Năm đó Lâm Thời Quang mới vào lớp mười, lúc gần thi cấp ba người nhà tạo không ít áp lực cho anh ta, nói nhiều nhất chính là câu: “Tuyệt đối không được học theo chị gái con!”
Đương nhiên anh ta không học theo chị gái mình.
Học hành dốt nát, coi thường người khác, không có bản lĩnh còn ra vẻ ta đây. Đó chính là ấn tượng của anh ta đối với chị gái mình.
Học xong lớp học thêm, Lâm Thời Quang kéo lê cơ thể mệt mỏi về nhà, không ngờ lại gặp chị gái đang ngồi trong phòng khách gọi điện thoại. Phải biết bà chị này của anh ta đã mấy ngày không về nhà.
“Chị.”
Nữ sinh nhuộm một đầu tóc vàng ngồi trên ghế sô pha, trời rất lạnh nhưng vẫn mặc quần sooc, cô ta vắt chéo chân không kiên nhẫn phất tay với anh ta: “Đừng quấy rầy đừng quấy rầy, chị đang nói chuyện chính sự!”
Lâm Thời Quang ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Không, tao đang nói chuyện với thằng em... Hừ, nó có thể có bao nhiêu bản lĩnh... Vậy thì để nó biết thế nào là kết cục của tiểu tam!”
Nước bọt bắn tung tóe, dáng vẻ vô học.
Lâm Thời Quang thở dài, không biết chính sự của chị ta có bao nhiêu quan trọng, nhiều lắm chính là lại có người gặp xui xẻo. Anh ta đi qua thả cặp sách, bị một bức ảnh trên bàn trà thu hút sự chú ý.
Là một nữ sinh mặc đồng phục của Đằng Hạnh, từ góc độ chụp nghiêng người mà nói, ảnh này rõ ràng là chụp trộm.
Nữ sinh trong bức ảnh cực kỳ xinh đẹp, chỉ có một bên mặt nhưng cũng khiến Lâm Thời Quang chăm chú nhìn thật lâu.
Một cánh tay ngang qua giật lấy bức ảnh, Lâm Thời Quang quay đầu, chị anh ta chẳng biết từ lúc nào đã kết thúc cuộc điện thoại.
“Đứa con gái này, xinh đẹp?”
Lâm Thời Quang thành thật gật đầu.
“Mẹ nó, ánh mắt mày kiểu gì vậy!” Chị ta trợn trừng mắt một cái: “Một con hồ ly tinh dụ dỗ trai có gì đáng nhìn, xem ra mày đúng là cái loại không có tiền đồ!”
Lâm Thời Quang mấy máy môi, không nói chuyện.
“Nhìn mày như thế, thật sự khiến người ta phiền chết.”
Nói xong, chị ta tiện tay quăng bức ảnh đi, trước khi ra khỏi cửa ném lại một câu: “Hồ ly tinh này, chính là loại mấy người mắt mù như mày mới thích, gặp tao tao chỉnh chết nó!”
Sau khi cửa lớn đóng lại, Lâm Thời Quang im lặng xoay người nhặt bức ảnh lên.
Rất xinh đẹp, Lâm Thời Vi chính là đố kị.
Lâm Thời Quang vừa lau bụi trên bức ảnh vừa nghĩ.
*
Khi Lâm Thời Quang còn đang ngây người, Lâm Thời Vi dùng sức vung tay, chạy ra xa mấy bước, “Em đừng nghĩ nữa, chị sẽ không về nhà. Nhiều năm như vậy rồi, lão già đã sớm quên đứa con là chị.”
Chị ta chạy quá đột ngột, Lâm Thời Quang vội vàng đuổi theo mấy bước, chỉ có thể thấy bóng dáng của chị ta chạy vào chỗ ngoặt.
Đã nhiều năm như vậy, Lâm Thời Vi từ tóc vàng biến thành tóc đen, từ nữ sinh nữ sinh mặc quần sooc mặt kệ cuối thu đầu đông thành người dù cho trời nóng cũng vẫn mặc quần áo lao động nặng nề.
Chỉ là tính tình vẫn rất thối. Vừa thối vừa ngang bướng.
Lâm Thời Quang đứng giữa chỗ ngoặt và cửa hàng, trong lòng mờ mịt, vận mệnh sao lại khó hiểu như thế.
Nữ sinh trong bức ảnh đó, là Chu Hạ khi còn trẻ sao?
Đi dạo một ngày, Chu Hạ vẫn quyết định chủ động đi hỏi.
Trong lòng cô đã có nghi ngờ, tự nhiên cần người giải đáp.
Hai người cùng một chỗ, quan trọng nhất là thấu hiểu, một người kìm nén chung quy không phải chuyện tốt, sẽ chỉ làm mọi thứ càng ngày càng xa, xa tới không thể vãn hồi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Chu Hạ ảo não vì sự ngốc nghếch của mình, vấn đề dễ dàng giải quyết cũng có thể nghĩ lâu như vậy.
Cô mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà, ngồi xếp bằng trên sàn nhà mở từng túi một. Mở được một nửa thì Đường Tốn về.
“Anh về rồi.”
Đường Tốn nới lỏng cà vạt, nửa ngồi nửa quỳ, “Mua gì vậy?”
“Mua cho anh một cái cà vạt.”
“Để trói anh?”
Câu này khiến Chu Hạ nhớ tới quà giáng sinh năm ngoái anh tặng trước khi đi công tác, là một cái khăn quàng cổ màu đỏ.
Chu Hạ lấy cà vạt ướm thử dưới cổ áo anh, khoa tay múa chân “Vậy trước kia anh tặng em khăn quàng cổ cũng vì muốn trói em?”
“Thật thông minh.”
Chu Hạ biết chiêu tặng khăn của anh cũng là học trong sách, nghiêm túc thực hành theo sách chỉ dẫn, thật là người quá đáng yêu. Cô ôm bụng cười to, Đường Tốn chỉ nhìn cô cười, tâm tình đột nhiên rất tốt.
Sau khi cười xong, Chu Hạ trầm ngâm một lúc, sau đó thấp thỏm gọi anh: “Đường Tốn.”
Ngồi xổm hơi mỏi, Đường Tốn dứt khoát ngồi hẳn xuống sàn nhà.
Anh nhìn Chu Hạ xoắn xuýt đầu ngón tay, tốt bụng chủ động nói: “Là muốn hỏi anh chuyện gì phải không? Muốn hỏi cứ hỏi.”
Chu Hạ gãi gãi lông mày, ở nhà cô không trang điểm vẫn xinh đẹp cực kỳ, khuôn mặt trắng nõn khiến Đường Tốn không nhịn được nhéo nhéo.
“Chính là...” Chu Hạ bị Đường Tốn bóp má, thần kinh căng thẳng thả lỏng một chút, “Mấy ngày trước em có nhìn thấy bức ảnh trong ví anh.”
Đường Tốn giả bộ vừa mới biết, anh nhướng lông mày, “Thấy rồi?”
“Vâng! Có phải anh đã sớm thích em rồi không?” Nói chuyện này ra, bỏ những cái khác không nói, khuôn mặt Chu Hạ không tự giác cúi xuống.
“Đúng vậy.” Ngược lại anh rất thẳng thắn.
Chu Hạ muốn trực tiếp hỏi anh đã từng nghe qua những tin không hay kia chưa, sau đó cô sẽ giải thích vì bản thân mình, nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng Đường Tốn thẳng thắn quá, khiến mấy câu tới miệng cô lại chuyển thành cái khác.
“Vậy ban đầu lúc ở Hòa Kỷ, vì sao anh lại muốn giả vờ như không biết em?”