phục dưới váy cô ta, nịnh nọt lấy lòng cô ta. Đây là lần đầu tiên thấy có người đàn ông ngạo mạn với cô ta như thế!

“Lựa chọn tình yêu hay là tình thân?”

Hỗ Sĩ Minh sờ soạng cằm mình, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn. Đối với người đàn ông như Bùi Dịch mà nói, đúng là thật đề tài khó chọn mà.

“Vậy thì thế nào, chỉ cần mình cảm thấy hứng thú với anh ta là được.” Hỗ Minh Phỉ thờ ơ nói. Cô ta có tự tin rằng nhất định có thể tóm được Bùi Dịch!

Mà bên này Đại Cẩu Tử và Tiểu Vịnh đang khoái trá an cư lạc nghiệp ở biệt thự Hỗ gia, bởi vì cũng mang chó con tới, nên Tiểu Vịnh mỗi ngày cũng không nổi giận nữa, tính khí ngược lại khá hơn nhiều.

Chẳng qua là Đại Cẩu Tử luôn đi gây họa khắp nơi, khiến sân sau của Hỗ gia náo loạn cả lên.

Sau mấy ngày ấy, Tô Thi Thi bận rộn đến nỗi trời đất u ám, cũng kể từ ngày đó Hỗ Sĩ Minh thay bọn họ làm quảng cáo miễn phí, bây giờ đơn đặt hàng của bọn họ tới tấp như tuyết rơi bay về.

Tô Thi Thi cười khổ.

Sao mà đã bắt bọn họ khai trương trước thời hạn thế này chứ!

Mà cô đáp ứng đi công ty xây dựng Minh Đỉnh đấu thầu dự án kia, cũng đang chính thức bắt đầu rồi.

Một thiết kế nội thất thương mại tương tự Wanda Plaza, yêu cầu không thấp, mà thời gian cấp bách. Tô Thi Thi giao nhiệm vụ đó cho Tống Trọng Hạo bọn họ, còn mình tập trung vào xử lý dự án bên công ty xây dựng Minh Đỉnh.

Chẳng qua khiến cô có chút phiền chính là Đoàn Ngọc Tường vẫn gửi nhắn tin tới đây, thúc giục cô đến bệnh viện thăm. Nội dung tin nhắn ngắn gọn xúc tích, đơn giản cùng giống như điên.

Cuối cùng Tô Thi Thi cũng phải bất đắc dĩ đưa cô ta vào danh sách đen, không gặp là tốt nhất. Trên thực tế, cô cũng đã sớm phái người đến bệnh viện xem qua, cha ruột của cô ở đó ăn ngon sống tốt, tràn đầy tinh thần, một chút việc cũng không có.

“Làm như tôi ngu lắm ấy? Biết rõ là cạm bẫy còn nhảy vào trong à?” Tô Thi Thi im lặng lắc đầu.

Sau mấy ngày bận rộn đó, Tô Thi Thi chỉnh sửa lại các tài liệu trong tay cho tốt, điều đó là cần thiết để đến công ty xây dựng Minh Đỉnh tham gia hội nghị cạnh tranh lần đầu tiên.

Đổng Tiêu Tiêu làm trợ lý mới của cô, bởi vì một số chuyện mà hai ngày nữa mới có thể trở về, Tô Thi Thi chỉ có thể tự mình đi.

Sáng sớm hôm nay cô đã thu xếp xong, liếc mắt nhìn sang Bùi Dịch đang ngồi ở cạnh cái bàn làm việc kia, từ từ đi tới, dè dặt nói: “Hôm nay, em muốn đi một chuyến đến công ty xây dựng Minh Đỉnh.”

“Ừ.” Bùi Dịch nhàn nhạt lên tiếng, “Đi đường cẩn thận.”

“Ừ?”

Mắt Tô Thi Thi hơi trợn to, chăm chú nhìn Bùi Dịch thật kỹ. Nhưng sau khi Bùi tiên sinh nói xong thì lại giống như chưa hề có ý kiến gì.

Anh không phản đối ư?

Tô Thi Thi buồn bực.

Bùi Dịch ghét cô tiếp xúc với Hỗ Sĩ Minh như vậy, nhưng lần này lại không có phản ứng sao?

Có vấn đề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.