Chương 210
Editor: Nguyệt
Cho dù là lần làm trong kho hàng khiến Chung Thịnh bị thương, thì đó cũng nằm trong phạm vi lý trí cho phép!
Nên tình huống mà Chung Thịnh vừa nói, hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được!
“Đừng nóng, bác sĩ có chuẩn bị thuốc làm dịu.” Chung Thịnh vội vàng lấy từ túi áo ra cái hộp kim loại, bên trong đựng mười liều thuốc làm dịu.
“Có thể ngăn chặn hoàn toàn dược tính phát tác không?” Ariel hỏi.
Chung Thịnh thành thật lắc đầu: “Không thể, chỉ làm chậm được ba tiếng.”
Ariel rũ mắt, lòng thấy khó chịu vô cùng. Nhưng vẫn tạm chấp nhận được.
Cả Chung Thịnh lẫn Ariel đều không nhắc đến tên khốn bị Chung Thịnh đánh cho gần chết kia. Chuyện này cứ thế giao cho Từ Vệ Quốc toàn quyền xử lý. Bọn họ tin anh ta sẽ xử lý ổn thỏa.
Đương nhiên, ngoài chuyện kiện thằng khốn đó ra tòa án quân sự, Ariel còn sắp xếp thêm một phần “quà” đặc biệt, để gã ngồi tù mà hưởng thụ. Người thừa kế gia tộc Clifford là một tên lòng dạ hẹp hòi thế đấy.
Đúng như Ariel đoán, Từ Vệ Quốc xử lý chuyện này rất gọn gàng sạch sẽ. Phương án giải quyết của anh ta chính là trực tiếp báo cho thuyền trưởng.
Khi thuyền trưởng biết tin con trai độc nhất của tướng quân Clifford suýt nữa bị cưỡng bức trên thuyền mình thì sợ đến nỗi tí thì ra quần. Mà sau khi biết tin tên đầu sỏ chỉ là một viên hạ sĩ quèn, ông lại càng tức đến nỗi thiếu điều bắn chết tên đó ngay tại chỗ.
Ông đây khổ sở bao năm, vất vả lắm mới leo lên được quân hàm trung tá, tiếp quản một chiếc phi thuyền. Mi chỉ là hạ sĩ quèn mà lại suýt dùng cái nửa thân dưới kinh tởm đó hủy hoại tiền đồ của ông? Cái này mà nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa!
May là trước lúc ông rút súng, phó quan đã kịp thời can ngăn. Một hạ sĩ cỏn con chết thì chết, chẳng phải chuyện gì to tát. Nhưng khi chưa có bằng chứng gì mà thuyền trưởng tự tiện bắn chết lính của quân khu khác thì to chuyện. Hắn không thể trơ mắt đứng nhìn trưởng quan vì một phút tức giận nhất thời mà để người ta bắt thóp được.
Được phó quan trấn an, thuyền trưởng cũng bình tĩnh lại, híp mắt nhìn phó quan của mình: “Cậu bảo chuyện này phải làm sao đây?”
Phó quan đảo mắt một hồi, ghé tai thuyền trưởng nói mấy câu. Thuyền trưởng lập tức lộ ra vẻ mặt sung sướng, nhìn phó quan với vẻ khâm phục. Đây mới gọi là giết người không thấy máu.
Bị trưởng quan nhìn với ánh mắt kỳ quặc như thế, phó quan cười ngượng ngùng nói “Tôi đi thu thập chứng cứ.” rồi chạy vội ra khỏi phòng hạm trưởng.
Thuyền trưởng gãi cằm: Trước đây đúng là không nhìn ra, không ngờ phó quan của mình lại có nhiều ý tưởng mới mẻ độc đáo như thế, ý tưởng này quả thật rất hay.
Đã có kế hoạch, những việc tiếp theo cũng dễ dàng thuận lợi.
Dùng tốc độ nhanh nhất thu thập lời khai của nhân chứng lẫn bằng chứng, sau ba ngày, trên phi thuyền mở một phiên tòa cỡ nhỏ, tiến hành thông qua kết nối tín hiệu truyền hình trực tiếp, hội đồng thẩm phán gồm ba người nhanh chóng định tội Nguyễn Minh Đức.
