Trần Bán Bạch vừa bước vào công ty đã phải chịu ánh nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng phóng tới. Hắn làm lơ ánh nhìn khác thường của bọn họ, thật tự nhiên mà mỉm cười thăm hỏi từng người, bước chân không nhanh không chậm đi vào thang máy.
Trước cửa thang máy là một người đàn ông trung niên đang đứng, thấy Trần Bán Bạch vào mới rút chân ở cửa thang máy về.
Trong thang máy, ngoài người đàn ông trung niên còn có ba người khác, trong đó có một thiếu niên cao gầy diện mạo tinh xảo, phá lệ bắt mắt. Cậu ta nhìn thấy Trần Bán Bạch thì sửng sốt một chút, miệng hơi há ra thở dốc. Chưa để cậu nói ra, người đàn ông trung niên đã hướng Trần Bán Bạch mở lời trước: “Nhìn quản lý Trần hôm nay tâm tình rất tốt?”
Trần Bán Bạch không quan tâm đến ngữ khí ác ý của đối phương, đáp: “Cũng không tệ lắm.”
“Cũng đúng, tuy rằng đã có sự thay đổi thật lớn, nhưng điều này đối với quản lý Trần sợ rằng không có ảnh hưởng gì nhiều.”
Người đàn ông trung niên gật gật đầu, cười nói: “Xét cho cùng thì quản lý Trần cũng là người quen với việc nghệ sĩ hay nghỉ việc, người cũ không đi thì người mới cũng không đến.”
Trần Bán Bạch là người đại diện cho nghệ sĩ, mang bên mình nhiều hạt giống tốt, những người này hoặc là nổi tiếng, hoặc là có tiềm năng nổi tiếng, nhưng bọn họ ở dưới trướng Trần Bán Bạch không quá một năm liền sẽ chủ động đổi người đại diện, thậm chí đổi cả công ty.
Trong giới, Trần Bán Bạch được công nhận là một 'bàn tay vàng' có thực, nhưng đồng thời cũng bị xem là một trò khôi hài đầy chê cười. Dù thực lực có mạnh mẽ đến đâu, là một người đại diện nếu không giữ được nghệ nhân của mình trong tay thì cuối cùng cũng là công dã tràng.
Lời nói của người đàn ông trung niên khi khoe mẽ khiến Trần Bán Bạch không khỏi tức giận, nhưng hắn vẫn như cũ miệng nở nụ cười ôn hòa, chỉ có ánh mắt là chuyển hướng về phía thiếu niên cao gầy phía sau.
Thiếu niên đương độ xuân thì rực rỡ, năm nay vừa tròn 17 tuổi, còn chưa thành niên.
“Ông cùng tôi nhiều lời như thế cũng đừng quên mất nhiệm vụ, làm chậm trễ tiền đồ của chính mình đó.” Trần Bán Bạch tươi cười nói với thiếu niên: “Chờ lát nữa tôi sẽ giúp cậu đổi một người đại diện thích hợp hơn.”
Thiếu niên thấy Trần Bán Bạch đã để ý tới mình, lại cao hứng đến vui vẻ, vội vã hỏi: “Vì sao phải đổi người đại diện? Anh không muốn làm người đại diện của tôi à?”
Nghe thiếu niên hỏi, Trần Bán Bạch hơi ngây người một chút, dường như mỗi năm hắn đều phải nghe lời này ít nhất một lần.
Nghệ sĩ rời đi đều muốn hắn chủ động để bọn họ quay lại, nhưng hắn không bao giờ làm như vậy.
Lần này cũng sẽ không.
Trần Bán Bạch giơ tay vỗ vai thiếu niên, mỉm cười giải thích: “Đừng tùy hứng như vậy, đổi người đại diện không phải việc nhỏ. Đến nỗi tôi còn muốn từ chức đây.”
Nghe vậy, thiếu niên đầy kinh ngạc, người đàn ông trung niên không nén nổi cơn tức giận, cuối cùng là bộ dạng đầy kinh hoảng.
Cửa thang máy mở, Trần Bán Bạch thu tay lại, không chút do dự bước ra ngoài.
Trần Bán Bạch cùng giám đốc công ty là bạn bè, hắn bước đến cùng đối phương chào hỏi qua.
