Chú Ái Tinh Không

Chương 70: Chương 70




Chương 70

Editor: Nguyệt

Bởi vì Hạng Phi đột nhiên lao vào nên Chung Thịnh chỉ có thể thu tay trái lại, xoay người tránh đòn của cậu. Cùng một lúc đấu với hai người mà Chung Thịnh chẳng hề nao núng. Dù gì anh cũng từng học hỏi Tần Hi Nhiên suốt ba tháng, cho nên một số thói quen của anh ta anh đã rõ như lòng bàn tay. Có lẽ những người khác chưa chú ý đến, nhưng trong đòn đánh của hai người này luôn mang chút bóng dáng của Tần Hi Nhiên.

Tốc độ tấn công dần dần giảm xuống. Hai người họ tuy được Tần Hi Nhiên dạy dỗ, nhưng ít nhiều vẫn có phong cách của riêng mình. Ví dụ, mỗi lần tấn công, Hạng Phi đều rất cẩn thận, nếu nghi ngờ sơ hở mà đối thủ để lộ là một cái bẫy thì cậu ta sẽ chờ cơ hội tiếp theo. Còn Gerald, chiêu thức của cậu ta tương đối vô sỉ, chuyên môn nhắm vào nửa người dưới. Nếu bị cậu ta đánh trúng, Chung Thịnh thật sự rất lo lắng cho cuộc sống *** nửa đời sau của mình.

Chung Thịnh vừa cản đòn vừa cười mắng: “Gerald, cậu vô sỉ quá đấy.”

“Hừ, huấn luyện viên của bọn tôi đã nói rồi, chỉ cần hữu dụng là được, không cần biết có hạ lưu hay không.” Gerald chẳng thấy xấu hổ chút nào.

“Hả? Huấn luyện viên Tần nói như vậy?” Chung Thịnh kinh ngạc, Tần Hi Nhiên mà lại nói thế sao? “Cậu cũng dùng mấy chiêu này với huấn luyện viên của cậu?”

Gerald khựng lại, im lặng không nói. Hạng Phi trừng mắt: “Cậu đừng để ý đến nó, huấn luyện viên chỉ nói là các đòn tấn công phải đa dạng thôi. Thằng ngu này mà dám dùng mấy chiêu hạ lưu đó với huấn luyện viên Tần, anh ta nhất định sẽ phế nó luôn.”

“Chết tiệt, vậy mà cậu dám dùng với tôi?!” Chung Thịnh dở khóc dở cười mắng Gerald.

Gerald vẫn cứng đầu cứng cổ: “Cậu có phải huấn luyện viên đâu, tớ sợ cái gì. Lại nói, bị tớ đánh bại một lần cậu cũng có chết đâu.”

Hạng Phi hừ lạnh: “Không chết, nhưng mà còn khổ hơn cả chết. Nghe cậu lảm nhảm hai ngày, tớ cũng muốn đồng quy vu tận với cậu.”

 Chung Thịnh không biết nói gì. Anh thật sự không ngờ cái miệng của Gerald lại có lực sát thương lớn đến thế.

“Chung Thịnh, đánh nghiêm túc.” Một giọng nói lạnh lùng vọng từ cửa phòng huấn luyện vào.

Chung Thịnh nghiêm mặt, không nương tay nữa, một cước đạp thẳng mông Gerald, xoay tay chém một nhát vào gáy Hạng Phi, tiếp đó tung người đá vào bụng Gerald một phát làm cậu ta khuỵu người xuống, quỳ trên mặt đất.

“Ọe …” Gerald ôm bụng nôn khan, hai mắt đỏ hồng đong đầy nước. Mẹ nó, lần này Chung Thịnh ác quá, nếu không phải bị Tần Hi Nhiên đánh quen rồi, chắc cậu nôn hết cả cơm tối ra rồi.

