Chú Ái Tinh Không

Chương 96: Chương 96




Chương 96

Editor: Nguyệt

“Chung Thịnh, sao cậu lại cho cậu ta tiền?” Lôi Tranh kinh ngạc nhìn Chung Thịnh.

Chung Thịnh đành phải giải thích: “Người ta cung cấp thông tin cho cậu, cậu đương nhiên phải trả tiền rồi. Chẳng lẽ lại để người ta làm không công?”

Lôi Tranh gãi đầu, thấy những người khác đều xem đó như chuyện đương nhiên thì im lặng gật đầu. Từ lúc vào trường đến giờ, ngoài chương trình học ra còn nhiều thứ khác mà ở tinh cầu Agricultural nơi cậu sinh ra không thể học được. Người dân nơi đó đa phần là những người chất phác. Chỉ vài câu như vừa rồi vốn chẳng cần đưa tiền để cảm ơn.

Đương nhiên, có hiểu hay không cậu đều phải chấp nhận. Cậu cũng biết tính cách mình và tập quán sinh hoạt của người dân ở Agricultural đều không phù hợp lắm với thời đại hiện nay. Ra khỏi nơi đó rồi tất phải thay đổi. Cái cậu cần học còn nhiều lắm.

“Đi xem thôi.” Gerald hào hứng nói.

Mọi người cùng đi đến căn phòng nằm ở góc đằng Tây.

Đúng như thiếu niên kia nói, chỗ này gần như đã kín chỗ. Nhưng khi họ xuất hiện, có không ít người cảm thấy căng thẳng, một số còn chủ động đứng dậy nhường ghế.

Nhóm Chung Thịnh cũng chẳng khách khí. Những lúc thế này không cần phải khiêm nhường. Chọn được ví trí có góc nhìn tương đối tốt rồi, họ liền chiếm sáu chỗ liền nhau.

Nói là góc nhìn tốt chứ thực ra chỉ là đối diện với màn hình thôi. Vé Hồ Lập mua là loại rẻ nhất, cho nên họ không thể ngồi tại hiện trường trận đấu, mà chỉ có thể xem qua màn hình rộng phát sóng trực tiếp.

Gerald liếc xung quanh một vòng, nói với vẻ tiếc nuối: “Chậc, tiếc thật. Giá có bỏng hay bia thì tốt.”

Hạng Phi hận không thể đập cho cậu ta một phát. Cậu tưởng đây là rạp chiếu phim hả?

Bị Hạng Phi lườm đến phát hoảng, Gerald rụt cổ theo phản xạ, lòng thầm oán: làm gì mà đột nhiên đáng sợ thế.

Lôi Tranh lặng lẽ quay mặt đi. Liếc mắt đưa tình gì chứ, cậu không thấy gì hết.

Ariel và Chung Thịnh đương nhiên là ngồi cạnh nhau. Những người khác đều ăn ý giữ khoảng cách với hai người. Còn đám lính đánh thuê thì tránh họ càng xa. Ai cũng nhớ rõ, người lên sàn quyết đấu với Chuột Điên lúc nãy chính là thanh niên vẻ ngoài xinh đẹp này. Bảo cậu ta vô hại thì ai tin. Để đảm bảo an toàn, cách xa ra thì hơn. Tội gì vì một trận đấu mà không dưng đắc tội kẻ mạnh.

Bọn họ ngồi được một lúc, lính đánh thuê xung quanh mới lục tục ngồi xuống. Trước khi trận đấu bắt đầu, có lẽ mọi người đều sẽ dồn hết mọi chú ý lên nhóm sáu người này. Một nhóm người mới không biết từ đâu đến. Cũng có người nhận ra họ đến từ quân đội, nhưng số này không nhiều. Cho nên hầu hết mọi người đều bàn luận về lai lịch của họ.

Mấy chuyện thế này dù là Ariel hay Chung Thịnh đều không để ý đến. Nhớ hồi trước khi Ariel là thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên Bang, những câu chuyện liên quan đến hắn đâu đâu cũng có. Nếu chỉ vì chuyện này mà sầu não thì hắn đã chết vì sầu từ lâu rồi.

Trận đấu bắt đầu. Các lính đánh thuê cũng bắt đầu dời sự chú ý lên màn hình. Nhóm Ariel có sức hút lớn đến mấy cũng không vượt qua được đồng tiền. Những người ngồi đây ai chẳng cá cược. Liên quan đến tiền đương nhiên là phải tập trung rồi.

Khi mọi người cùng theo dõi trận đấu, Ariel và Chung Thịnh gần như đồng thời quay đầu nhìn một người đàn ông cao lớn.

Người kia không hiểu vì lý do gì mà khi các lính đánh thuê chỉ muốn cách xa nhóm Ariel, hắn lại chọn một vị trí đằng sau cách chỗ Ariel không xa.

Người đàn ông cao lớn vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh nhìn chăm chú của Ariel và Chung Thịnh. Hắn mỉm cười hàm hậu, thấy đối phương không phản ứng gì thì ngượng ngùng cúi xuống.

Mẹ nó, hai thằng nhóc này!

Thiết Thuẫn mắng thầm trong lòng.

“Hồ Lập?” Chung Thịnh nhìn đến khi Thiết Thuẫn đưa mắt sang chỗ khác mới ghé tai Ariel hỏi nhỏ.

Tai Ariel giật giật. Hơi thở nóng ấm của Chung Thịnh phả vào trong tai, làm hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác lạ thường.

“Ừ, chắc thế.” Ariel xoay đầu lại nhìn màn hình, cố gắng kìm nén ham muốn được hôn Chung Thịnh. Dù là thời gian hay địa điểm đều không phải thời cơ tốt để hành động.

