Học kỳ một lớp mười hai, vì muốn học sinh có thể trưởng thành khỏe mạnh mà Đằng Hạnh đặc biệt mở ra một tiết học về tâm lý, gộp hai lớp thành một tiến hành giảng dạy ở hội trường lớn.
Lớp sáu ban tự nhiên của Chu Hạ được sắp xếp với lớp năm ban tự nhiên bên cạnh cùng học tiết tâm lý.
Đường Tốn học ở lớp năm.
Lúc lớp trưởng Diệp Sướng tuyên bố tin tức này, Chu Hạ đang cầm cán bút âm thầm tăng thêm lực.
Cùng học chung?
Cô cắn cắn môi dưới không để ý cười quá rõ ràng, đề toán trước mắt liền trở nên dễ dàng, cô bắt đầu mong đợi đến thứ sáu.
Lúc diễn ra tiết học đầu tiên về môn tâm lý, Chu Hạ có biểu hiện tích cực trước nay chưa từng có, sớm tới hội trường chiếm vị trí hẻo lánh nhất ở hàng cuối — chỗ này có thể thuận lợi nhìn ngắm Đường Tốn.
Đường Tốn rất nhanh tới lớp, lúc ấy chỗ ngồi đã gần đầy, phóng tầm mắt nhìn qua, chỉ có vị trí bên phải Chu Hạ có hai ghế trống dễ nhìn thấy.
Lúc này Chu Hạ đang cúi đầu đọc sách, có một dòng chữ viết như thế này: “...Mối tình đầu tác động lớn tới tình cảm của con người, mọi người thường không thể quên được mối tình đầu, nó cũng ảnh hưởng nhất định đối với tình yêu sau này.”
Thần kinh của Chu Hạ căng thẳng vô cùng, lúc khẩn trương khiến sự chú ý của cô đặc biệt tập chung, cô tỉ mỉ đếm, câu này có bốn mươi mốt chữ, mỗi chứ đều như bánh kẹo bị sâu mọt gặm nhấm, ngọt đến phát ngán.
Chu Hạ cảm thấy Đường Tốn chính là mối tình đầu của mình.
Sau đó bên cạnh liền truyền đến tiếng động.
Khóe mắt của Chu Hạ nhanh chóng quẹt qua, không phải ai khác, chính là Đường Tốn.
Cô ngồi ở bên trong phía bên trái, Đường Tốn ngồi ở giữa, mà người đi cùng cậu ngồi phía bên phải cạnh hành lang.
Đây là... lúc viết chữ sẽ không cẩn thận đụng vào khủy tay.
Chu Hạ vô cùng thỏa mãn, cô không dám ngẩng đầu, chỉ yên lặng nhìn trang sách kia.
Người qua đường Giáp đụng đụng Đường Tốn, nhỏ giọng nói: “Tốn ca, bên cạnh cậu là hoa khôi của trường đó.”
Đường Tốn mặt không cảm xúc, thậm chí cả ánh mắt cũng không nhìn Chu Hạ, cậu nhàn nhạt liếc người qua đường Giáp một cái: “Cho nên cậu muốn đổi chỗ với tôi sao?”
Người qua đường Giáp chỉ cảm thấy phía sau toát mồ hôi lạnh, giống như bị người ta uy hiếp, cậu ta nuốt nước bọt, “...Ấy cũng không cần đâu.”
“Ừm.”
Đường Tốn đưa mắt rời đi, người qua đường Giáp thở hắt ra.
Mặt mũi cậu ta xị xuống, không phải lúc trên đường chỉ hỏi về cái đề vật lý thôi ư, sao lại ngồi cạnh hai cái núi băng thế này.
Vốn dĩ bộ mặt của hai lớp ngồi cùng một chỗ đã bị bàn luận một phen. Nhưng ai ngờ sau khi bọn họ ngồi chung, một người cúi đầu đọc sách, một người khoanh tay ngồi im thin thít, mà cái người ngồi bên cạnh hai người kia mặt mày bí xị, trong nháy mắt liền tiêu tan tính Bát quái của quần chúng.
Nhưng ngẫm lại đúng là, núi băng cùng núi băng sao có thể ở cùng chỗ chứ?
...
Chương 01: Khóa tâm lý.
Giáo viên không giảng bài mà tìm một bộ phim cho cả lớp xem.
Tên phim là gì, Chu Hạ không còn tí ấn tượng.
Cô chỉ nhớ, đèn trong phòng học được tắt hết, ánh sáng từ màn chiếu hắt ra chiếu lên gò má của cậu khiến cậu trông vô cùng đẹp trai. Cô ngồi lùi ra sau, vừa đúng có thể nhìn thấy đường nét tinh tế trên khuôn mặt cậu, còn có cái mũi cao thẳng và hàng lông mi đen dày.
