Chương 110
Editor: Nguyệt
Chung Thịnh vô thức giãy giụa khiến hắn hơi bất mãn.
Chung Thịnh cứng người không dám nhúc nhích nữa, vừa lúc cảm giác lành lạnh nói cho anh biết quần áo mặc trên người đã bị cởi ra từ bao giờ, nửa thân trần ửng lên màu đỏ nhàn nhạt.
Hít sâu một hơi.
Chung Thịnh không ngờ mình lại ngẩn người đến mức đó, đồng thời không khỏi cảm thán. Quả nhiên là ngài Ariel, ngay cả cởi quần áo cũng rất nhanh! [Ý, hình như có gì không đúng!]
Đoán được tối nay có khả năng xảy ra chuyện nào đó, Chung Thịnh lắp bắp nói: “Tôi … em đi tắm một chút.”
Ariel nhìn anh với ánh mắt thâm sâu khó dò, cuối cùng gật đầu.
Vội vàng nhặt quần áo rơi tán loạn dưới đất lên, Chung Thịnh vọt vào phòng tắm như chạy nạn.
Không phải anh chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện sắp xảy ra. Nhưng thân là một người đàn ông, anh không thể bình thản tiếp nhận một người đàn ông sắp sửa tiến vào cơ thể mình.
Sau khi Chung Thịnh vào phòng tắm, Ariel đè nén ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, mở quang não ra, tìm phần tư liệu ‘Làm thế nào để người yêu nam của bạn đạt được khoái cảm lớn nhất’, cẩn thận nghiên cứu.
Ở trong phòng tắm chuẩn bị tâm lý xong, cũng rửa qua một lần chỗ bí ẩn đó đó, Chung Thịnh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đi đến cửa lại buồn bực.
Anh nên để trần đi ra hay là mặc áo choàng tắm?
Để trần có vẻ trắng trợn quá. Nhưng mặc áo choàng tắm lại có vẻ giấu đầu hở đuôi. Chung Thịnh khó xử nhìn cái áo choàng tắm treo trên tường.
Hít sâu một hơi, anh cầm áo mặc lên người.
Được rồi, cười anh bịt tai trộm chuông cũng được. Dù sao anh không có can đảm để trần đứng trước mặt ngài Ariel. Đặc biệt là khi đối phương còn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cơ thể anh.
Khoác áo vào rồi bước ra ngoài, Chung Thịnh thấy Ariel nằm dựa lên đầu giường, chăm chú nhìn quang não như đang nghiên cứu cái gì đó.
Anh hiếu kỳ đến xem. Nhất thời muốn quỳ lạy! Ngài Ariel, rốt cuộc ngài làm thế nào mà dùng thái độ nghiên cứu học thuật để xem cái thể loại này hả trời!!!
“Thú vị lắm. Em có muốn xem không?” Ariel nghiêng người, ánh mắt đảo qua cặp đùi thon dài dưới áo choàng tắm tối đi vài phần.
“Không … không cần.” Chung Thịnh đỏ mặt.
“Chuyện liên quan đến ‘cuộc sống chăn gối’ của em sau này, tôi nghĩ chúng ta nên cùng nhau nghiên cứu mới tốt. Em thấy sao?” Ariel liếm môi, ngón tay kéo áo choàng tắm của anh ra, để lộ ***g ngực săn chắc.
“Dạ …” Đối mặt với Ariel, Chung Thịnh chưa từng biết từ chối là gì đương nhiên không có đáp án nào khác.
“Vậy … chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?” Ariel nhếch môi cười, bàn tay chậm rãi vuốt lên ***g ngực Chung Thịnh, đặc biệt chăm sóc cho hai đầu ti.
Chung Thịnh run giọng đáp: “Đâu … đâu cũng được …”
“Thật không?” Ariel nhướn mày, mỉm cười tao nhã, “Nhưng mà, theo như quyển sách này nói, việc đầu tiên chúng ta phải làm hình như là cởi quần áo của nhau.”
Chung Thịnh không kìm được tiếng rên rỉ bật ra khỏi cổ họng. Bàn tay của Ariel cứ sờ vuốt kích thích cơ thể anh không ngừng làm anh không tài nào tập trung được, chỉ mơ hồ nghe được cởi quần áo gì đó.
Cúi đầu nhìn mình, cái áo choàng đáng thương đã trượt xuống đến khuỷu tay, vạt áo mở rộng gần như chẳng che được gì, ngược lại có cảm giác như đang ỡm ờ.
Chung Thịnh cắn chặt răng, dứt khoát cởi áo ra ném xuống đất. Anh không tin người sống hai đời như mình lại bị một thanh niên mười tám tuổi đùa bỡn trong chuyện ***.
Anh đẩy Ariel ngã ra giường, mình thì ngồi cưỡi lên, cố nén sự xấu hổ, cởi từng nút áo cho Ariel.
Bởi vì hôm nay là ngày về lại trường Đệ Nhất, cho nên buổi sáng mọi người thống nhất thay quân phục luôn trên phi thuyền.
Bộ quân phục mặc lên người Ariel càng tôn thêm khí chất lạnh lùng sắc bén của hắn. Nhưng khi Ariel mỉm cười tao nhã, nói ra những câu bông đùa bỡn cợt, sự tương phản mãnh liệt càng khiến sự quyến rũ của hắn đạt đến đỉnh điểm.
“Em còn chậm như thế là tôi không đợi được đâu.” Ariel rõ ràng mất kiên nhẫn với tốc độ như sên của Chung Thịnh. Hắn nâng thân dưới, dùng cái thứ đã căng phồng lên cọ vào mông Chung Thịnh.
Chung Thịnh mặt nóng bừng, nhưng động tác cũng nhanh hơn.
