Chương 17
Editor: Nguyệt
Người còn lại là một thanh niên có thân hình cao gầy. Nếu Chung Thịnh có khả năng vừa gặp liền nhớ, thì sẽ phát hiện thanh niên này chính là người đụng phải anh ở trường thi hôm ấy.
Gật đầu chào hỏi hai người kia một chút, Chung Thịnh kéo bọn Hạng Phi đi.
“A Thịnh, giờ chúng ta bắt đầu luôn sao?” – Hạng Phi hứng trí bừng bừng hỏi.
“Ừ. Chuẩn bị tốt chưa?” Chung Thịnh “Ừ” một tiếng rồi mới nhìn về phía Gerald.
“Chuẩn bị? Có gì mà phải chuẩn bị.” Gerald tùy ý đáp, dường như không mấy để ý. “Đại gia ta là thiên tài. Không phải chỉ là điều khiển cơ giáp thôi sao, đợi lát nữa để tôi dạy cho Tiểu Phi mấy chiêu.” Nói xong, cậu vỗ vai Hạng Phi.
“À?” Chung Thịnh nhướn mày, không nói gì thêm.
Hạng Phi dùng ánh mắt đồng tình nhìn Gerald vẫn chẳng hay biết gì.
Xong rồi, một khi A Thịnh lộ ra vẻ mặt thế này là chuẩn bị ác ma hóa. Gerald đáng thương, mới quen Chung Thịnh chưa được mấy ngày nên hoàn toàn không biết bản chất của cậu ta.
Bất đắc dĩ thở dài, Hạng Phi quyết đoán quay mặt đi, chết người không chết mình. Tuy chúng ta mới quen nhau hôm nay, nhưng lại hợp ý như thế. Vì vậy, cậu yên tâm đi, tôi sẽ mặc niệm cho cậu.
“Đi thôi.” Chung Thịnh cười cười, vỗ vai hai người, dẫn đầu đi lên trước.
Hạng Phi theo sát phía sau, đầu cũng không dám ngẩng, chỉ sợ Gerald nhìn thấy gương mặt vặn vẹo vì nhịn cười của mình.
Gerald vẫn không phát giác, tiếp tục bốc phét khoe khoang mình điều khiển cơ giáp thuần thục thế nào.
Vừa rồi bọn họ nói chuyện cũng không nhỏ, cho nên hai người kia đều nghe được. Nữ sinh nhìn theo họ, sau đó bĩu môi, lại chú ý tới Fredia đang ngồi trên ghế sofa.
Fredia chính là con trai của trưởng quan chấp chính tinh cầu Hải Lam. Bản thân cậu ta cũng tài giỏi, thân thế lại bất phàm. Tuy tinh cầu Hải Lam không phải tinh cầu đặc biệt phát triển, nhưng có thể trở thành trưởng quan chấp chính của một tinh cầu đã đủ chứng minh rằng gia tộc sau lưng cậu ta rất có thế lực.
Nữ sinh này xuất thân từ một gia tộc làm nghề kinh doanh. Tuy gia tộc họ của cải giàu có, nhưng so ra vẫn kém những gia tộc thuộc chính giới như nhà Fredia. Thế nên, kết thông gia với những gia tộc chính giới luôn là mục tiêu hàng đầu của họ.
Cho nên, khi nữ sinh này thấy Fredia xuất hiện trong đại sảnh, lòng cô vui sướng vô cùng. Bởi vì cô không ngờ anh cũng thi vào trường quân đội Đệ Nhất. Bình thường nhà cô không tiếp xúc đến những người giao thiệp với Fredia. Nay có cơ hội lôi kéo làm quen, cô tất nhiên không thể bỏ qua.
“Cậu Fredia …” – Nữ sinh kia mở miệng.
“Xin lỗi.” – Fredia lạnh lùng nhìn cô – “Tôi còn có việc, không tiếp chuyện được.” Nói rồi, cậu ta không thèm nhìn lại nữ sinh kia, đứng dậy đi vào hành lang bọn Chung Thịnh vừa rời đi.
Nữ sinh kia mặt hết xanh lại trắng. Cô tự nhận diện mạo mình xuất sắc, tài năng xuất chúng, ngày thường nhận được biết bao yêu chiều, là đối tượng theo đuổi của vô số nam sinh. Nhưng không ngờ Fredia chẳng để cho cô chút mặt mũi nào, thậm chí lễ phép cơ bản cũng không có, trực tiếp ngắt lời cô. Điều này khiến cô cực kỳ tức giận, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Fredia tràn ngập oán hận.
Fredia chẳng buồn để ý tới ánh mắt oán hận của nữ sinh đằng sau. Những cô gái tiếp cận có mục đích cậu ta gặp nhiều rồi. Chưa nói đối phương không có gì nổi bật, kể cả có đi nữa cậu cũng không thèm để ý. Chỉ là con cháu một gia tộc hạng hai mà cũng vọng tưởng lôi kéo quan hệ với cậu. Đúng là nực cười!
Nếu cậu gặp cô ta với thân phận là con trai trưởng quan chấp chính, vậy thì xuất phát từ lễ phép, có lẽ cậu còn nói chuyện đôi câu. Nhưng đây là đâu? Là trường quân đội Đệ Nhất, là nơi mà gia cảnh chẳng có nghĩa lý gì, thực lực mới là nhất. Cô ta miễn cưỡng lắm mới đủ tư cách thi vào. Cái loại mà ba tháng sau nhất định sẽ bị đào thải này, Fredia khinh thường nói chuyện cùng.
