Edit: Thảo Thanh
Beta: Ryeo
Hội trường lộn xộn, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một màn như vậy, cũng không có để ý góc khuất bên này đã xảy ra chuyện gì.
Hai người đàn ông mặc áo đen kia nói tiếng rất nhỏ, hơn nữa chỉ hướng thẳng về phía Tô Thi Thi, chị gái ngồi bên cạnh Tô Thi Thi đang hăng say nhìn trên bục kia, cũng chưa phát hiện chuyện gì lạ thường.
Tô Thi Thi nhướng mày, lạnh giọng hỏi: “Các người là ai?”
“Chúng tôi là người của Bùi tiên sinh phái tới.” Một người đàn ông trong đó nói.
“Bùi Dịch phái tới?” Tô Thi Thi cẩn thận liếc mắt một cái, trong lòng rùng mình. Mấy người này xem chừng là vệ sĩ, nhưng rất lạ mặt, hơn nữa thái độ đối với cô không tốt.
Người của Bùi Dịch làm sao có loại thái độ như thế này?
“Tôi bây giờ cũng không muốn đi.” Tô Thi Thi ngồi ở tại chỗ không cử động, tay lén lút lấy di động, định gọi cho Bùi Dịch ngay.
Nhưng chớp mắt, tay của cô đã bị bắt được, sau đó không đợi cô phản kháng. Hai người vệ sĩ vừa kéo, vừa bịt miệng của cô rất nhanh hướng về phía lối ra đi.
“Ưm Ưm Ưm. . .” Tô Thi Thi liều mạng giãy dụa, nhưng hai người này rõ ràng có phòng bị, từ đầu không cho cô phản kháng, kéo cô nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.
Mà lúc này cả sân khấu, có lẽ có người thấy được tình hình bên này, nhưng mà mọi người vẫn chưa chú ý tới. Tinh thần của mọi người đều tập trung ở chỗ người trên bục kia, nhìn thấy triễn lãm giường chiếu của Đức An.
“Đức An tiên sinh, đây là mở màn làm cho không khí nóng lên phải không?” Người chủ trì chờ một lúc lâu, vội vàng xoa dịu, “ Tôi cùng mọi người quả thật kinh hoàng rồi! Như vậy kế tiếp xin mời Đức An tiên sinh bắt đầu giới thiệu bản thiết kế của mình đi.”
Hắn nói xong đợi vài giây, cũng không thấy Đức An có hoạt động gì khác, Đức An chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm trên màn hình những bức ảnh của chính mình cùng mấy cô em kia.
Một bàn tay nâng cằm, không biết suy nghĩ cái gi. Từ trong mắt hắn hiện ra một tia tò mò. Có lẽ chính hắn cũng không nhớ rõ, cùng quá nhiều cô gái qua lại như vậy, có lẽ hiện tại đang nhớ lại những kỷ niệm tốt đẹp này.
“Đức An tiên sinh?” Người chủ trì xấu hổ không biết nói cái gì. Hắn tìm cho Đức An một bậc thang đi xuống, điều này có thể buồn thảm chết hắn rồi. Hiện tại là đang trực tiếp khắp cả nước, không biết có bao nhiêu người đang xem!
“Ngài Đức An, còn muốn tiếp tục tiến hành thuyết trình không?” Lúc này trên ghế ngồi của ban giám khảo, có một vị Lão Tiền Bối rất có quyền lực, trầm giọng hỏi.
Đức An lúc này mới đột nhiên xuất thần trở về, a. . . một tiếng.
Sau đó có một chút xấu hổ gãi tóc, nói với vị giám khảo kia: “Thật ngại quá, tôi đang suy nghĩ những bức ảnh này tới như thế nào?”
“ Oa, không thể phủ nhân, chụp rất khá.”
Hắn nói xong tự mình nở nụ cười, như vậy giống như là sự nghịch ngợm của thiếu niên bình thường không rành sự đời. Người chủ trì cùng người xem và ban giám khảo đều đã không có nói gì. Tâm của vị thiết kế này cũng quá lớn!” Vậy Ngài Đức An còn muốn tiến hành diễn thuyết không?” Người chủ trị lại cẩn thận hỏi nhỏ một tiếng.
“ Tôi thấy từ đầu không cần phải tiến hành diễn thuyết nữa, công ty Phi Tầm trực tiếp bị loại.”