Nghe được câu khẳng định, Chung Thịnh vẫn không phát hiện ra Ariel có gì bất thường, bắt đầu tập trung xem trận đấu. Không cần biết kiểu huấn luyện này có tác dụng gì với mình không, nếu đây là lệnh của Hồ Lập thì anh sẽ hoàn thành.

Thoạt nhìn cứ tưởng Ariel đang nhìn chăm chú vào màn hình. Nhưng thực ra hắn vẫn luôn âm thầm quan sát Chung Thịnh.

Từ góc độ của hắn có thể nhìn rất rõ gương mặt của Chung Thịnh. Cái trán trơn bóng, sống mũi cao thẳng, và … đôi môi không dày không mỏng …

Chung Thịnh có một thân hình hoàn mỹ, vẻ mặt lãnh đạm, viền môi tinh tế. Có lẽ vì là nam nên môi Chung Thịnh hơi khô, có chỗ còn bị chóc da. Làm Ariel rất muốn dùng lưỡi liếm ướt nó.

Ariel nhìn chăm chú. Khi hầu hết mọi người tập trung nhìn lên màn hình, không ai để ý rằng hắn vẫn luôn nhìn vào môi Chung Thịnh. Đến khi Chung Thịnh vô tình mím môi, hắn mới giật mình tỉnh ra.

Lặng lẽ nhìn sang chỗ khác. Ariel thản nhiên bắt chéo chân.

Người khác nhìn vào chỉ thấy hắn đổi tư thế ngồi. Còn bản thân hắn thì biết mình bị đôi môi Chung Thịnh khơi dậy dục vọng, có xu hướng lan dần xuống bụng dưới. Để tránh xảy ra chuyện nào đó xấu hổ, hắn đành phải đổi tư thế để che giấu.

“Ariel?” Người khác không cảm thấy gì, nhưng Chung Thịnh vẫn nhạy cảm nhận ra lòng hắn đang không yên.

“Không có gì.” Ariel bình thản nói. Chung Thịnh đành phải dời sự chú ý lên màn hình lần nữa.

Trận đấu Kẻ Đào Vong hôm nay không tàn khốc như họ tưởng. Kẻ đào vong và Thợ săn đều chỉ có một người. Với lại, kẻ đào vong lần này dường như không định phản kích, chỉ liên tục tìm đường tránh né, cuối cùng thành công thoát ra khỏi sàn đấu.

“Mẹ kiếp, đúng là vô dụng, một con chuột nhắt cũng không bắt được.” Một tên lính đánh thuê ngồi gần đó bực mình, nói với người bên cạnh.

Người bên cạnh cười ha ha, an ủi hắn: “Thôi nào, tên kia đào tẩu có tiếng, muốn bắt hắn quả thật rất khó.”

“Tao biết, nhưng mẹ nó chứ, ai ngờ thằng vô dụng kia ngay cả lông con chuột còn chẳng nhìn đến, không hiểu thợ săn hôm nay đến từ chỗ nào nữa.” Tên lính đánh thuê nọ vừa nói vừa rầu rĩ.

“Tao đã bảo mày đặt cho con chuột kia mà mày không nghe. Đáng đời!” Một tên lính đánh thuê khác cười vui sướng. Trận đấu hôm nay lại giúp hắn kiếm được một khoản lớn. Thế nên lúc này tâm trạng hắn vô cùng tốt.

“Biến!” Tên kia thẹn quá thành giận đẩy hắn ra, hậm hực bỏ đi.

“… Hết rồi?” Lôi Tranh ngẩn ra, hỏi. Mặc dù trận đấu kéo dài những hai tiếng đồng hồ, nhưng kết quả này thật sự quá bất ngờ … vượt xa tưởng tượng của mọi người.

“Trận hôm nay hết rồi, vẫn còn trận ngày mai.” Chung Thịnh lại chẳng để tâm lắm. Những trận đấu thế này thường không có tuyển thủ cố định. Một số công tử giới thượng lưu thỉnh thoảng sẽ chen một chân. Mặc dù thành phố Blood đã sớm quy định, bước lên sàn đấu sống chết tự chịu, nhưng người được chọn làm kẻ đào vong cho các công tử ăn chơi thường lấy kẻ am hiểu lẩn tránh là chính. Đơn giản chỉ để thợ săn có thể sống đến khi trận đấu chấm dứt.

Đương nhiên, người quản lý của Blood sẽ không ưu tiên mấy người đó, nếu chẳng may có thành phần nguy hiểm nào lọt vào, thì họ không chịu trách nhiệm. Loại phạm nhân đó cũng không giết được thì chỉ có thể trách mình quá vô dụng. Mà còn là loại không biết thân biết phận.

“Đi thôi.” Đã gần một giờ chiều. Hôm nay không còn trận đấu nào khác. Nghĩa là họ đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Ừ.” Mọi người cùng đáp, theo sau Chung Thịnh đi ra ngoài cửa lớn. Có điều, nét mặt có phần thất vọng.

Kết quả của trận đấu sáng nay đã sớm lan truyền. Cho nên trên đường về, có không ít người dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn bọn họ.

Mọi người đều tỏ ra rất bình tĩnh trước những ánh nhìn chăm chú. Đương nhiên, không loại trừ khả năng có người thần kinh quá thô, không cảm nhận được gì.

Lúc nhóm Chung Thịnh trở về, Hồ Lập đã ngồi chờ trong đại sảnh. “Về rồi?”

Ariel gật đầu.

“Cảm giác thế nào?” – Hồ Lập mỉm cười.

“Kẻ đào vong hôm nay là một con chuột.” Ariel vừa nói xong, Hồ Lập liền nhíu mày.

Đúng là xui xẻo. Vốn định cho tụi này nhìn cảnh chém giết. Ai ngờ trận hôm nay lại là con chuột lên sàn đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.