Chương 15
Editor: Nguyệt
Thu hồi tầm mắt, Chung Thịnh thẳng lưng, đứng nghiêm trang. Hai tay để bên người, ánh mắt có thần nhìn thẳng phía trước, không hề úy kỵ.
Đợi khi thiếu úy Đặng Bồi trở về đứng sau mình, trung úy Beasley mới chậm rãi ngẩng đầu, quét nhìn các học viên dự bị. Khi ánh mắt anh nhìn đến Chung Thịnh, sự tán thưởng được bộc lộ chẳng chút che giấu. Tư thế đứng thẳng tắp, khí độ trầm ổn, ánh mắt chính trực mà không úy kỵ. Trong đôi mắt đen sáng kia tràn ngập khao khát hướng đến cuộc sống quân đội.
Beasley kéo khóe môi lên thành một độ cong khó phát hiện, nhưng rất nhanh dời mắt nhìn về phía những học viên khác. Anh chỉnh lại vành mũ, trầm giọng nói với họ: “Nhớ kỹ! Nơi các bạn muốn đến là trường quân đội tốt nhất liên bang, không phải nhà trẻ. Chúng tôi có thể dạy các bạn điều khiển cơ giáp, có thể dạy các bạn kỹ năng chiến đấu, cũng có thể dạy các bạn chiến lược chiến thuật. Nhưng, chúng tôi sẽ không lãng phí thời gian để sửa cái tính kiêu căng mà bố mẹ các bạn dưỡng thành. Nếu các bạn không thể tự sửa lại sai lầm của mình, vậy thì bị đuổi về là vận mệnh cuối cùng của các bạn.”
“Đúng thế, đuổi về!” Beasley vừa lòng thấy vẻ mặt hoảng sợ của các học viên khi nghe đến câu này. “Chỉ những nhân tài bị đào thải trong quá trình khảo hạch thực lực mới được đề cử đi trường quân đội khác. Còn người phạm phải những sai lầm không thể tha thứ, chỉ có thể bị đuổi về.”
“Nhưng, các bạn rất may mắn.” Ngữ điệu vừa chuyển, Beasley đi đến trước mặt bọn họ, lạnh lùng nhìn từng người một: “Bởi vì có kẻ xui xẻo bị đuổi trước mặt các bạn. Chỉ cần các bạn tiếp thu được bài học này, có lẽ sẽ có cơ hội mặc quân trang như tôi.”
“Rõ chưa?” – Beasley quát một học viên.
“Rõ.” – Học viên kia vội vàng trả lời.
Beasley giận dữ hét: “Hỗn đản! Phải đáp ‘Rõ, thưa trưởng quan!’.”
“Rõ, thưa trưởng quan!” – Học viên kia bị dọa sợ, khàn giọng hô.
“Tốt lắm!” – Beasley vừa lòng gật đầu – “Phi thuyền lập tức sẽ khởi hành. Những gì cần biết đều đã có trong quang não của các bạn. Trong suốt chuyên đi, các bạn có thể sử dụng tất cả các phương tiện có trên thuyền. Nếu có gì không hiểu có thể hỏi tôi và các thiếu úy khác. Rõ chưa?”
“Rõ, thưa trưởng quan!” – Tất cả học viên dự bị đồng thanh trả lời.
“Tốt, mau trở về phòng đi.” –Beasley vung tay, ý bảo bọn họ giải tán.
Một đám học viên chịu đủ kinh hách lập tức chạy vọt đi như thỏ.
Hạng Phi vỗ vỗ quả tim vẫn còn đập bình bịch của mình, run sợ nói: “Hồ, vị trưởng quan này mới đầu thì hòa ái, không ngờ lúc sau lại khủng bố như vậy.”
Má ơi, đây cũng quá dọa người. Phi thuyền còn chưa rời khỏi mặt đất mà đã có một học viên bị đào thải rồi.
Một bộ phận học viên khác đang oán giận trung úy Beasley quá hung tàn. Đặc biệt là một thanh niên trong số đó, hình như anh ta rất có hảo cảm với nữ sinh bị đào thải kia, đáng tiếc chưa kịp phát triển thì đã bị Beasley chặt đứt rồi. Trong mắt anh ta, trung úy đối xử với một nữ sinh như thế là rất quá đáng.
“Về phòng rồi nói sau.” Chung Thịnh ngăn Hạng Phi còn muốn tiếp tục oán giận, ý bảo cậu cùng Gerald bắt đầu tìm phòng của mình trước đã.
Hạng Phi tuy không hiểu tại sao Chung Thịnh lại cản cậu, nhưng cũng rất sáng suốt không nói thêm gì nữa, dựa theo bản đồ trên quang não để tìm phòng.
Không để ý đến các học viên còn đang thảo luận kịch liệt về chuyện vừa rồi, Chung Thịnh yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, vội vàng kéo Hạng Phi và Gerald còn đang không hiểu ra sao ngoặt vào một ngã rẽ.
Còn một người nữa cũng không tham gia thảo luận. Cậu ta ngẩng đầu nhìn bóng lưng Chung Thịnh biến mất sau góc tường, hai mắt ra chiều trầm tư suy nghĩ. Sau đó, cậu ta cũng mở sơ đồ phi thuyền ra để tìm phòng.
Trong phòng điều khiển phi thuyền, một thiếu úy trông mặt tuấn tú mà vô lại ngờ vực nói: “Kỳ lạ, sao tôi cứ có cảm giác thằng nhóc kia biết chúng ta đang giám thị bọn họ nhỉ?”