Ngược lại, cái người tên Chung Thịnh kia lại hấp dẫn sự chú ý của cậu. Khí chất tự tin lại nội liễm trên người cậu ta khiến cậu vô cùng tò mò. Hơn nữa, sau khi lên thuyền, biểu hiện của cậu ta rất tốt. Những học viên khác có thể không biết, nhưng cậu rất rõ Chung Thịnh đã chiếm được sự chú ý của vị trung úy kia.
Vừa đi, cậu vừa mở quang não ra xem sơ đồ phi thuyền. Đi tiếp theo hành lang này sẽ đến phòng trọng lực và phòng điều khiển cơ giáp. Nhớ lại lời bọn họ nói lúc nãy, Fredia lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Bọn họ … đi huấn luyện sao?
Bất giác, cậu liếc nhìn đồng hồ trên quang não. Từ lúc lên phi thuyền đến giờ mới qua hai tiếng ngắn ngủi, vậy mà họ đã bắt đầu huấn luyện rồi.
Vẻ mặt Fredia cũng nghiêm túc lên. Đúng rồi, hai người kia xuất thân là trẻ mồ côi, bình thường không có điều kiện luyện tập, muốn ở lại trường sau ba tháng tất nhiên phải cố gắng càng nhiều hơn người khác. Cho nên, bọn họ mới liều mạng huấn luyện như vậy.
Chỉ là … người thừa kế của gia tộc Crete sao lại quen biết họ? Thậm chí còn đi huấn luyện cùng họ?
Thôi quên đi, Fredia nhẹ lắc đầu. Cậu biết người thừa kế gia tộc Crete trước giờ đều là ngoại tộc trong xã hội thượng lưu, suy nghĩ của cậu ta vĩnh viễn nằm ngoài dự liệu của người khác. Thay vì tự hỏi sao người thừa kế của một đại gia tộc lại chơi với hai đứa trẻ mồ côi, cậu nên tận dụng thời gian để luyện tập.
Ba tháng tới, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình. Tuy tư chất lẫn tài năng của cậu đều tốt, nhưng đã là học viên trường quân đội Đệ Nhất, có ai không phải là tinh anh trong tinh anh? Ngay cả các học viên được những gia tộc hạng nhất ở tinh cầu thủ đô đào tạo còn có không ít người không thông qua khảo hạch. Nếu cậu quá thả lỏng thì thất bại sẽ chẳng xa vời.
Điều chỉnh lại tâm tình vui sướng của mình vì thông qua kỳ sát hạch đầu tiên, Fredia hít sâu một hơi, đẩy cừa phòng trọng lực ra. Về phương diện điều khiển cơ giáp, cậu đã sớm đạt tới độ phù hợp 100%. Hiện tại, rèn luyện thể thuật sẽ có lợi cho tương lai sau này của cậu.
Chung Thịnh hoàn toàn không biết mình đã trở thành động lực để người khác cố gắng. Bên này, trong phòng điều khiển cơ giáp, anh đang ngược đãi Gerald đến dở sống dở chết …
“Rầm!”
Chiếc cơ giáp Gerald điều khiển bị Chung Thịnh quật ngã lần thứ ba. Ngay sau đó, thanh kiếm laser màu lam nhạt dí sát khoang điều khiển cơ giáp, chỉ cần đâm nhẹ một cái là Gerald sẽ bỏ mạng.
“Tôi giết! Chung Thịnh, cậu là quái vật hả?!”
Chờ Chung Thịnh thu hồi kiếm laser rồi, Gerald hùng hùng hổ hổ đứng dậy. Không thể trách cậu mắng người, thật sự là Chung Thịnh rất quá đáng.
Sau khi vào không gian giả thuyết, bọn họ bắt đầu lựa chọn cơ giáp cho mình. Vì đây là mạng cục bộ, biệt lập với hệ thống mạng internet, nên bọn họ có thể sử dụng miễn phí các loại cơ giáp để tiến hành so đấu.
Gerald chọn một chiếc cơ giáp thuộc hệ Tấn Ảnh II. Các chức năng của chiếc cơ giáp này đều có chỉ số rất cao. Chiếc cơ giáp huấn luyện màu đỏ mà Chung Thịnh chọn hoàn toàn không thể so được với nó. Nhưng một chiếc cơ giáp mạnh như thế lại bị chiếc cơ giáp huấn luyện của Chung Thịnh dễ dàng đả bại mấy lần liền. Nếu không phải Gerald đã xác nhận các hạng mục chỉ tiêu của chiếc cơ giáp đỏ kia không hề vượt trị số của một cơ giáp huấn luyện, cậu nhất định sẽ nghĩ Chung Thịnh cố ý dùng cơ giáp đã qua cải tạo để tra tấn cậu.
Chiếc cơ giáp màu đỏ đứng trước chiếc Tấn Ảnh màu đen, thản nhiên nói: “Thế nào? Không phải cậu nói mình là thiên tài sao?”
Mặt Gerald làm ra vẻ ấm ức. Lúc trước thua kém Chung Thịnh về phương diện thể thuật còn có thể nói là mình luyện tập không đủ. Nhưng giờ ngay cả điều khiển cơ giáp cũng thua, cậu cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp ai nữa. Vừa rồi còn khoác lác bảo sẽ dạy cho Chung Thịnh vài tuyệt chiêu, ai ngờ cậu ta lại biến thái như thế, chỉ dùng những động tác cơ bản mà huấn luyện viên dạy họ ngày đó kết hợp lại với nhau đã đánh cho cậu thất bại thảm hại.