Hạng Phi bị Chung Thịnh chém một nhát vào gáy trực tiếp bổ nhào ra sàn, đến khi đứng dậy vẫn thấy đầu quay quay, hai mắt toàn sao. Cậu gắng gượng xoa xoa gáy, thật sự là rất đau.

“Ariel, sao cậu lại tới đây?” Chung Thịnh giải quyết hết Hạng Phi và Gerald chỉ trong vòng ba giây, xoay người lại thì thấy Ariel đang đứng ở cửa phòng huấn luyện.

Mấy học viên dự bị đứng xung quanh cứ há hốc mồm ra nhìn, bởi vì động tác vừa rồi của Chung Thịnh quá nhanh, chỉ loáng cái đã giải quyết xong hai người. Một số học viên cùng ban với Hạng Phi thấy Chung Thịnh dễ dàng đánh bại hai người như vậy thì rất kinh ngạc. Cả Hạng Phi và Gerald đều thuộc nhóm học viên xuất sắc trong ban của Tần Hi Nhiên, không ngờ lại thua chóng vánh như vậy.

Cái cậu tên Chung Thịnh này rốt cuộc là ai?

Mà học viên mặt lạnh đứng ở cửa lại là ai?

Ở đây chỉ có một số ít là nhận ra Ariel, còn lại đều thắc mắc về thân phận của hắn.

Ariel không trả lời câu hỏi của Chung Thịnh. Phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói là mình ở một mình chán quá, lên mạng cũng không tìm được gì thú vị, cuối cùng quyết định đến phòng huấn luyện để giết thời gian, kết quả lại thấy Chung Thịnh đang chơi đùa với hai tên kia? Kể ra bọn họ cũng không tệ lắm (so với các học viên khác ), nhưng không đáng để Chung Thịnh đấu luyện cùng. Có thời gian tập với bọn họ chẳng thà đánh với mình còn hơn. Ngài Ariel đã nghĩ như thế.

Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của ngài Ariel, Chung Thịnh chẳng hiểu ra làm sao cả. Anh có nghĩ nát óc cũng không biết được rằng ngài Ariel thấy cô đơn là vì không có mình.

Hạng Phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu vừa xoa gáy vừa oán giận: “A Thịnh, au … cậu ra tay ác thế!”

“Ọe … cậu … cậu đã là gì … cậu ta … còn ác với tôi hơn!” Gerald mặt xám ngoét đứng dậy, ngoài miệng thì kêu ca, mắt thì sáng rực đầy ngưỡng mộ.

Chung Thịnh suýt thì bị cặp mắt đầy sao lấp lánh đó chiếu mù mắt. Anh lặng lẽ xoay mặt đi. Đến hôm nay anh mới biết Gerald là một tên cuồng bị ngược đãi.

Hạng Phi đẩy cái tên Gerald ngu ngốc ra, nhìn Chung Thịnh từ trên xuống dưới: “A Thịnh này, cậu ăn xuân dược à? Sao đột nhiên lợi hại thế?”

“Xuân dược cái đầu cậu! Cút sang bên kia, cậu làm sao hiểu được lão đại dũng mãnh thế nào.” Gerald xoa bụng, sau đó đứng thẳng người dậy. Một cước đó của Chung Thịnh đúng là ác thật, nhưng không để lại vết thương gì nghiêm trọng, cùng lắm chỉ bầm tím hai ngày thôi.

“Lão đại cái gì? Tên tiện nhân nhà mi đừng có thấy sang bắt quàng làm họ!” Hạng Phi khó chịu. A Thịnh là anh em của cậu, tên này sao dám tùy tiện lôi kéo quan hệ như thế chứ.

“Mẹ kiếp! Cậu dám mắng tôi?”

Gerald vừa nghe liền nổi cáu, không nói nhiều nữa, vung nắm đấm luôn. Hạng Phi sớm đã có chuẩn bị, tất nhiên không chịu để bị đánh. Hai người cứ thế lao vào quần ẩu.