Hình phạt được đưa ra là ngồi tù ba mươi năm, đưa đến tinh cầu tù ngục xa xôi nhất nơi biên cảnh. Thế là, trong lúc Nguyễn Minh Đức còn chưa tỉnh, gã đã bị người ta đóng gói nhanh gọn rồi chuyển đến tinh cầu tù ngục.
Phiên tòa lần này phải nói là có tốc độ xử án nhanh nhất trong lịch sử Liên Bang. Từ lúc phạm tội, bắt nghi phạm, đưa ra bằng chứng, định tội đến cân nhắc hình phạt, tất cả chỉ mất không quá ba ngày.
Mà sau khi Ariel tỉnh lại, nhận được tin từ chỗ Từ Vệ Quốc, lập tức mở máy gọi đến dãy số nào đó, cẩn thận dặn dò một phen rồi mới nhếch miệng cười.
Ba mươi năm? Tù có thời hạn? Không đủ, hình phạt này quá nhẹ. Có lẽ người khác không biết tên Nguyễn Minh Đức này đã làm gì, chỉ căn cứ vào vụ việc lần này để xử phạt nhưng Ariel biết rất rõ tên khốn kiếp này từng hại Chung Thịnh suýt mất mạng. Nếu không trả thù thì hắn không phải Ariel.
Cứ thế, ngoài hình phạt ngồi tù ba mươi năm, trên phán quyết của Nguyễn Minh Đức có thêm một dòng: Do tính đặc thù của hành vi phạm tội, quyết định tiến hành thiến hóa học.
Thiến hóa học tức là tiêm một loại thuốc vào người phạm nhân, khiến bộ phận sinh dục của phạm nhân tạm thời mất chức năng. Một gã đàn ông trưởng thành lại không thể cứng được trong suốt ba mươi năm. Trong ngục thì không thiếu tội phạm có hứng thú với đàn ông. Thiến hóa học thêm “đãi ngộ” đặc biệt trong ngục, sau ba mươi năm, nếu gã còn sống mà ra ngoài, liệu gã có cứng nổi nữa không?
Nếu tên cặn bã đó không thể kiểm soát được dục vọng nửa thân dưới, vậy thì cho gã cả đời này không còn loại dục vọng đó luôn!!!
Chung Thịnh vừa đi từ ngoài vào, đúng lúc nhìn thấy Ariel nhếch môi cười, không kìm được rùng mình. Lâu rồi không thấy ngài Ariel để lộ nụ cười khát máu đó, không biết ai … A, anh nghĩ mình biết ai sắp gặp xui xẻo rồi.
“Ariel, uống thuốc đi.” Chung Thịnh lắc lắc cái bình nhỏ trên tay, bên trong có ba viên thuốc màu trắng.
Ariel lập tức nhăn mặt. Hắn nghi tên bác sĩ kia có thù oán gì với mình, hoặc có thể là vì ngứa mắt hắn nên mới nghĩ cách trả thù thế này. Mỗi lần Chung Thịnh lấy thuốc ra là cái mùi khiến người ta buồn nôn lại xộc lên, nhưng ông bác sĩ kia cứ bắt hắn phải ngậm cho bằng được.
Chết tiệt, hắn không tin trên thuyền nhiều trang thiết bị như thế lại không thể chế thuốc viên thành dạng con nhộng hay thuốc nước để tiêm, sao cứ phải ép hắn ngậm.
Bực mình nhất là, mùi vị của loại thuốc đó cứ đọng mãi trong miệng hắn, làm hắn sau khi ngậm thuốc không thể hôn Chung Thịnh trong ít nhất bốn tiếng.
Cảm giác này thực sự rất khó chịu. Nếu hắn vẫn còn là thiếu tướng, chắc chắn sẽ lấy tội danh phá hoại quan hệ hôn nhân của tướng quân để kiện ông bác sĩ kia ra tòa án quân sự!
“Nhất định phải ngậm cái thứ kinh tởm này sao?” Mặt Ariel đen như đáy nồi.
Nhưng Chung Thịnh thấy dáng vẻ ương ngạnh không muốn uống thuốc như trẻ con này của Ariel lại rất đáng yêu.
“Bác sĩ bảo anh phải ngậm thuốc thêm hai ngày nữa.” Chung Thịnh lắc lắc cái bình, tiếng mấy viên thuốc va vào bình thủy tinh nghe rất vui tai.
Oán khí nồng đậm trên người Ariel như thể sắp hóa thành thực thể đến nơi. Hắn bặm môi, vươn tay ra.