“Chắc không phải đâu …” Một quân nhân dáng người cao lớn cường tráng đứng sau anh ta, trên vai cũng mang quân hàm thiếu úy.
“Dù sao tôi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.” Thiếu úy vô lại sờ sờ cằm, hứng thú phóng to hình ảnh của Chung Thịnh, bắt đầu tập trung tinh thần để phân tích.
Nếu Chung Thịnh ở trong này thì sẽ phát hiện hai người ngồi trong khoang điều khiển này, một người là thiếu úy tiến hành kiểm tra thể thuật, còn người đang ngồi trước máy giám thị chính là vị thiếu úy bảnh bao khoe khoang kỹ thuật trước mặt các tân thủ lúc trước.
“Không được, tôi vẫn thấy thằng nhóc này có gì đó là lạ.” Thiếu úy vô lại kia híp mắt, nhìn Chung Thịnh sau khi tìm được phòng mình liền kéo Gerald và Hạng Phi vào rồi khóa cửa.
“Có gì mà lạ.” – Thiếu úy cao to kia nhìn với vẻ xem thường – “Vệ Quốc, cậu ghen tỵ là vì thành tích khảo nghiệm thể thuật của cậu ta cao hơn cậu lúc trước chứ gì.”
“…” Thiếu úy vô lại tên Vệ Quốc kia không biết nói gì nhìn hắn. “Lawn, tôi là người nhỏ mọn thế sao?”
“Ai biết được.” Thiếu úy Lawn nhún vai, vẻ mặt thì lại nói ‘cậu chính là người nhỏ mọn’.
Từ Vệ Quốc nhất thời á khẩu, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn hắn.
Đúng lúc này, trung úy Beasley từ ngoài cửa đi vào, ngữ điệu thoải mái hỏi: “Ai nhỏ mọn hả?”
Từ Vệ Quốc và Lawn vội vàng đứng dậy chào: “Trưởng quan!”
“Ừ, thế nào rồi? Có phát hiện gì không?” Beasley tùy ý phất tay, bảo bọn họ thả lỏng, mắt nhìn chằm chằm màn hình theo dõi.
“Hà hà, không khác năm ngoái là mấy, đều oán giận trưởng quan cả.” Từ Vệ Quốc cười hà hà, phóng to màn hình theo dõi, đồng thời mở lớn âm thanh.
“Trung úy Beasley thật là quá đáng!”
“Đúng đấy, quả thực không có nhân tính.”
Nghe tiếng oán giận của các học viên phát ra từ loa, Beasley chẳng để ý chút nào. Anh nhìn Từ Vệ Quốc, hỏi: “Ngoài những lời này ra, còn cái gì khác không?”
“Cái này …” Từ Vệ Quốc nhướn mày, chợt nhớ đến hành động của học viên tên Chung Thịnh, nhưng không biết có nên nói hay không.
“Cái này cái kia gì, nói!” Trung úy Beasley sầm mặt. Thằng nhóc này, lại có chuyện gì đây?
“Báo cáo trưởng quan, hình như học viên tên Chung Thịnh biết trên phi thuyền có máy giám thị.”
“Hửm?” – Beasley nhướn mày – “Cho tôi xem hình ảnh của cậu ta.”
“Vâng!” Từ Vệ Quốc vội vàng mở lại hình ảnh vừa rồi.
Beasley nhìn các học viên sau khi rời khỏi đại sảnh liền bắt đầu thảo luận về mình. Học viên đi cùng Chung Thịnh dường như đang nói gì đó, nhưng sau khi Chung Thịnh nói nhỏ với cậu một câu thì cậu không lên tiếng nữa, chỉ kéo một học viên khác đi theo Chung Thịnh, tìm phòng theo chỉ dẫn của bản đồ.
Từ đầu đến cuối Chung Thịnh không hề ngẩng đầu liếc nhìn nơi có máy giám thị lần nào, theo lý thuyết, hẳn là không phát hiện sự tồn tại của máy giám thị.
“Vặn to thanh âm. Tôi muốn nghe xem cậu ta nói gì.” – Beasley chỉ vào màn hình, nói.
Từ Vệ Quốc chỉnh thanh âm lên mức to nhất. Trong loa truyền ra tiếng Chung Thịnh rất rõ ràng: về phòng rồi nói sau.
Beasley nở một nụ cười khó phát hiện. Anh lẳng lặng nhìn màn hình. Sau khi Chung Thịnh mang theo hai học viên kia ngoặt vào chỗ rẽ, lại có một thanh niên khác cũng mở bản đồ ra để tìm phòng.
“Xem ra mấy học viên này có tố chất không tồi.” Tâm tình Beasley có vẻ tốt lắm, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng.
Mấy thiếu úy khác nhìn nhau, trên mặt đều nở nụ cười. Bọn họ cũng là học viên của trường quân đội Đệ Nhất, chuyến này đi chủ yếu là vì thành tích của bản thân. Mà thành tích của bọn họ lại có liên quan rất lớn đến các học viên dự bị này. Nói cách khác, nếu các thí sinh này có thể thông qua kỳ khảo hạch ba tháng để ở lại trường, như vậy lý lịch của bọn họ cũng sẽ đẹp hơn. Phải biết rằng, hàng năm có rất nhiều thí sinh ghi danh vào trường quân đội Đệ Nhất, nhưng số người có thể ở lại chỉ chưa đầy hai trăm.