Nhìn hai tên lao vào đánh túi bụi kia, Chung Thịnh trầm mặc … Tại sao mới chỉ có một tháng không gặp mà Hạng Phi với Gerald lại thành thế này …

Anh quay người lại, xấu hổ nhìn Ariel: “Hai người này là … bạn của tôi.”

Ariel nhìn anh với vẻ nghiền ngẫm: “Ừ, tôi biết.”

Chung Thịnh xoay đầu nhìn hai tên vẫn đang hùng hùng hổ hổ quyền đấm cước đá, đánh rất nhiệt tình kia, bỗng nhiên cảm thấy thật mất mặt. Tình cảnh này sao lại để ngài Ariel nhìn thấy chứ.

“Bạn của cậu … rất hoạt bát.” Ariel nói câu này với giọng điệu đầy ẩn ý.

Chung Thịnh vô cùng xấu hổ, chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống. Vốn anh muốn chính thức giới thiệu bọn họ với Ariel, nhưng hiện tại thế này thì … ai thèm tin họ là nhân tài chứ.

“Hai người các cậu, đủ rồi!” Chung Thịnh đập cho mỗi tên một phát, kéo họ đến trước mặt Ariel: “Đây là Ariel Clifford, cũng là trưởng quan mà tớ nguyện trung thành.”

“Nguyện trung thành?” Hạng Phi còn đang tính giấu Chung Thịnh đạp Gerald một phát, nghe vậy liền ngẩn ra.

Gerald cũng đang định đánh lén Hạng Phi, nghe thế thì rất kinh ngạc.

Chung Thịnh nói cũng không nhỏ, cho nên hầu hết những học viên còn đang ở trong đại sảnh đều nghe thấy. Ai cũng biết hàm nghĩa của ba chữ ‘nguyện trung thành’, nhưng ở trường quân đội Đệ Nhất, trường hợp này thật sự khá hiếm. Không phải không có người đáng để nguyện trung thành, thật ra những người có thể học ở đây đều có trình độ cao, được người ta tuyên thệ trung thành cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà người nguyện trung thành với người khác thật sự rất hiếm. Khi bản thân anh đã tài giỏi, anh không cần thiết phải tuyên thệ trung thành với người khác để đạt được mục tiêu mà mình theo đuổi. Tiền bạc, quyền thế, người đẹp, học viên trường Đệ Nhất đều dễ dàng có được. Cho nên những người tự tin và kiêu hãnh như họ không việc gì phải phục tùng người khác cả.

Chung Thịnh không có gia thế gì đáng nói, nhưng chỉ cần anh thuận lợi tốt nghiệp, sống sót sau một năm chiến đấu ở tiền tuyến, lập tức sẽ có vô số gia tộc nhỏ vây quanh anh, mong được anh che chở. Chính vì thế, các học viên dự bị xung quanh đều không hiểu vì sao Chung Thịnh lại sớm ‘bán mình’ đi như thế. Trong mắt họ, hành động này của Chung Thịnh chẳng khác nào tự chặt đứt tiền đồ của bản thân.

Đây không chỉ là những lời nói suông. Khi bạn tuyên thệ trung thành với một người, quan hệ của hai người sẽ được ghi lại trong lý lịch của bạn. Nếu bạn phản bội thì sẽ bị truy cứu trách nhiệm, không chỉ có người bạn nguyện trung thành, mà còn cả gia tộc của người đó. Nói cách khác, bạn phản bội đồng nghĩa với việc trở thành con chuột bị người người đuổi đánh. Trừ khi bạn trốn thoát khỏi Liên bang, hoặc dứt khoát trở thành người xấu, nếu không tốt nhất đừng làm chuyện ngu xuẩn đó.

Những người xung quanh xì xào bàn tán. Chung Thịnh nói xong câu đó thì không giải thích gì thêm.

Tác giả:

Ai chà, Chung Thịnh đang công khai quyền bị sở hứu đó nha!!!

Chậc chậc, cậu nói thế sẽ làm tim Ariel đập nhanh đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.