Chu Hạ tận lực làm người vô hình. Thế nhưng sau khi Đường Tốn mở miệng, cô chỉ có thể kiên trì tiếp nhận những lời hỏi thăm ân cần từ bốn phía.
“Thật xứng đôi.”
“Hai người quen nhau thế nào?”
“Chu Hạ, bây giờ cậu đang làm gì?”
“Chẳng lẽ cậu cũng làm việc ở Đường Nhĩ sao?”
Không giống như những câu hỏi cần chuẩn bị cẩn thận để hỏi Đường Tốn, bọn họ hỏi Chu Hạ hiển nhiên tùy tiện hơn nhiều.
Câu hỏi mang tính công kích, mọi người đều muốn biết cô và Đường Tốn làm thế nào mà ở cùng một chỗ.
Chu Hạ mỉm cười, trả lời qua loa: “Dựa vào duyên phận.”
Trực tiếp chặn mấy cái miệng Bát Quái lại.
Lúc này, ánh đèn bỗng nhiên tối xuống, tiếng nói chuyện bên tai nhỏ dần, Chu Hạ huých Đường Tốn bên cạnh, “Anh tới đây vì muốn công khai phải không?”
Đường Tốn thản nhiên, “Ừm.”
Anh quá bình tĩnh, Chu Hạ không hỏi ra được cái gì, chỉ có thể tức giận bóp bóp một bên má anh, “Sau này phải nói trước với em, nếu không em chưa kịp chuẩn bị tâm lý.”
Giống như không có cảm giác, Đường Tốn để mặc cô bóp má: “Ừm.”
Quần chúng bên ngoài tỏ vẻ đang nhìn cô dâu chủ rể, nhưng thực chất đang quan sát động tĩnh của Chu Hạ và Đường Tốn. Thấy bọn họ thân mật tự nhiên, lúc này mới hoàn toàn tin hai người thật sự ở cùng chỗ.
Thì ra hai toàn băng sơn yêu nhau cũng rất nhiệt tình.
Tiệc cưới chính thức bắt đầu, đồ ăn lần lượt được đưa lên bàn.
Ăn được một nửa, cô dâu chủ rể mới tới mời rượu, sau khi Chu Hạ cùng Đường Tốn theo mọi người đứng dậy tiếp rượu, đang định ngồi xuống, Trình Thiền Thiền lại lên tiếng gọi Chu Hạ.
“Chu Hạ, phải giữ cho chắc.”
Chu Hạ nhìn cô ta.
Trình Thiền Thiền không để ý tới tia mắt lạnh lùng trong mắt cô, ý cười đúng mực: “Dù sao người rộng lượng như Đường Tốn, cũng không nhiều lắm.”
Chu Hạ triệt để trầm mặc.
“À.” Đường Tốn cười lạnh một tiếng khó có thể nghe thấy, nhưng vẫn thu hút sự chú ý.
Tay anh khoác trên eo Chu Hạ không buông, ngay cả ánh mắt cũng không thèm bố thí cho Trình Thiền Thiền, toàn bộ đều rơi trên người Chu Hạ, nhưng người nghe vẫn biết anh đang nói chuyện cùng Trình Thiền Thiền.
“Vậy Trình tiểu thư phải giữ cho thật tốt, cẩn thận có thể cùng thuyền vạn năm.”
Trình Thiền Thiền không biết nhớ tới cái, sắc mặt đột biến, hốt hoảng giật giật ống tay áo chú rể. Mà chú rể mặc dù còn nghi vấn trên mặt, nhưng trong không khí như vậy cũng chỉ có thể đứng ra hòa giải: “Ha ha ha, vậy mượn lời may mắn của Đường tổng, mọi người mau ngồi mau ngồi, ăn ngon uống ngon, ăn ngon uống ngon!”
Cuối cùng ngồi xuống, Chu Hạ cũng mất khẩu vị, cô kề tai Đường Tốn nói nhỏ: “Câu kia vừa rồi của anh có ý gì? Trình Thiền Thiền bị anh nắm nhược điểm gì trên tay à?”
Đường Tốn nhìn cô một cái, cười rất sâu xa: “Ăn cái gì trước đã.”
Chu Hạ lắc đầu: “Không thấy ngon miệng.”
“Vậy không ăn nữa.”
Nói là như vậy nhưng nhớ tới phần tiền mình phải mừng, Chu Hạ vẫn ăn một chút thức ăn. Chờ đồ ăn được bưng hết ra, cô cũng đã ăn no được tám phần.
Tâm trạng không tốt mà lãng phí đồ ăn, thật là nghiệp chướng nặng nề.
Đường Tốn không ăn nhiều, đợi Chu Hạ ăn xong mới hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta về nhà?”
“Vâng, được.”
Hai nhân vật trong câu chuyện vừa mới rời đi, mọi người trên bàn cơm mới bắt đầu khuếch đại âm thanh bát quái.
Có người cảm khái: “Ôi, tôn còn muốn hôm nay nếu thấy Chu Hạ sẽ theo đuổi cậu ấy.”
“Cậu dẹp cái suy nghĩ ấy đi, còn không nhìn lại cái bụng bia của mình một chút.”
“Tôi đây không phải ngẫm lại sao? Cậu ấy và Đường Tốn so với năm đó không thay đổi nhiều, chúng ta đây, haz!”
“Nhưng năm đó cũng không gặp hai người họ có qua lại gì, sao hiện tại lại ở bên nhau? Tà môn!”
Người bàn bên cạnh hóng được tin tức, không nhịn được hỏi: “Hai người họ quen nhau thế nào, mấy người biết không?”
Tám người trên bàn trăm miệng một lời: “Dựa vào duyên phận!”
*
Trên đường về nhà, Chu Hạ quay sang hỏi Đường Tốn: “Anh mau nói nhanh, Trình Thiền Thiền có vấn đề gì?”
“Em cũng muốn nghe Bát Quái?”
Chu Hạ gật đầu: “Đúng vậy, em muốn nghe sự thật, không phải tin giả.”
Đường Tốn mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt mở miệng: “Trước kia Trình Thiền Thiền muốn moi tiền một người bạn của Lộ Chước, không thành.” Anh bổ sung thời gian, “Là một tháng trước.”
“Ngoại tình trước hôn nhân?” Chu Hạ thốt ra, cô liền lấy tay bịp miệng.
Đường Tốn nhướn mày: “Cái này cũng khó nói, cho nên mới nói cẩn thận có thể cùng thuyền một vạn năm.”
Chu Hạ ngồi thẳng, ngượng ngùng nói: “Vậy anh không tò mò vì sao cậu ta nói câu kia sao?”
Đường Tốn cười: “Không tò mò.”
“Vì sao?”
Miệng chó không thể mọc được ngà voi. Đường Tốn nghĩ thầm. Nhưng cũng không nói ra câu đó, “Không rảnh tò mò những câu nói từ miệng cô ta.”
Chu Hạ gật đầu như có điều suy nghĩ, cô dựa vào cửa xe, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngay cả xương cốt cũng cảm thấy mệt mỏi.
Đường Tốn liếc mắt nhìn cô, quai hàm cắn chặt, trong mắt gió to bão lớn.
Lời nói của con người thật đáng sợ, dù không phải sự thật. Anh luôn biết điều đó.
Editor: Tác giả này thỉnh thoảng viết sai lỗi chính tả, dịch muốn toét mắt T.T