Trong đó một vị nữ giám khảo tức giận nói,“ Đây là trường hợp như thế nào, hành vi của nhà thiết kế Đức An đã sắp đặt sẵn, hiển nhiên là không tôn trọng cuộc đấu thầu này. Thậm chí là sĩ nhục người dân của đất nước ta, ta Bắc Kinh cũng không nhất thiết hoan nghênh vốn đầu tư xí nghiệp nước ngoài như Phi Tầm.
“Lời này có thể nói không chút khách sáo, vị giám khảo này rõ ràng muốn làm lớn chuyện. Cái mũ đội đầu lớn như vậy ném xuống, công ty Phi Tầm rõ ràng bàn giao không thành rồi.
Vị nữ giám khảo kia là người của Hỗ gia, lúc này ở phía Hồng gia có chút đăm chiêu nói: “Xem ra Hỗ Sĩ Minh đối với cuộc đấu thầu lần này nhất định phải có.”
Ngồi ở bên cạnh Hồng gia ra vẻ tiếc nuối nói. Hắn căn bản nghĩ đến Bùi Dịch sẽ quay trở lại, nhưng hiện tại xem ra là hắn đã đánh giá cao Bùi Dịch rồi.
“Nhất định phải có sao?” Hồng gia thì thầm tự nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Đức An trên đài, khóe miệng từ từ gợi lên, lộ ra một nụ cười thích thú.
Nhưng thật ra lần đầu tiên hắn thấy người ở đây bị loại trực tiếp trên sân khấu, thiết kế sự bị vu khống bôi nhọ danh tiếng vẫn tỏ ra không sao cả.
Nếu hiện tại biết Đức An là người bị hãm hại. Mà phải biết rằng đối với thiết kế sư này, khả năng thiết kế dĩ nhiên quan trọng, nhưng danh dự cũng rất quan trọng hơn nưaz nếu lúc này đây xử lý không tốt, danh tiếng của Đức An nhất định bị hủy, nhưng Đức An lại hoàn toàn không nóng vội.
“Cha, chúng ta làm sao bây giờ?” Hồng Hưng Nhiên nhỏ giọng hỏi. Hồng gia liếc mắt một cái nhìn con trai mình, cười nói: “Không kết thúc thì không ai biết kết quả, hãy chờ xem.”
Hồng Hưng Nhiên dĩ nhiên nghe hiểu được lời nói của cha mình, yên lặng ngậm miệng lại, xem ra cha anh ta đã sớm có tính toán. Mà lúc này Đức An trên sân khấu, hắn trên thực tế là đại biểu của công ty Phi Tầm đang bị ban giám khảo cùng khán giả gây khó dễ, lúc này người chủ trì công bố hạng nhất số lượng tin nhắn của công chúng.
Rất nhiều người xem đều đã gọi điện chống lại công ty Phi Tầm tiếp tực tham gia tiến hành cạnh tranh. Do vì lần đầu tiên gặp chuyện này, nên ban giám khảo lấy hình thức bỏ phiếu để quyết định công ty Phi Tìm có nên tiếp tục tiến hành biểu diễn hay không.
Ở thời điểm người chủ trì nói những lời nói này, Đức An nhíu mày, nói một câu giải thích:“ Thiết kế của tôi bị người tôi đánh tráo, tôi sẽ tìm được chứng cứ.”
“Thật có lỗi, hiện tại không có thời gian cho anh tìm chứng cứ, chúng tôi chỉ nhìn vào kết quả.” Vừa rồi lời nói cay nghiệt của vị nữ giám khảo kia là người của Hỗ gia. Cô ta nói xong, quay đầu nhìn về phía các giám khảo khác, “Mọi người cùng nhau đến bỏ phiếu đi, tôi phản đối công ty Phi Tầm tiếp tục đấu thầu.” Một vị giám khảo nam ngồi ở bên phải cô ta nghĩ nghĩ, nói: “ Nếu ngài Đức An nói oan uổng, tôi cảm thấy nên cho anh ta một cơ hội nữa.
Tiếp đó lại có một vị giám khảo khác lại tỏ ý cho công ty Phi Tầm một cơ hội, nhưng vẫn y như cũ vị giám khảo nữ đứng ở bên này, nghiêm khắc yêu cầu chống lại công ty Phi Tầm vì công ty này có hành vi không nghiêm túc.
Trên khán phòng chỗ Hỗ gia, Hỗ Minh Phỉ ghé sát vào Hỗ Sĩ Minh, nhỏ giọng hỏi:“ Vậy người đồng ý giúp công ty Phi Tầm là ai?”
Hỗ Sĩ Minh nhìn mấy người kia liếc mắt một cái, nhướng mày, có một cái suy nghĩ không tốt trong đầu: “Là người của Bùi Dịch?”