Chu Hạ ngập ngừng sờ vào lông mi của mình, có dài hơn so với cậu ấy không nhỉ?
Đường Tốn đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái.
Chu Hạ vội vàng hạ tay xuống đặt lên đùi, sau khi thu lại ánh mắt hoa si của mình, cô khôi phục biểu cảm lãnh đạm hàng ngày — thật ra tim cô đang đập muốn nổ tung rồi.
Khóe mắt thấy Đường Tốn không nhìn lại mình nữa, Chu Hạ hơi che miệng, trong lòng thầm nghĩ, đôi mắt của Đường Tốn đẹp thật.
Bộ phim chiếu được nửa giờ thì tiếng chuông tan học vang lên. Học sinh trong phòng rục rịch muốn động, giáo viên trên bục giảng vỗ tay, mọi người liền yên tĩnh lại.
“Được rồi các bạn, sau này các em cứ ngồi theo sắp xếp này, lần đầu tiên vĩnh viễn là tốt nhất.”
Mọi người cười vang, không biết đang cười cái gì.
Thời khắc này, trong mắt Chu Hạ, giáo viên tâm lý học đẹp nhất.
*
Chu Hạ bước từ trong hồi ức ra, Đường Tốn đã đi lấy bắp rang bơ về.
“Còn mua kem nữa.”
Nhận lấy hộp kem nho nhỏ, Chu Hạ hỏi anh: “Sao lại mua cái này.”
Đường Tốn chần chờ nói: “...Mua nhiều.” Anh chỉ cửa soát vé, “Chúng ta vào thôi.”
“Ừm, được.” Chu Hạ không hỏi lại, dù sao cô cũng thích ăn kem.
...
Hai ngày trước, Đường Tốn đột nhiên gọi điện thoại cho Chu Hạ — khi đó chỉ cách hôm bọn họ tới Đằng Hạnh đúng một ngày, Chu Hạ còn đang chờ qua một tuần mới dám liên lạc với Đường Tốn.
“Bây giờ cậu có nhà không?”
Chu Hạ nhảy từ trên giường xuống, “Có... có ở!”
“Vừa rồi ở Lục Hải ăn cơm với khách, thấy cách nhà cậu cũng gần, cho nên mang cho cậu một phần cháo bồ câu, có tiện xuống lấy không?”
“Hả?” Chu Hạ nhìn bộ quần áo ở nhà của mình, “Tiện lắm, giờ tôi xuống đây.”
Đường Tốn đứng dưới ánh đèn, không nhúc nhích nhìn ra xa, rất giống một bức tượng, Chu Hạ nhả nhẹ bước chân: “Đường Tốn?”
“Ừm.” Đường Tốn xoay người, đưa cháo bồ câu được đóng gói đến trước mặt Chu Hạ, “Cho cậu làm bữa khuya.”
“...Cảm ơn.” Chu Hạ sờ lên thân bát, vẫn còn hơi ấm.
Đường Tốn đứng thẳng, lúc cụp mắt thu lại toàn bộ dáng vẻ của Chu Hạ vào, rất giống con thỏ mềm mại.
Chỉ là con thỏ mặc hơi mỏng manh.
Anh không nói chuyện, mà đem áo khoác cởi ra khoác lên người cô, “Đừng để bị lạnh.”
Bị hơi thở của Đường Tốn vây xung quanh, Chu Hạ siết chặt nắm đấm, muốn cởi áo ra trả lại cho anh nhưng tay còn vướng cháo bồ câu, cô nói: “Một lúc tôi sẽ lên luôn, sẽ không bị cảm lạnh.”
“Vậy lúc nữa tôi cũng lên xe, sẽ không bị cảm lạnh.”
Chu Hạ nghe xong trong lòng ấm áp, “Vậy bây giờ cậu mau lên xe, hôm nào tôi sẽ đưa áo cho cậu.”
Xe đỗ sau lưng, Đường Tốn khoác tay lên cửa xe, mi tâm nhăn lại giống như cất giấu vô số suy nghĩ, anh hỏi Chu Hạ: “Hai ngày nữa, chính là chủ nhật, cậu có rảnh không?”
“...Có.” Đầu ngón chân Chu Hạ co lại.
“Vậy chúng ta đi xem phim đi.”
Không đợi Chu Hạ gật đầu, Đường Tốn bổ sung: “Vừa hay tôi thừa một vé xem phim.”
Chu Hạ: “...”
Nói ít một câu có được không hả?
— —
Yêu cô ấy, hãy mời cô ấy ăn Haagen Dazs