Trần Bán Bạch nghe thấy tiếng vang, nhìn sang cửa phòng, bắt gặp nhà sản xuất Từ đang nhìn mình với ánh mắt không thể tưởng tượng được.
Nhà sản xuất Từ kinh ngạc điều gì? Kinh ngạc vì hắn không chết à?
Về vấn đề này, Trần Bán Bạch không nghĩ nhiều, thứ đầu tiên hắn chú ý đến là trên người nhà sản xuất Từ có rất nhiều vết thương, đều là những vết bầm tím chi chít xen lẫn những khối thịt mưng mủ khiến người khác rợn người.
Nhà sản xuất Từ hẳn là người chơi lâu năm, thực lực so với hắn không phải bàn lớn hơn nhiều, nhưng thoạt nhìn bây giờ lại còn chật vật hơn cả hắn... Không loại trừ là hắn quá yếu, nếu hắn bị bắt hẳn cũng sẽ giống như vậy, hoặc thậm chí là đã chết rồi, nhờ trực giác, Trần Bán Bạch nghĩ rằng việc mình còn ngồi ở đây có liên quan đến tinh thần lực.
Nếu hắn đã phỏng đoán như vậy, sau này khi gặp phải tình huống khác hắn sẽ không để bản thân lâm vào hoàn cảnh bị động nữa.
Trần Bán Bạch chạm vào bàn tay đang giơ lên của Triệu Nghệ, nhẹ giọng nhắc nhở: "Được rồi."
Triệu Nghệ vội vàng thu tay, theo tầm mắt của Trần Bán Bạch nhìn ra cửa liền thấy ánh mắt lạnh lùng của nhà sản xuất Từ.
Triệu Nghệ hơi thẹn thùng cúi thấp đầu, nhà sản xuất Từ phức tạp nhìn cậu, sau đó liền dời mắt. Gã nói với Trần Bán Bạch: "Trần Kinh Tế, lát nữa chúng ta nói chuyện đi."
Trần Bán Bạch sửa sang lại áo thun rộng thùng thình trên người, lộ ra bờ vai trắng nõn: "Được, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh."
Nhà sản xuất Từ cho rằng Trần Bán Bạch muốn nói về chuyện hợp tác, hỏi gã về nội dung trò chơi, hơi do dự một chút rồi gật đầu: "Được."
Trần Bán Bạch tối hôm qua không chết, gã có thể giành cho hắn vài câu nhắc nhở.
Triệu Nghệ đứng ở một bên thần sắc khẽ động, nghĩ rằng Trần Bán Bạch muốn nói với nhà sản xuất Từ về việc đổi người đại diện.
Nếu... nếu Trần Bán Bạch thực sự làm như vậy, vậy thì những lời hắn nói với cậu tối hôm qua đều là sự thật.
Triệu Nghệ trong lòng nảy sinh nhiều chờ mong, đối xử với Trần Bán Bạch càng thêm dịu dàng, ngoan ngoãn, khi Trần Bán Bạch muốn xuống giường còn lấy giày cho hắn.
Trần Bán Bạch bước vào phòng tắm, dừng lại khoảng hai giây liền mở cửa.
Hắn bình tĩnh xem xét lại phòng tắm. Kỳ thật trang trí trong đây cũng không tệ lắm, thậm chí so với phòng ngủ hỗn loạn thoạt nhìn bình thường hơn nhiều, nhưng Trần Bán Bạch đêm qua vào đây hai lần đều nhìn thấy quỷ chỉ cảm thấy nơi này tử khí dày đặc, lạnh lẽo ẩm ướt.
Khi đánh răng rửa mặt, hắn nhịn không được nhìn vào gương. Hắn nghĩ trong gương sẽ lại xuất hiện hình ảnh dị thường, thế nhưng chờ lại chờ, không có gì xảy ra.
Thấy không có chuyện gì, Trần Bán Bạch không nghĩ nhiều nữa, ra ngoài thay quần áo. Triệu Nghệ đã bị hắn đuổi đi, trong phòng chỉ có một mình hắn.
Nghĩ đến đại sảnh dưới lầu khí lạnh muốn đông cứng xương cốt, Trần Bán Bạch không chút do dự mặc một cái quần dài cùng một cái áo khoác to sụ.
Vừa mới mặc quần, hắn lại có cảm giác phía sau có người nhìn mình, tức khắc trong lòng gióng lên một hồi chuông, xoay người lại nhìn. Ngạc nhiên thay lại là thanh niên thần sắc lãnh đạm đứng ở ngay cửa. Cậu ta vẫn còn là người sống.