Giám đốc muốn giữ Trần Bán Bạch lại, thế nhưng thấy hắn ý đã định, liền không muốn cưỡng cầu, chỉ là phút cuối muốn trêu chọc vài câu: “Không làm người đại diện nữa thì muốn thử làm minh tinh không? Nếu cậu đồng ý, tôi chắc chắn sẽ dốc lòng giúp đỡ!”
Trần Bán Bạch là một người đại diện, thế nhưng lại sở hữu một gương mặt vô cùng tuấn tú, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ không hề thua kém người mẫu, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản đơn lại có thể dễ dàng đem đi chụp cho tạp chí thời trang cao cấp.
Đặc biệt nhất, trên người Trần Bán Bạch có một loại khí chất cực kỳ ôn nhu, tao nhã dễ gây thiện cảm và tin tưởng cho người khác, đồng thời cũng có một nét quyến rũ tựa một đóa anh túc kiều diễm mỵ hoặc đầy nguy hiểm.
Giám đốc chỉ nói đùa vài câu, nhưng trong lòng thực sự có ý muốn biến Trần Bán Bạch thành minh tinh số một.
Nhưng không ngoài dự kiến, Trần Bán Bạch đã thẳng thừng từ chối. Bởi lẽ nếu hắn muốn trở thành minh tinh thì sẽ không chờ đợi đến ngày hôm nay.
Trần Bán Bạch hôm nay không có tâm trạng cùng giám đốc nói chuyện phiếm, chỉ cùng hắn ta nói về cậu thiếu niên ở thang máy lúc trước cần đổi người đại diện, xong xuôi liền rời khỏi công ty.
Trở về căn hộ dành cho người độc thân, Trần Bán Bạch thu dọn một đống băng dính, kéo cùng thùng giấy một chút, sau đó vào phòng tắm ngâm mình trong bồn.
Hắn bình tĩnh nhìn máu đỏ tuôn xối xả từ cổ tay, dần dần tâm trí yếu đi, mí mắt không thể tiếp tục chống cự liền nhắm lại.
Ngay thời khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Trần Bán Bạch đột nhiên cảm giác cơ thể mất đi trọng lượng vốn có, giây tiếp theo, hắn đã bị một lực đạo mạnh mẽ quăng xuống đất.
Trần Bán Bạch vì đau đớn mà trợn mắt liền phát hiện khung cảnh trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Không kịp quan sát xung quanh, hắn liền nghe thấy có người nói với mình: “Anh Trần, muốn em dìu anh không?”
Trần Bán Bạch xoay người nhìn, khi nhìn đến người kia, chỉ trong nháy mắt, đại não như được kích hoạt mà xuất hiện một lượng lớn tin tức.
[ Hoan nghênh người chơi Trần Bán Bạch đến với thế giới trò chơi “Sát thanh tiệc”* ]
[ Thông tin người chơi
Họ tên: Trần Bán Bạch
Cấp bậc: E
Tố chất thân thể: E
Tinh thần lực: S
Giá trị may mắn: F
Giá trị mị lực: A -??? (Không thể đoán được)
Trang bị cố định: Lệ quỷ x1
Điểm dư còn lại: 0 ]
[ Bạn có một món quà cho người chơi mới, mở ra hay không mở ra? ]
[ Bối cảnh văn án “Sát thanh tiệc”, đọc hay không đọc? ]
[ Nhiệm vụ tuyến chính “Sát thanh tiệc”: giới hạn 10 ngày (điểm tích lũy +50)
Nhiệm vụ tuyến phụ 1: Thăm dò tin tức nhân vật (hoàn thành: 0) (điểm tích lũy +20)
Nhận hay không nhận? ]
[ Nhắc nhở: Phát sóng trực tiếp đang mở (tự động chặn quyền riêng tư) ]
Trần Bán Bạch tạm thời không để ý đến những tin tức vừa nhận, hắn chăm chú nhìn về phía người vừa nói chuyện, trong đầu xuất hiện một số thông tin cơ bản của đối phương.
Người nọ tên Khương Thần, là đàn em trong đoàn của hắn. Cậu ta lớn lên phi thường xinh đẹp, từ tướng mạo đến thần thái có chút thiên hướng nữ tính, tính tình không hẳn là tốt.
Toàn thân trên dưới của Trần Bán Bạch đều đau nhức, đặc biệt là vùng đầu, cảm thấy chính mình không thể tự đứng dậy đi được liền giơ tay về hướng Khương Thần, gật đầu bảo: “Ừ, được.”
Khương Thần vốn dĩ chỉ muốn cười nhạo Trần Bán Bạch yếu đuối nhu nhược một phen: “...”
