Chủ Công Gặp Nạn

Chương 7: Chương 7: Đưa một quả dưa chuột còn sảng khoái hơn




Văn Nhân Phi nhếch môi: “Có lẽ cũng không tệ.”

Ta nguýt hắn một cái, thái độ bất mãn nói: “Ngài không phải là cha ta, quản được ta!”

Văn Nhân Phi đáp: “Nếu ngươi có chỗ nào cần giúp đỡ cứ nói.”

Câu này còn giống tiếng người.

Ta nói: “Ngươi hại ta mất một đôi ngọc như ý nạm vàng, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.”

Văn Nhân Phi cười nhạt không nói, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, có điều xe ngựa chỉ chốc lát đã tới trước phủ.

Tận đến khi xuống xe ngựa về đến nhà ta vẫn không hỏi rõ được vấn đề muốn hỏi lúc đầu…Ngươi sẽ không chết chứ…

Ta rẽ qua từ đường bái linh vị của cha, đốt ba nén hương xem như thêm bữa ăn cho người.

Trong lòng ta rất áy náy, coi một người đàn ông khác làm cha, không biết phụ thân ta dưới cửu tuyền có khi nào sẽ chết không nhắm mắt.

“Chuyện này cũng không thể trách con đúng không?” Ta ngồi trước linh vị phụ thân thở dài, “Ai bảo người mất sớm như vậy…”

Sáu tuổi…

Ta hầu như đã không còn ký ức gì về người nữa rồi, láng máng nhớ được một người đàn ông có phần ôn hòa điềm đạm, cũng có một đôi bàn tay rất ấm áp, nhưng đường nét khuôn mặt thế nào ta lại chẳng thể nhớ ra. Lúc người mất, Lưu Bội vẫn chưa đến Tây Thục. Khi đó còn đang đánh nhau với đám con cháu Tôn gia, trên chiến trường tên độc bay qua bay lại, ông ấy lại không phải là nhân vật chính trúng tên không chết nhảy vực không mất mạng. Người chỉ là một thư sinh, chẳng hiểu sao cứ như vậy ra đi, sau đó hai mẹ con ta trở thành cô nhi quả phụ.

Nghe nói ông đã giao phó chúng ta cho Văn Nhân Phi. Ta vẫn thường nói có bao giờ thấy Văn Nhân Phi đối tốt với ta đâu, nhưng thực ra, nếu không có hắn chăm sóc, có lẽ hai mẹ con ta đã không được sống ở một ngôi nhà tốt thế này, còn được làm hàng xóm của hắn. Ta ở trong cung cùng Lưu A Đấu làm bậy, hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, thỉnh thoảng làm bộ như trưởng bối giáo huấn ta vài câu, ta chơi xỏ lại hắn cũng không biết nên làm thế nào với ta.

Hình như hắn cũng không thể đối xử với ta tốt hơn được nữa nhỉ? Lẽ nào phải giống như Phượng Phượng, trèo lên đùi để hắn vuốt ve sao?

Chậc, mới nghĩ mà nổi hết cả da gà…

“Nếu hắn là cha ta thì thực sự cũng không tồi…” Một người cha độc thân có quyền có thế, có thể nghênh ngang đi lại ở Thục đô. Hắn phải đánh trận ta cũng không thể mặt dày túm hắn lại không cho đi, hiện tại…ta lấy tư cách gì đây…

Nếu như hắn chết thật thì thực sự không còn ai bao che cho ta nữa.

Ừm…Lưu A Đấu quả thực không thể tính là một người.

Hoặc là cứ kiếm người bình thường nào đó gả đi cho rồi. Những thứ Lưu A Đấu thưởng kia cũng đủ cho ta sống thoải mái cả đời.

Ôm trong mình niềm tin như vậy, dưới sự dẫn dắt của mẫu thân, ta đến trà lâu xem mắt.

Ta thay một bộ váy dài màu vàng, vấn kiểu tóc thiếu nữ thịnh hành nhất Thục đô, đánh lông mày nhạt, nhìn bản thân ở trong gương đồng, cảm thấy…tuy rằng không xấu nhưng cũng coi như xinh đẹp.

“Lục Nhân Giả?” Ta vuốt vuốt cằm, mỉm cười: “Tên của huynh giống với tên một vị phó tướng trong lịch sử Trần Quốc.”

Người đàn ông đối diện, mặt mũi cũng trắng trẻo không khiến người ta ghét bỏ, trên mặt mang theo ý cười thân thiện của người làm ăn, nghe ta nói câu đó, hắn cười thật thà: “Vinh hạnh vậy sao?”