Chung Thịnh cười bất đắc dĩ, cúi người, cho hắn một nụ hôn ngọt ngào, đến khi cạn hơi mới buông nhau ra.
“Đây, ngậm đi.” Chung Thịnh mở nút bình, đổ một viên ra.
Ariel vẻ mặt hùng dũng thấy chết không sờn ngậm viên thuốc vào miệng, tiện thể liếm lên lòng bàn tay Chung Thịnh.
Chung Thịnh run run cánh tay, chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc Ariel, mỉm cười trìu mến.
Thấy Chung Thịnh cười với mình, Ariel động lòng, lại muốn hôn anh. Nhưng khi Ariel ghé tới, Chung Thịnh lại tránh theo phản xạ.
Căn phòng im lặng đến đáng sợ. Trên đầu Ariel như có đám mây đen che phủ.
Chung Thịnh xấu hổ ho khan hai tiếng, im lặng quay mặt đi. Chịu thôi, thực sự là mùi vị của loại thuốc này quá sức chịu đựng của con người. Lần trước lúc anh hôn khi Ariel đang ngậm thuốc, đã rất mất mặt chạy vào phòng vệ sinh nôn khan. Anh không muốn nếm cái vị buồn nôn đó nữa.
Chung Thịnh cố làm ra vẻ nghiêm túc, nói: “Anh nghỉ ngơi đi, em đi tìm Từ Vệ Quốc bàn bạc chuyện làm nhiệm vụ.”
Ariel đen mặt, mây đen che kín trên đầu, ánh mắt oán trách nhìn Chung Thịnh chằm chằm.
Chung Thịnh bị nhìn đến rợn người, vỗ vỗ tay Ariel xem như an ủi rồi vội vàng chạy luôn.
Nhìn căn phòng trống, lại thêm cái vị “đặc biệt” trong miệng, Ariel bực mình đập mấy phát lên giường, lòng lại càng bất mãn ông bác sĩ kia.
Dù đã có chuyện không mấy thoải mái xảy ra, nhưng nhìn chung, chuyến đi lần này tương đối thuận lợi.
Nhìn ba người nhóm Ariel thành công đáp xuống một tinh cầu trung chuyển, thuyền trưởng cảm động đến suýt khóc.
Cuối cùng cũng tiễn bước ba người này!
Mặc dù Ariel không gây phiền phức gì cho ông, nhưng thân phận của cậu ta đã là rắc rối rất lớn rồi. Nếu con trai độc nhất của tướng quân Clifford xảy ra chuyện gì trên thuyền của ông, thì sự nghiệp nửa đời sau coi như xong.
Nhớ đến tên khốn suýt nữa hủy hoại tiền đồ của mình, thuyền trưởng lại thấy tức lộn ruột. Sau khi tiễn bước Ariel, ông lập tức gọi cho bạn tốt của mình. Khách sáo với nhau vài câu xong, ông uyển chuyển bày tỏ bất mãn với tên phạm nhân nào đó.
Thế là, cái tên phạm nhân nào đó vừa bị đưa vào tù, cuộc sống trong ngục của gã sau này lại càng thêm khó khăn hơn.
Lại nói đến ông bác sĩ nọ trên thuyền. Trong lần dừng phi thuyền kế tiếp, ông đột nhiên nhận được chuyển phát nhanh, trùng hợp làm sao, lúc nhận được gói hàng ông lại đang ăn cơm trong nhà ăn. Kết quả là, mở gói hàng ra liền nhìn thấy …
Cả một gói to chất đầy tạp chí ***, các dụng cụ tình ái, cùng với roi da, nến nhiệt độ thấp và hàng loạt món đồ quái dị cứ thế lồ lộ trước mặt vô số binh lính …
Rút cuộc là tên khốn kiếp nào hại ta!!!
Bác sĩ ngửa mặt lên trời gào thét, nhưng vẫn không cứu vãn được danh dự.
Thế là, trong ánh nhìn kỳ quặc của đám đông, bác sĩ Vương chật vật chạy trốn.
Đáng buồn thay, bi kịch không dừng ở đó. Có lẽ vì chuyện xảy ra trong nhà ăn hôm đó mà một số anh lính có sở thích đặc biệt lần lượt đến chỗ ông để trao đổi tâm sự.