Khương Thần hoàn toàn không nghĩ tới với tính tình Trần Bán Bạch lại thật sự đồng ý để hắn giúp đỡ, trong lòng ngay lập tức như thấy quỷ, thế nhưng lời đã nói ra, hắn không thể đổi ý đắc tội Trần Bán Bạch, càng không thể để lại Trần Bán Bạch ở đây một mình liền không tình nguyện ngồi xổm xuống.
Khi cảm nhận được Trần Bán Bạch thật sự ghé người vào lưng mình, hắn cố ý làm động tác đứng dậy thật lớn, lảo đảo một bước, ý đồ đem Trần Bán Bạch ném xuống đất.
Trần Bán Bạch cảm nhận được xóc nảy, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ Khương Thần.
Hắn ôm thật chặt, cuối cùng cũng thấy ổn định, nhưng lại thiếu chút nữa siết cổ Khương Thần đến quỷ môn quan.
Khương Thần triệt để hiểu thế nào là tự làm tự chịu, khuôn mặt không khỏi trầm xuống, không muốn để ý đến nữa.
Trần Bán Bạch nằm trên lưng Khương Thần cảm thấy thật thoải mái, cảm kích nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Khương Thần phun từng chữ ra khỏi kẽ răng, trong lòng không ngừng chửi mắng. Một bên mắng Trần Bán Bạch, một bên mắng nơi tổ chức bữa tiệc – không có đường, không có xe, đến một con chim bay qua cũng không có.
Trần Bán Bạch nhìn xung quanh một chút, xác định chỉ có hai người bọn họ liền nhắm mắt nghỉ ngơi trên vai Khương Thần. Hắn không quan tâm đến thân thể cứng đờ của người bên dưới, chỉ chuyên chú xem xét những thông tin hiện lên trong đầu.
Nửa tháng trước, hắn nhận được một lời mời bắt buộc “một tháng đếm ngược” phải đến tham gia một nền tảng phát sóng trực tiếp của một trò chơi kinh dị. Vì thế hắn liền đi bệnh viện kiểm tra thân thể, đầu óc mình.
Nhận giấy khám sức khỏe, hắn biết được mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, ngược lại não bộ, phương diện tinh thần lại cực kỳ khỏe mạnh, không mảy may hư hỏng. Điều này chứng minh hắn không hề ảo tưởng một âm thanh xa lạ trong đầu.
Sau khi cân nhắc, hắn quyết định trước tiên cùng trò chơi ký hợp đồng, cũng chủ động dựa theo hệ thống trò chơi nhắc nhở, biết được phương pháp tiến vào trò chơi này.
Vì đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nên khi đối mặt với tình huống hiện tại hắn cũng không quá mức kinh hoảng.
Trước hết, Trần Bán Bạch mở món quà dành cho người chơi mới và lấy ra một cuốn sách hướng dẫn, một trang bị kẹp tai giám định cấp thấp, một lọ thuốc cùng 200 điểm tích lũy.
Hoàn thành một phó bản của nhiệm vụ chính mới kiếm được 50 điểm tích lũy, người chơi mới được tặng 200 điểm, trừ cái này ra còn có một lọ thuốc quý thuộc tính trị thương và một món trang bị cần nhiều điểm mới mua được, tóm lại là một số tiền khổng lồ.
Trần Bán Bạch quả thực may mắn, hắn ký hợp đồng ngay thời điểm hệ thống xác định sẽ trợ giúp đắc lực, vượt qua những người chơi bình thường khác, trực tiếp trở thành người chơi chân chính, nếu không là một người chơi mới tuyệt đối không thể nhận những vật phẩm tốt như vậy.
Nghĩ đến “sự trợ giúp đắc lực” khiến hắn ký hợp đồng ngay lập tức, Trần Bán Bạch hơi mím môi, nhanh chóng đem tâm tư dời đi nơi khác.
Trần Bán Bạch không lập tức sử dụng lọ thuốc, trước nhất nhận nhiệm vụ trò chơi, sau đó mở cuốn sách hướng dẫn ra xem.
