Đường Tốn mang theo thuốc bổ cùng Chu Hạ đứng trước cửa nhà cô.
Chu Hạ móc chìa khóa, mở cửa, để lộ ra một khe cửa nhỏ.
“Mẹ và dượng rất tốt.” Cô nói.
Đường Tốn sờ sờ mũi, “Anh biết rồi.” Cô nói nhiều lần lắm rồi, so với anh còn khẩn trương hơn.
Chu Hạ dắt anh vào cửa, phòng khách không có ai, cô gọi một tiếng: “Mẹ ơi!”
“Đây.” Chu Hân từ phòng bếp đi ra, “Hạ Hạ về rồi à! Cơm sắp... nấu xong, vị này là?”
Chu Hạ chỉ nói cô muốn trở về, chứ không nói muốn dẫn người trở về.
“Mẹ, đây là bạn trai con, Đường Tốn.”
“Chào bác.”
“À tốt tốt, chào cháu.”
Chu Hân bất động thanh sắc quan sát Đường Tốn, một lát sau, trong mắt bà liền lộ ra tia hài lòng.
Xem ra khuôn mặt của Chu Hạ là được di truyền từ mẹ. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Đường Tốn.
Đường Tốn vừa tiến gần về phía Chu Hân vừa nói: “Bác gái, đây là chút quà nhỏ, mong bác và bác trai không ghét bỏ.”
“Ôi làm sao còn cần quà cáp?” Chu Hân cười đến vui vẻ, nhận lấy đồ, “Lại khiến cháu phải tốn kem rồi.”
“Không đâu ạ, bác vui vẻ là được rồi.”
Ba người tâm tư khác nhau, nhưng đều suy nghĩ theo hướng tốt đẹp. Chu Hân mỉm cười, nhìn Chu Hạ nói: “Hạ Hạ mau dẫn cậu ấy ngồi xuống, mẹ làm thêm mấy món nữa là xong.”
Chu Hạ bóc cho Đường Tốn một ít hạt để ăn, vừa mới bóc được ba hạt thì cửa ra vào được mở ra.
“Là bác trai à?” Đường Tốn hỏi.
Trong lòng Chu Hạ lộp bộp, nhìn theo Đường Tốn. Là Trình Dị Minh và Trình Cảnh.
Đây là lần đầu tiên Đường Tốn nhìn thấy Trình Cảnh.
Anh biết người này. Chính là người đàn ông Chu Hạ rất không thích.
Đường Tốn đứng lên, hướng Trình Dị Minh cúi người: “Chào bác trai.”
Nhưng khi cùng Trình Cảnh đối mặt, ánh mắt anh liền thay đổi.
“Xin chào. Đường Tốn.”
Trình Cảnh trầm mặc, “Trình Cảnh.”
Dù là Trình Dị Minh, cũng cảm thấy giữa hai người này có sấm sét vang dội.
Lúc này Chu Hân từ phòng bếp ló đầu ra, “Đều về rồi, rửa tay ăn cơm thôi.”
Chu Hạ kéo tay Đường Tốn: “Ăn cơm.”
Đường Tốn nắm chặt tay cô, đâm đau mắt Trình Cảnh.
Anh ta ngửi thấy mùi máu tanh.
Trên bàn cơm, món ăn rất đa dạng, phong phú.
Biểu cảm của từng người cũng rất phong phú.
Chu Hạ gắp cho Đường Tốn miếng thịt: “Ăn thịt.”
Đường Tốn nhẹ nhàng trả lời: “Được.”
Anh đưa tay, muốn gắp lại cho Chu Hạ miếng thịt, lại gắp cùng một miếng với với Trình Cảnh ngồi đối diện.
Chu Hạ lập tức ngừng động tác nhai nuốt, cô để đũa xuống kéo cánh tay Đường Tốn, “Em muốn ăn rau, anh gắp cho em.”
Đường Tốn nhíu mày, theo lời cô gắp rau, tranh chấp nhỏ cứ như thế mà trôi qua.
Ăn món ngon, Chu Hạ lại không cảm thấy mùi vị, cô cảm thấy mình có chút liều lĩnh.
Cô quên, theo tính cách của Trình Cảnh, trừ khi để anh ta triệt để mất hết tự trọng, bằng không anh ta căn bản sẽ không có cái gì thay đổi.
