Chú Ái Tinh Không

Chương 173: Chương 173: Chú Ái Tinh Không – 173




Chương 173

Editor: Nguyệt

Ariel nheo mắt lại, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Chung Thịnh một lúc, rồi cúi đầu cắn lên ngực anh.

Chung Thịnh thầm thở phào một hơi, cuối cùng cũng … qua cửa.

“Ư …” Phần mẫn cảm ở ngực bị răng nanh cắn miết, cảm giác nhoi nhói đó làm Chung Thịnh không kìm được tiếng rên rỉ.

Bàn tay mang lớp chai mỏng vuốt dọc theo vùng eo thon, dấy lên từng cơn tê dại.

Quần áo mới cởi một nửa, vướng ở phần khuỷu tay, quần âu lửng lơ mắc ở phần đầu gối, vướng giày ống nên không cởi hết được.

Rõ ràng không phải toàn thân trần trụi, vậy mà bộ dạng nửa kín nửa hở này làm Chung Thịnh cứ thấy xấu hổ không thôi.

Thật … thật *** đãng! Chung Thịnh che mặt nghĩ vậy.

Anh chưa từng nghĩ rằng quần áo cởi một nửa lại khiến mình thẹn thùng còn hơn cả khi khoả thân.

Toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào kháng cự lại bàn tay linh hoạt của Ariel. Chung Thịnh thấy mình như đang lơ lửng trên tầng mây, lúc lên lúc xuống theo nhịp nắm vuốt phần hạ thân.

“Có thoải mái không?” Ariel hỏi khẽ.

Chung Thịnh đã sướng đến nỗi nói không ra lời, chỉ có thể mơ màng gật đầu vài cái.

“Thật ra trong phòng anh có một thứ rất đặc biệt. Anh chưa dùng bao giờ, nhưng có lẽ hôm nay nên thử xem sao.”

Giọng Ariel nghe loáng thoáng khi xa khi gần, Chung Thịnh nghe được lời hắn nói, nhưng trí óc chìm ngập trong những cơn khoái cảm dồn dập đã chẳng thể lý giải hàm nghĩa câu nói đó.

“Mở trần.”

Theo tiếng nói nhẹ nhàng của Ariel, Chung Thịnh đột nhiên thét lên, toàn thân căng chặt, ửng lên màu đỏ hồng, dòng dịch trắng sữa phụt ra, vương vãi trên bụng.

Hai mắt Chung Thịnh phủ đầy hơi nước, nhìn cảnh vật cũng lờ mờ. Nơi bí ẩn đằng sau bị xâm nhập, nhưng lúc này anh không để ý đến nó, mà chỉ biết sững ra nhìn trần nhà.

Phòng Ariel được bố trí ngăn nắp gọn gàng, lấy xanh lam làm tông màu chính, trần nhà bằng kim loại sáng bóng chậm rãi mở ra trước mắt Chung Thịnh, để lộ một tấm gương lớn.

Chung Thịnh ngơ ngẩn nhìn tấm gương trên trần nhà, phản chiếu hình bóng anh đang nằm trên giường lớn.

Mặt ửng hồng, nhuốm màu ***. Hai tay vướng lễ phục buông lỏng bên đầu. Trên làn da màu lúa mạch điểm xuyết những dấu hôn đo đỏ. Dịch trắng sữa chảy lênh láng trên cơ bụng săn chắc. Hai chân thon dài giơ cao, quần âu mắc ở cẳng chân chẳng những không có tác dụng che đậy, mà còn làm bật lên cái vẻ *** dục anh để lộ trong vô thức. Giày ống đen bóng vốn có vẻ trang nghiêm, nay lại bị bầu không khí nóng bỏng biến đổi thành thứ sắc thái cấm dục lạ kỳ.

Ariel với mái tóc vàng óng đang cúi đầu mở rộng phần cửa sau nhỏ hẹp. Tấm gương này quá sáng, đến nỗi Chung Thịnh có thể nhìn rất rõ hai ngón tay mảnh khảnh đang ra vào nhanh chóng thế nào.

“Không …” Chung Thịnh không chịu nổi, che kín mặt.

Anh không biết lúc mình chìm đắm trong dục vọng lại toát ra dáng vẻ như thế.

Thật đáng xấu hổ!

Thật *** đãng!