Nhận ra là Tần Phong còn sống, Trần Bán Bạch thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn tưởng bản thân phải trải qua một sự kiện ma quỷ khác. Trải qua những sự kiện tối hôm qua, hắn bắt đầu thần hồn nát thần tính.
Trần Bán Bạch nhanh chóng mặc thêm một chiếc áo sơ mi, vừa cài khuy áo vừa hỏi: "Tần Phong, cậu đến tìm tôi có chuyện gì à?"
Lần đầu tiên Tần Phong mở miệng nói chuyện chính là bất đồng với bề ngoài, giọng nói vô cùng trầm ấm: "Triệu Nghệ có ở đây không?"
Trần Bán Bạch đáp: "Cậu ta về phòng của mình rồi."
Chờ đến khi Trần Bán Bạch cài lại khuy áo cuối cùng cũng không nghe tiếng Tần Phong nữa, ngẩng đầu thấy người đã đi rồi.
Trần Bán Bạch bật cười, một thằng nhóc không chỉ lạnh lùng còn kiệm lời, xã giao vài câu cũng không được, cậu ta làm sao ở trong giới giải trí mà tiến xa được, lại còn ở môi trường hỗn tạp như thế trưởng thành?
Thay quần áo xong hắn liền xuống lầu, mắt thấy trong phòng khách đã có ba người nhà sản xuất Từ ngồi đó, không thấy bóng dáng của đám nghệ sĩ Khương Thần, Tần Phong, Triệu Nghệ đâu.
Trần Bán Bạch chào hỏi ba người đàn ông ngắn gọn, ngồi ở một bên ghế sô pha rồi trực tiếp hỏi: "Tối hôm qua mấy người nhìn thấy gì?"
Nhà sản xuất Từ chưa kịp nói, đạo diễn Lưu bên cạnh đã buột miệng thốt ra: "Cậu như thế nào lại không chết?"
Không khí ngay lập tức trầm xuống, Trần Bán Bạch mỉm cười như có như không: "Anh cũng còn sống kìa, sống vô cùng tốt."
"Tôi cùng cậu không giống nhau, cậu..."
"Được rồi." Nhà sản xuất Từ ngăn đạo diễn Lưu lại, nhìn về phía Trần Bán Bạch. Gã nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén, ngữ khí không nhanh không chậm mang theo khí tức của kẻ bề trên: "Trần Kinh Tế, tôi muốn biết vì sao trên người cậu không có bất kỳ thương tổn nào."
Trần Bán Bạch vờ như không thấy cảm giác áp bức từ người nhà sản xuất Từ, không trả lời vấn đề của đối phương, chậm rãi nói: "Mấy người cũng chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, không một ai hé răng nửa lời, tình hình giằng co không ai nhường ai.
[ Người xem trong phòng phát sóng: 140 ]
[ "Chủ phòng gan lớn, lại cùng lão Từ đối chọi, không sợ lão ta cho ăn hành à?"
"Chủ phòng ngay cả quỷ còn không sợ, sợ gì một lão Từ a hahahaha"
"Đều sẽ chết thôi, đều sẽ chết thôi"
"Ta bảo đảm chủ phòng không phải người đơn giản, cả hai đều là người chơi cấp E, còn gì để mà sợ, cứ trực tiếp nhào vô đánh đi"
"Lầu trên, ngươi nói nghe thật hài hước, chủ phòng mà có thể đánh lại lão Từ? Ngươi không nhớ tối qua cậu ta yếu ớt cỡ nào à, chỉ sau ba chiêu đã nằm chờ chết rồi"
"Không nói tới kĩ năng của bọn họ nữa, tới đây tới đây, mau ra giá mau ra giá"
"Cược thì cược, ta cược 50 đồng chủ phòng sẽ sống đến cuối cùng!" ]
Trong phòng khách, không khí giằng co không một tiếng động, nhà sản xuất Từ nghĩ rằng Trần Bán Bạch không phải một người đơn giản như vậy, là một kẻ thâm tàng bất lộ (những người ngoài mặt bình yên phẳng lặng nhưng bên trong chứa đựng sức mạnh hùng hậu).
Ngay khi nhà sản xuất Từ muốn nhượng bộ thoái lui, ba người Triệu Nghệ, Khương Thần, Tần Phong từ trên lầu đi xuống.
Trần Bán Bạch ngay lập tức lên tiếng: "Cảm ơn lòng hiếu khách của anh, cũng đến lúc chúng tôi nên rời đi rồi."