Áo được cởi ra, để lộ làn da trắng nõn nhẵn nhụi. Nhìn từ bề ngoài không thể nghĩ rằng thân hình tưởng như gầy gò của hắn lại có những múi cơ săn chắc rất đẹp. Tuy không rõ ràng, nhưng khi Chung Thịnh thất thần nhìn da thịt mình, Ariel vẫn mỉm cười vừa ý.
Rõ ràng hai người để trần đối diện với nhau rất nhiều lần. Nhưng thấy Chung Thịnh say mê ngắm nhìn mình, Ariel vẫn có cảm giác vui sướng nói không nên lời.
Lúc Chung Thịnh chiến đấu với cái quần của Ariel, hắn đã không nhịn được bắt đầu xoa vuốt vùng bụng anh. Những múi cơ săn chắc lại có tính đàn hồi, sờ rất thích. Ariel rất hâm mộ tám múi cơ bụng rõ ràng của Chung Thịnh.
Tay chân vụng về cởi quần Ariel ra, cuối cùng hai người cũng thấy rõ hoàn toàn cơ thể của nhau. Rõ ràng là mình chủ động cưỡi trên người Ariel, nhưng khi thật sự cởi hết, Chung Thịnh lại không nhịn được đỏ bừng cả mặt.
Cầm phần thân dưới của mình và phân thân của Chung Thịnh, Ariel nhẹ nhàng xoa nắn.
Cả hai đều khá quen thuộc chuyện này, nhanh chóng tìm được cách ve vuốt càng khiến mình thoải mái hơn.
“A …”
Trong phòng ngập đầy tiếng rên rỉ. Hai người cùng đắm chìm trong khoái cảm mê say của ***.
Nhanh chóng vuốt thêm vài cái, Ariel dừng động tác trước khi hai người đạt cao trào. Để ý tới Chung Thịnh khó hiểu nhìn mình, hắn cười khẽ nói: “Hôm nay không chỉ có thế này.”
Chung Thịnh xấu hổ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào đôi đồng tử trong như nước ấy của Ariel.
Ngón tay lành lạnh dọc theo rãnh mông lần xuống dưới, nhanh chóng chạm vào nơi bí ẩn.
Chung Thịnh ngồi trên người Ariel lập tức cứng đờ, rồi thả lỏng ngay, chậm rãi nằm sấp xuống, nửa người trên dán vào Ariel, tiện cho hắn hành động.
Ariel nhoẻn miệng cười. Hắn biết để một người đàn ông hoàn toàn rộng mở thân thể phó mặc cho người khác muốn làm gì thì làm khó khăn thế nào. Cho dù người này đã chuẩn bị trước, cũng sẽ cực kỳ căng thẳng.
Hôn lên vành tai đỏ bừng của anh, vừa lòng thấy cái tai đáng yêu run nhẹ một cái. Trong lòng dâng tràn cảm giác thỏa mãn không lời nào tả được.
Người này thuộc về hắn, thần phục hắn. Người này bằng lòng mở rộng thân thể, để mình xâm nhập. Người này ở bên bảo vệ hắn một đời, thậm chí đời trước còn vì hắn mà chết, vẫn nghĩ mọi biện pháp để đến bên hắn lần nữa, bảo vệ hắn, bảo vệ một tình yêu vô vọng.
“Anh yêu em.” Tiếng nỉ non khàn khàn lọt vào tai Chung Thịnh lại vang như sấm rền. Anh ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hơi lạnh lẽo lại vô cùng nghiêm túc của Ariel.
Gương mặt ngày thường lãnh đạm dần trở nên nhu hòa. Chung Thịnh nhìn Ariel với ánh mắt ngập đầy tình yêu, nhẹ nhàng hôn.
Đời này, Ariel thuộc về anh. Bất cứ ai, bất cứ điều gì cũng không thể tách anh khỏi người này!
Nụ hôn dịu dàng dần trở nên nóng bỏng. Khi hai người kết thúc nụ hôn, trong mắt nhau đã tràn khao khát.
Chung Thịnh một lần nữa thả lỏng cơ thể. Ariel cũng không khách khí, dùng ngón tay dãn nở những nếp uốn ở nơi bí ẩn ấy.
Thử cho một ngón tay vào thăm dò, cảm giác căng chặt nóng rực trong đó làm Ariel càng xao động.
“Dưới gối.”
Chung Thịnh ngẩng đầu lên, không hiểu gì, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh theo thói quen.
Tay sờ đến cái gì đó làm bằng kim loại lành lạnh. Đến khi anh lấy nó ra, hình vẽ bên trên đã thể hiện rõ tác dụng của nó.
Mặt không biểu cảm đưa thứ đó cho Ariel, Chung Thịnh lúc này đã không nhịn được hét ầm trong lòng.
Ngài Ariel tao nhã rốt cuộc mua được thứ này ở chỗ nào!!!!!
Ngón tay vừa rồi còn khô ráo, lúc này đây tiếp xúc với hậu huyệt đã mang theo cảm giác trơn dính. Không cần thử, nương theo dịch trơn, một ngón tay nhẹ nhàng tiến vào.
Tràng bích ấm áp, căng chặt, không ngừng co bóp ý đồ đẩy ngón tay vừa xâm nhập ra ngoài. Còn chưa tiến vào cơ thể Chung Thịnh mà Ariel đã có thể tưởng tượng cảm giác bên trong đó hút hồn thế nào.
Đầu ngón tay càng lúc càng vào sâu. Ngón tay thứ hai cũng rục rịch lởn vởn trước cửa huyệt, chuẩn bị đột phá bất cứ lúc nào.
Chung Thịnh vùi mặt vào ngực Ariel. Bởi vì lúc này anh thật sự không biết nên có biểu cảm gì.