Anh … sao anh lại để lộ ra dáng vẻ *** dục như thế …

Bình thường lúc làm tình với Ariel, Chung Thịnh không nhìn thấy bộ dạng mình thế nào, nhưng khi thực sự nhìn thấy tất cả thông qua tấm gương lớn kia, Chung Thịnh chỉ thấy xấu hổ đến độ không biết giấu mặt vào đâu.

Hai chân bất giác kẹp chặt. Chung Thịnh có cảm giác toàn bộ các thớ cơ trên người mình đều căng hết lên rồi.

“Thả lỏng.” Ariel nói với vẻ bất mãn. Chung Thịnh vừa bắn một lần, nhưng hắn vẫn còn nghẹn đây này. Chung Thịnh đột nhiên co cứng người làm cửa sau vừa mới nới ra một chút lại thít chặt vào.

“Ariel … đ … đóng gương đi.” Chung Thịnh che mặt cầu xin.

Không nhìn thấy còn có thể giả vờ như không biết, giờ thấy rõ thế này … Anh sợ mình sẽ chết vì ngượng mất.

“Thả lỏng!” Ariel nheo mắt lại, nói với giọng ra lệnh. Hắn thích dáng vẻ thẹn thùng của Chung Thịnh, toàn thân một màu đỏ rực trông vô cùng ngon miệng, làm thằng nhỏ của hắn càng căng cứng đến phát đau.

Chung Thịnh cố đè nén ý muốn chạy trốn, từ từ mở rộng hai chân, nhưng vướng quần nên không thể đạt đến yêu cầu của Ariel.

Ariel rút ngón tay bị kẹp chặt ra, đột nhiên nắm chặt eo Chung Thịnh, dùng sức lật người anh lại, để anh nằm sấp xuống giường.

“A!”

Còn chưa kịp thoải mái vì ở tư thế này sẽ không nhìn thấy mình trong gương, Chung Thịnh đã cảm nhận được một thứ thô to cứng nóng thúc mạnh vào trong cơ thể mình.

“Ư!” Hai cánh tay bủn rủn của Chung Thịnh chẳng thể chống đỡ được sức nặng cơ thể. Nửa người trên của anh nằm rạp trên giường. Cảm giác tê dại truyền từ cửa sau dọc theo sống lưng lên thẳng não bộ. Chung Thịnh bật ra tiếng rên rỉ, cơ thể lại căng chặt.

“Em kẹp chặt quá, anh không động đậy được.” Ariel cúi người, cắn nhẹ lên vành tai Chung Thịnh. Lồng ngực dán sát vào lưng Chung Thịnh, lớp vải hơi cứng của lễ phục vướng giữa hai cơ thể lại tạo cảm giác ma sát với hiệu quả rất kỳ lạ.

Chung Thịnh đỏ ngầu hai mắt, cửa sau căng chặt đã chẳng chịu sự khống chế của anh. Va chạm kịch liệt, cú thúc mạnh vào điểm mẫn cảm trong cơ thể, tất cả đều khiến anh mất khả năng làm chủ cơ thể mình.

“Chung Thịnh, bảo bối, thả lỏng nào, để anh yêu em.” Giọng Ariel nghe rất khoan khoái, có chút gì đó như trêu chọc.

Chung Thịnh cắn chặt môi, bắt buộc mình thả lỏng cửa sau.

“Ưm!”

Vừa nới ra một chút, phân thân thô dài liền rút ra ngoài. Chung Thịnh còn chưa kịp cảm thấy trống rỗng đã lại bị nó lấp đầy lần thứ hai.

Vách thịt căng chặt như run rẩy siết lấy phân thân xâm nhập vào trong. Vì lần va chạm thứ hai này mà tình hình mới tốt lên một chút đã lập tức trở nên tồi tệ.

“Em yêu, em cũng không muốn hai ta cứ giằng co thế này mãi chứ?”

Chung Thịnh nghĩ mình sắp thẹn quá thành giận rồi. Nếu không phải Ariel cứ thoả sức đâm thẳng vào chỗ đó như thế, thì anh cũng đâu ra nông nỗi này.

Hai chân mềm nhũn, còn đang run run. Chung Thịnh cố gắng thả lỏng cơ thể mà không được.

Ariel ung dung cảm nhận phần cửa sau đang thít chặt lấy mình từ từ thả lỏng, dù chưa đủ để hắn thuận lợi ra vào cũng không sốt ruột.