[ 1. Cái chết trong trò chơi là cái chết thực sự
2. Điểm tích lũy trong trò chơi được thông dụng như tiền tệ, khi xóa bỏ sẽ không có trừng phạt
3. Phần thưởng nhận được trong phòng phát sóng trực tiếp có thể quy đổi thành điểm tích lũy, tỉ lệ 1:100 (điểm tích lũy:phần thưởng)
4. Cửa hàng trò chơi chỉ được mở một lần trong trò chơi
5. Địa chỉ web diễn đàn trò chơi (chỉ có thể xem các bài đăng hỏi và đáp của người chơi mới, không thể đăng bài) ]
Không nhiều nội dung gây ngạc nhiên trong cuốn sổ hướng dẫn cho người mới, phần lớn đều là những thông tin cấp bách và quan trọng. Trần Bán Bạch ghi nhớ thật nhanh và kỹ lưỡng bốn điều đầu tiên, về phần trang web diễn đàn, hắn cần phải sử dụng máy tính để xem qua.
Diễn đàn cần dựa vào công nghệ của con người, nhưng phòng phát sóng trực tiếp lại vô cùng bí ẩn, có thể dùng trực tiếp suy nghĩ của chủ thể để xem.
[ Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp: 0 ]
[ Không có bình luận ]
Trần Bán Bạch nhìn sơ qua, nhanh chóng đóng cửa sổ rồi mở cửa hàng trò chơi.
Cửa hàng có chia theo cấp, Trần Bán Bạch cấp 1 chỉ có thể xem hai dạng đồ vật: một lọ thuốc khôi phục thể lực cấp thấp, chỉ khôi phục 30% thể lực, yêu cầu 30 điểm tích lũy; một lọ thuôc khôi phục tinh thần lực, chỉ khôi phục 30% tinh thần lực, yêu cầu 40 điểm tích lũy, cả hai không thể dùng chồng lên nhau.
Một nhiệm vụ chính thu được 50 điểm tích lũy, đây chỉ là hai lọ thuốc khôi phục cấp thấp, Trần Bán Bạch quả thực không thể tùy tiện xuống tay.
Đóng lại cửa hàng, Trần Bán Bạch mở trang bị kẹp tai giám định cấp thấp, lỗ tai hắn chợt lạnh lẽo một mảng.
[ Trang bị kẹp tai giám định cấp thấp: Có thể giám định cấp độ người chơi và giá trị hảo cảm của người chơi đối với NPC, có hạn chế cấp bậc (không thể giám định người chơi có cấp bậc cao hơn bạn, NPC cấp cao và đặc biệt), sử dụng không hạn định ]
“Tới rồi.”
Trần Bán Bạch nghe thấy tiếng của Khương Thần, ngay lập tức mở mắt. Hắn vừa nhảy khỏi lưng Khương Thần, vừa mở ra bối cảnh văn án của “Sát thanh tiệc“.
[ Sau khi đoàn phim đóng máy, nhà sản xuất mang theo đoàn phim đến một biệt thự tư nhân xa hoa tổ chức một buổi tiệc đóng máy. Buổi tiệc diễn ra thuận lợi, chỉ là về sau vì khí hậu khắc nghiệt, mọi người bị nhốt lại trong biệt thự. Do hoàn cảnh bị phong bế, mối quan hệ của đoàn phim xảy ra biến hóa, lần lượt dẫn đến những mâu thuẫn, cuối cùng phát triển thành tội ác... ]
Văn án rất ngắn, Trần Bán Bạch nhanh chóng xem xong. Sau khi xem xong, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn khung cảnh phía sau. Nơi cả hai vừa đi qua đã giăng kín sương mù, hoàn toàn không thể nhìn rõ phía xa. Ở trên núi có sương mù là chuyện bình thường, nhưng màn sương trước mắt khiến Trần Bán Bạch không khỏi chau mày. Sương mù trắng xóa trước mắt như một con quái thú muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ xung quanh.
Xem ra trước mắt không có đường lui, cốt truyện bắt đầu trong biệt thự, người chơi buộc phải tiến vào đó.
“Đi chứ?” Khương Thần đứng trước cánh cổng lớn, hoàn toàn mất kiên nhẫn nhìn Trần Bán Bạch đứng im lặng đứng bất động.
Trần Bán Bạch xoay người về phía Khương Thần, ngay lập tức muốn giám định đối phương.
Kết quả giám định xuất hiện trong một giây:
[ Khương Thần (LV1): - 50 (giới hạn là cộng hoặc trừ 100 ]
*Sát thanh tiệc: tiệc đóng máy sau khi hoàn thành một bộ phim.
Bản gốc 死亡杀青宴 (tử vong sát thanh tiệc) mang hàm ý đây là một bữa tiệc đầy chết chóc.