Cậu ta nói gì cơ?
Nhà sản xuất Từ không chú ý đến "chúng tôi" trong lời nói của Trần Bán Bạch, lực chú ý đều đổ dồn vào "rời đi".
Gã hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề: "Cậu nói cậu phải rời đi?"
"Đúng vậy."
Nhà sản xuất Từ hỏi: "Cậu cho rằng cậu có thể đi sao?"
Trần Bán Bạch hỏi lại: " Không thử làm sao biết được?"
Nhà sản xuất Từ cười lạnh: "Vậy thì cậu cứ thử đi."
Nói xong lại không nhịn được mắng: "Đi tìm chết đi."
Thần sắc Trần Bán Bạch trở nên trầm trọng, quay đầu nhìn về ba người đứng dưới chân cầu thang, đứng dậy, tiến về phía họ.
Đến trước mặt ba người, Trần Bán Bạch nói: "Đi thôi."
Tần Phong hỏi: "Đi đâu?"
Khương Thần cũng dự định ngay hôm nay rời đi, trước đó Triệu Nghệ cũng đã được Trần Bán Bạch nói qua, chỉ có Tần Phong là không biết gì.
"Trở về!", Triệu Nghệ cười vui vẻ, lôi kéo cánh tay Tần Phong nói: "Đội trưởng, anh Trần nói hôm nay chúng ta liền có thể rời đi."
Tần Phong nghe xong thì sửng sốt, sau đó không nhịn được liếc mắt nhìn Trần Bán Bạch.
Trần Bán Bạch không giải thích gì, chỉ nói: "ĐI lấy hành lý đi."
Tần Phong liếc qua Triệu Nghệ: "Triệu Nghệ, cậu giúp tôi lấy đồ đi, tôi muốn nói chuyện với anh Trần."
Triệu Nghệ ngoan ngoãn vâng dạ.
Khương Thần lười biếng hỏi: "Ăn sáng xong rồi đi được không?"
Trần Bán Bạch nói: "Trở về thành phố tôi mời các cậu ăn một bữa lớn."
"Vậy được." Khương Thần nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Bán Bạch và Tần Phong, không nói thêm gì, xoay người lên lầu giúp Triệu Nghệ lấy hành lý.
Còn lại Tần Phong và Trần Bán Bạch, cậu ta căng thẳng nói: "Anh Trần, tôi chỉ hỏi anh hai vấn đè, hi vọng anh có thể thành thật trả lời tôi."
Trần Bán Bạch gật đầu.
Triệu Nghệ nhìn qua tưởng là một người yếu đuối dù ghét hắn cũng không dám tỏ vẻ, ngay cả Khương Thần cũng muốn mắng lại hắn vài lần cũng nhịn lại, chỉ có Tần Phong là không sợ hắn, luôn bỏ ngoài tai lời hắn nói.
Vậy thì vì cái gì cậu ta lại bị buộc tới nơi này?
Tiệc đóng máy này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?
Trần Bán Bạch nghĩ rằng nhiệm vụ chính bị động vì phải chờ đợi, nhưng hắn không thể cứ ngồi chờ, phải chủ động đi điều tra, chắc chắn biệt thự này có bí mật. Biết được bí mật đó có thể giúp hắn thuận lợi sống sót.
Tần Phong nói: "Anh nói muốn chúng ta rời đi, có yêu cầu gì không?"
"Anh cùng Triệu Nghệ đã làm giao dịch gì?"
Tần Phong không ngại ngùng hỏi xong hai câu, Trần Bán Bạch cũng lời ít ý nhiều đáp: "Không cần các cậu trả giá cái gì, tôi chính là không muốn làm người đại diện của các cậu nữa, sau khi trở về sẽ giúp các cậu tìm người khác phù hợp hơn. Tôi không cùng Triệu Nghệ làm giao dịch gì cả."
Trần Bán Bạch kiên định nói, giọng điệu thẳng thừng không một chút dao động. Hơn nữa ánh mắt của hắn vô cùng trong trẻo, hoàn toàn không có một ác niệm nào.
"Vậy thì ảnh chụp đâu?" Lông mày Tần Phong khẽ buông lỏng, nhưng vẫn như cũ nhìn xoáy vào Trần Bán Bạch hỏi: "Rời đi rồi, vậy thì anh có tiêu hủy đi ảnh khỏa thân của Triệu Nghệ không?"
ʕ ฅᴥฅ ʔ chương này không dài, làm một xíu là xong
Nhưng mà vẫn chưa đến giai đoạn kích thích, chưa hấp dẫn lắm