Hậu đình căng chặt, còn bên trong lại như có vô vàn cái miệng nhỏ đang ra sức hút lấy phân thân của hắn. Cảm giác sung sướng này chẳng kém gì lúc rút ra thúc vào kịch liệt, thế nên hắn rất thích ý hưởng thụ loại khoái cảm này, nhân thể nhìn ngắm khuôn mặt đỏ bừng của Chung Thịnh.

Chung Thịnh có một gương mặt rất nam tính, đôi mắt nghiêm nghị, mang vẻ lạnh lùng cứng cỏi như sắt thép. Có lẽ không ai tưởng tượng ra được, lúc này Chung Thịnh cuốn hút đến mức nào.

Thật quyến rũ, thật ngon miệng.

Mỗi lần thân thiết với Chung Thịnh, Ariel đều có cảm giác mình đang thưởng thức món ngon tuyệt nhất trần đời, muốn nhìn lâu thêm một chút, muốn ăn nhiều thêm một chút.

Tìm ra càng nhiều nét cuốn hút ở anh, chỉ để cho mình mình thưởng thức.

Ariel liếm môi, cảm giác cổ họng hơi khô. Thật kỳ lạ, đời trước hắn chưa từng nghĩ mình là người thích ***, ngay cả khi có vị hôn thê cũng chưa quan hệ với đối phương lần nào. Elena từng ám chỉ với hắn nhiều lần, nhưng chung quy hắn vẫn chẳng có chút hứng thú.

Vậy mà đời này, khi chính thức cùng Chung Thịnh làm người yêu của nhau, dường như hắn vô cùng thích thú với cơ thể anh, có cơ hội là phải kéo anh lên giường, nhìn anh lộ ra đủ sắc thái tình cảm là lại không kiềm chế nổi cơn hưng phấn.

Ví dụ như … lúc này.

“Bảo bối, anh bắt đầu cử động đây.”

Cửa sau không còn chặt như trước nữa, đương nhiên hắn phải tranh thủ thời cơ, nắm chặt eo Chung Thịnh, thúc thật mạnh vào sâu bên trong.

Mông Chung Thịnh rất vểnh, sờ lên thích vô cùng. Ariel thích xoa nắn hai cánh mông anh, thỉnh thoảng lại vỗ vài cái theo nhịp va chạm.

Ariel cố tình tránh điểm mẫn cảm của Chung Thịnh, cứ lởn vởn quanh đó, như vậy vừa có thể làm Chung Thịnh cảm nhận được khoái cảm ở mức tối đa, vừa không vì kích thích mạnh mà thít chặt lấy hắn.

Chung Thịnh dán mặt vào đệm, miệng hơi hé chảy ra từng dòng nước trong suốt, thấm ướt ga giường màu trắng tinh. Mắt anh khi tỏ khi mờ, mặt đỏ bừng, tiếng va chạm ở đằng sau không ngừng truyền vào trong tai. Anh không dám ngẩng đầu xem trong gương đang phản chiếu cảnh tượng hạ lưu đến mức nào nữa.

“A … ha …” Hậu huyệt run lên từng đợt. Khoái cảm mãnh liệt làm Chung Thịnh gần như mất hết lý trí, miệng không ngừng bật ra những tiếng rên tình ái mà lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ phát ra. Dưới sự khống chế của Ariel, anh hoàn toàn mất kiểm soát.

“Ariel … Ariel … Ariel …” Chung Thịnh dường như không biết mình đang nói gì, chỉ mơ màng thì thào gọi tên Ariel.

Ariel vuốt lưng Chung Thịnh như vỗ về an ủi, đẩy nhanh tốc độ.

“Ư … á … Em sắp … ưm …” Chung Thịnh ngẩng phắt đầu lên, phần cổ và tấm lưng dài tạo thành một đường cong duyên dáng. Ngay sau đó, như một sợi dây căng hết cỡ rồi đứt phựt, cả người đổ ụp xuống giường.

“A!” Ariel ngẩng đầu lên, đôi mắt màu lam vốn trong veo cũng bắt đầu mơ màng. Hậu huyệt thít chặt mang đến khoái cảm quá lớn. Hắn thúc mạnh thêm vài cái rồi bắn thẳng vào trong cơ thể Chung Thịnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.