Trình Cảnh trước kia rất côn đồ. Chu Hạ có chút sợ Đường Tốn vì ngày hôm nay mà chịu thiệt thòi.
Sau bữa ăn, trong lòng Chu Hạ như có tảng đá rơi xuống. Cô nắm tay Đường Tốn, nhìn mọi người nói: “Con dẫn Đường Tốn lên phòng con.”
“Đi đi, đi đi.” Chu Hân nói.
Nhưng mà Trình Cảnh sau khi nghe thấy phản ứng rất kỳ quái, cuối cùng cười một tiếng, vẻ mặt hứng thú.
Điều này khiến cho Chu Hạ không hiểu sao sợ hãi.
Chờ khi lên phòng, Chu Hạ mới biết vì sao Trình Cảnh lại cười.
*
Đường Tốn ngồi trên giường Chu Hạ, căn phòng trang trí cực kỳ đơn giản, anh chỉ cần liếc một cái là nhìn được toàn bộ.
Bàn học đặt phía trước cửa sổ, gian phòng theo hướng nam, ánh nắng chiếu vào rất sáng, chiếu lên một góc mặt bàn bằng thủy tinh. Bên cạnh giường là tủ quần áo âm tường, một bên liền kề giá sách, ngoại trừ sách còn xếp đầy các loại đồ chơi.
Anh chỉ vào một quyển sách bìa cứng trên giá, hỏi Chu Hạ: “Đó là cái gì?”
Hai mắt Chu Hạ tỏa sáng: “Đó là album ảnh, để em cho anh xem hình em khi còn bé!”
Nói xong, cô chuyển ghế tới trước giá sách, mới đặt một chân lên liền bị Đường Tốn ôm xuống, “Để anh.”
Trong lòng Chu Hạ cười thầm, cô chính là cố ý, đợi Đường Tốn ôm cô xuống. Cảnh này cô từng nghĩ tới nhiều lần, cuối cùng cũng thành hiện thực.
Thật tốt, những việc muốn làm trước kia đều đang hoàn thành từng việc từng việc một. Cô nghĩ.
“Đây là em lúc ba tuổi.”
Hai người ngồi cùng một chỗ, Chu Hạ tràn ngập phấn khởi, chỉ cái này nói cái kia, lúc cười lên giống hệt khi còn bé.
“Em một chút cũng không thay đổi.”
Đều xinh đẹp.
Chu Hạ ngại ngùng cười cười, cô đột nhiên nhớ tới trong tủ quần áo có một album lớn hơn, cô chạy tới kéo cửa tủ ra, “Em còn một quyển nữa, nhiều ảnh hơn.”
Nhưng khi kéo ngăn tủ, ký ức buồn nôn một năm trước xuất hiện khiến cô vội vàng đóng cửa tủ.
Từ đó về sau, cô không dám để quần áo nhỏ trong tủ nữa.
Nhưng dù sao cũng là ở trong nhà, khó tránh khỏi sẽ có quần áo dự phòng.
Cũng biến mất.
Chu Hân sẽ không đụng vào tủ quần áo của cô.
Chỉ có Trình Cảnh.
Cô nắm chặt tay cầm của cửa tủ, ngón tay hơi run rẩy.
Chỉ một thoáng, Đường Tốn liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng anh không thể nói ra, dù sao Chu Hạ cũng không hề nói với anh bất cứ chuyện gì liên quan đến Trình Cảnh.
Cô ở đây, anh chỉ biết Trình Cảnh khiến cô rất chán ghét mà thôi.
“Không tìm thấy album ảnh sao?”
Chu Hạ hồi phục tâm trạng, miễn cưỡi tươi cười: “Đúng vậy, hẳn là mang tới thành phố B rồi.”
“Vậy thì khi về sẽ xem.”
“Vâng, được.”
...
Chu Hạ không ở nhà, mà cùng Đường Tốn trở về khách sạn.
Bên cạnh con đường sáng trưng đèn điện là ngõ hẻm tối đen như mực, thế giới đều là lưỡng cực hóa, huống chi con người?
Chu Hạ lôi kéo tay Đường Tốn, đi trên đường như gấu Koala.
Hai người cả đoạn đường không nói chuyện nhưng vẫn nhu tình mật ý, bỗng có người gọi bọn họ.
“Chu Hạ.”
Đường Tốn quay lại đầu tiên.
Anh nhìn Trình Cảnh, trực tiếp đối diện.
“Chúng ta nói chuyện đi.”