“Người của Bùi Dịch làm sao có thể giúp công ty Phi Tầm?” Chân mày của Hỗ Minh Phỉ cũng nhíu lại,
“Theo lý mà nói, chuyện này không giải thích được.” Hỗ Sĩ Minh cũng không hiểu nói
Ngồi ở chính giữa, vị giám khảo lớn nhất mở miệng hỏi lý lịch của Đức An: “Tôi duy trì trung lập.”
“Hắn là người của Hồng gia.” Trên khán phòng Hỗ Sĩ Minh thản nhiên nói. Hỗ Minh Phỉ nhất thời hiểu rõ, khó trách anh trai cô ta cùng Bùi Dịch bọn họ cùng nhau tìm Hồng gia hợp tác, cho dù bản thân Hồng gia không trực tiếp tham dự công trình trong thôn Thành Trung, nhưng mối quan hệ của Hồng gia cực kỳ rộng lớn.
Chính là nói vị giám khảo giữ vị trí trung lập kia, là một ngôi sao sáng trong giới kiến trúc giống như là một nhân vật, rất nhiều chuyện nói một không hai. Mà lúc này ông ta giữ vị trí trung lập, hiển nhiên Hồng gia bày mưu đặt kế.
Hồng gia đối với loại chuyện này cùng nhiều người duy trì mối quan hệ hợp tác, cho nên hiện tại đối với ông ta mà nói, lựa chọn tốt nhất chính là duy trì trung lập.
Như vậy, kết quả bỏ phiếu của hội trường đồng ý cùng với phản đối đều chiếm một nữa, tương đương không có kết quả.
Lần này đến phiên người chủ trì gặp khó khăn, nhưng số đông tiếng hô bên ngoài là ý muốn nhất trí, dều cảm thấy được nên hủy bỏ tư cách tham dự của công ty Phi Tầm.
Đức An nhìn thấy như vậy, nâng tay nhìn đồng hồ đột nhiên nói thầm một câu: “Muốn ồn ào tới khi nào? Chê tôi không đủ mất mặt phải không?”
“Đức An tiên sinh đang nói cái gì?” Người chủ trì đang đứng bên cạnh hắn, làm sao sẽ nghe không rõ ràng hắn đang nói cái, sắc mặt thiếu chút nữa liền thay đổi.
Bọn họ ở trong này vì hắn tranh cãi đến gần chết, muốn giúp hắn đỡ lúng túng. Nhưng mà Đức An tiên sinh này lại không biết tình hình, ngay cả người chủ trì đều muốn đá hắn xuống đài.
“Đức An tiên sinh, nếu ngài không tôn trọng cuộc đấu thầu này, như vậy cần gì phải tới nơi này?” Thái độ của người chủ trì có chút không tốt, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy đại diện của công ty có thái độ như thế này.
Đức An trợn mắt liếc người chủ trì một cái, không khách khí nói: “Các người cứ nói thoải mái đi. Lúc trước thiết kế của tôi đã được đưa vào, nhân viên làm việc đều đã kiểm tra, đã kiểm chứng rõ ràng. Nhưng mà cắm vào máy tính đã bị tráo đổi, chuyện này nên giải thích như thế nào?”
Người chủ trì ngây người, không biết Đức An kia vốn vẫn đối với tình trạng quẩn bách của chính mình không quan tâm, vì sao lại nổi giận.
Đức An nói xong nhún nhún vai, không để ý tới nói: “Một khi đã như vậy, tôi đây hy vọng sẽ sư phụ của tôi tới diễn giải cho mọi người, thiết kế lúc này đây chính là tác phẩm của sư phụ tôi.”
“Sư phụ?” Người chủ trì ngây người hai giây, lập tức bắt được cơ hội này nói, “Cái vị giám khảo có ý kiến gì không?”
“Tôi hy vọng các vị giám khảo xem qua thiết kế của tôi một lần rồi mới ra quyết định.” Đúng lúc này, từ góc khuất của sân khấu truyền ra một giọng nói trầm trầm, theo sau một người đàn ông thân hình cao lớn vững bước hướng tới sân khấu đi tới.
“Sư phụ!” Đức An thấy thầy anh đến, lập tức như sống lại, mà người chủ trì cùng giám khảo trực tiếp choáng váng.
Bùi. . . Bùi Dịch?
Chuyên mục thả thính đêm khuya....
- Con đối với Trạm Dẫn Lan đã quên rồi sao?
Chưa từng quên!
-Nếu ta nói, Trạm Dẫn Lan còn sống thì sao?
Mọi người ngủ ngon ~!~