Eo của anh cũng đang di chuyển, mạnh mẽ đụng vào người dưới của của cô, vật cứng rắn to dài không ngừng ma sát vào nơi bí ẩn, mật dịch chảy ra, thậm chí Chu Hạ còn ngửi thấy mùi hương đó.
Mùi của tình dục.
Khu vườn bí ẩn bị bao quanh trong quần lót, mặc cho mật dịch thấm ướt, Chu Hạ cảm thấy không thoải mái, cô lắc lắc mông, cọ cọ vào người Đường Tốn, một cánh tay đưa xuống thoát đi trói buộc.
Cái mông mát lạnh, âm thần nóng lên, Chu Hạ biết, quần lót đã được cởi bỏ.
Cô ôm cổ Đường Tốn, ở bên tai anh nỉ non: “Cho em, cho em.”
Đường Tốn nghe thấy mà hai mắt đỏ lên, mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, dịch thể hỗn độn từ nơi đó của hai người hòa lẫn, vật cứng rắn thẳng tắp dán lên bên ngoài hai cánh hoa mềm mại.
Chất lỏng sền sệt nơi anh ma sát chảy ra ngoài, rả rích không dừng, đến tận khi chuyển thành dung dịch màu trắng chảy ra bên ngoài. Động tác của anh rất mạnh khiến bắp đùi trắng nõn đỏ ửng, hai bên cánh hoa bị giày vò sưng lên, chất lỏng từ nơi đó ồ ạt chảy ra, Chu Hạ có cảm giác hoa tâm bị đè ép, có một cơn sóng đang cuồn cuộn trào tới khiến cô chịu không nổi rên rỉ: “Muốn...”
Mặt cô đỏ bừng như quả táo chính, Đường Tốn biết cô sắp đạt tới khoái cảm, lập tức nâng eo cô lên, dùng sức nhấn vào.
Quy đầu đâm vào nơi đó của cô, Chu Hạ hít một tiếng, cao trào cuồn cuộn ập tới. Đường Tốn không bị ảnh hưởng, anh tiếp tục ra vào, chỉ là càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Khi cao trào của Chu Hạ dần dần lắng lại, anh mạnh mẽ dùng lực va chạm tiếp tục đưa Chu Hạ lên đỉnh cao trào. Đường Tốn di chuyển vật đàn ông sang bên cạnh, có một dòng dung dịch kết hợp với tinh dịch như thủy triều trào ra bên ngoài.
Trong thời gian nháy mắt, trên cơ thể hai người đều bị dính tinh dịch.
Trước khi Chu Hạ ngất đi còn cắn răng nghĩ, nhất định phải tìm cơ hội ăn sạch Đường Tốn.
Ngày thứ hai, Chu Hạ từ trên giường tỉnh lại, định ôm Đường Tốn mà lại biến thành gối đầu.
Cô sờ sờ ga giường, vẫn còn hơi ấm.
Thò đầu từ trong chăn ra, nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền đến, yên tâm. Cô lại ngã xuống giường, bỗng nhiên một cơn đau từ giữa chân truyền đến.
Đau quá.
Vén chăn lên xem xét, được lắm, hai bên đùi rất nhiều máu bầm, vừa đỏ vừa sưng.
Tiếng nước ngừng lại dọa Chu Hạ vội vàng lấy chăn che lại, một lần nữa nằm nghiêm chỉnh trên giường.
Đường Tốn vừa lau tóc vừa đi tới bên cạnh, anh cười đến vô cùng sảng khoái: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Nửa gương mặt của Chu Hạ đều vùi vào trong chăn.
“Chân còn đau không em?” Buổi sáng Đường Tốn đã nhìn qua, chỗ đó hơi nghiêm trọng, đều tại anh không tiết chế.
Chu Hạ ngăn bàn tay đang muốn vén chăn của anh lên, “Đừng, đừng nhìn, hơi đau thôi.”
“Anh đi mua thuốc bôi cho em.” Đường Tốn nói.
“Em với anh đi.”
Đường Tốn nhíu mày liếc cô một cái, khóe miệng cười trêu đùa: “Em đi thế nào?”
Chu Hạ: “Vậy anh đi đi.”
Đường Tốn thu dọn rồi ra ngoài, Chu Hạ nhảy xuống giường mặc quần áo, lúc ống quần cọ vào chân, cô hít một hơi khí lạnh.
Mặc xong, Chu Hạ đỡ eo ngồi xuống đầu giường, vừa cầm điện thoại liền có cuộc gọi đến.
Nhìn dãy số hiển thị, không có tên người gọi.
Nhưng Chu Hạ nhìn mấy số ở đuôi liền đoán được là ai.
Trình Cảnh.