“Đúng vậy, là một phó tướng những năm Minh Đức, làm việc dưới trướng của đại tướng quân Đại Tư Mã, cả đời ông ấy chỉ làm phó tướng cho người này.” Ta bổ sung thêm một câu, “Nhưng ông ấy sinh ra đã đầy đủ phúc lộc thọ, số mệnh vô cùng tốt.”

Lục Nhân Giả nghe được rất vui vẻ, “Tên của cô cũng rất hay, ta có thể gọi cô là Tiếu Tiếu không?”

Người gọi ta là Tiếu Tiếu rất nhiều, thêm hắn cũng không sao. Ta gật gật đầu.

“Tư Mã Tiếu!” Sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc, ta quay đầu lại nhìn, còn ai vào đây nữa, chẳng phải là cháu trai của quản gia hàng xóm nhà đối diện mới gặp ở quán trà ba ngày trước đây sao?

Kẻ đó liếc nhìn ta rồi lại nhìn sang Lục Nhân Giả, kinh ngạc nói: “Hai ngày trước cô còn du ngoạn với con trai của Triệu tướng quân, hôm nay đã đổi người khác rồi à? Cô cũng thật là, bị đá rồi? Hay là một chân đạp hai thuyền?”

Ta siết chặt ly trà, huyệt thái dương giật thình thình.

“Ngươi không biết gì thì đừng có nói bậy! Ta với Triệu Thác không có tới một đồng quan hệ.”

“Ồ! Vẫn là qua cầu rút ván nhỉ!” Cái tên người qua đường mồm miệng đê tiện kia bỏ lại dáng vẻ tươi cười đầy thâm ý sâu xa rồi phất tay áo đi mất.

Lục Nhân Giả thần sắc phức tạp nhìn ta: “Vị đó là…”

“Người qua đường Giáp.” Ta buột miệng đáp, nhìn thấy sắc mặt của vị đối diện càng phức tạp hơn vội sửa lại: “Không phải nói huynh, ý ta là, hắn ta chỉ là người qua đường, huynh đừng để ý làm gì.”

Lục Nhân Giả ha ha cười hai tiếng, cúi đầu uống trà.

Ta cảm thấy, chuyện lần này chắc xong rồi…

Chủ yếu là cũng chẳng phải lỗi của ta, bà mối nói với với Lục Nhân Giả ta “tri thư đạt lễ, ôn nhu hiền thục, người nhà quan thần, gia đình hòa thuận.”

Nếu như người mà Lục Nhân Giả muốn cưới là kiểu con gái như vậy, ta cảm thấy bản thân dù miễn cưỡng cũng không làm được.

Kẻ qua đường kia xuất hiện, nói một câu chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao nên có lẽ cảm giác của anh ta đối với ta trực tiếp rớt xuống mức thấp nhất rồi.

“Lục huynh, nhà huynh hình như làm ăn ở rất xa, có từng đến Lạc Dương chưa?”

Dường như anh ta cũng có chút hứng thú với chủ đề này, mắt sáng lên, thao thao bất tuyệt: “Ba năm trước từng đến một lần, Lạc Dương vượt xa Thục đô.”

“Tất cả đều tốt hơn Thục đô sao?”

Anh ta gật đầu khẳng định.

Ồ…

Khó trách bọn họ đều muốn bắc phạt trung nguyên, một miếng thịt lớn như vậy kia mà…

ta chống cằm nghĩ, thực ra ta cũng rất muốn đến Lạc Dương xem thế nào.

Lục Nhân Giả nói hơn một canh giờ để miêu tả cho ta nghe Lạc Dương tốt đẹp ra sao, ta hứng thú ngồi lắng tai nghe, thỉnh thoảng chêm một câu “vậy sao?” “thật à?”, anh ta càng hăng hái nói tiếp.

Thế là, điểm ấn tượng của ta cứ như vậy được cứu về.

Lúc rời khỏi quán trà, anh ta thẹn thùng nói: “Tiếu Tiếu, ngày mai cô rảnh không?”

Ta đáp: “Có lẽ là rảnh.”

“Vậy ngày mai ta đến nhà đón cô nhé.” Anh ta dự tính: “Ngày mai chắc sẽ không mưa đâu, chúng ta ra ngoại thành đạp thanh, thế nào?”

Ta cụt hứng nói: “Cũng được.”

Tên này thực khiến người ta nhàm chán…

Về tới nhà, mẫu thân hỏi chuyện thế nào, ta cân nhắc rồi trả lời: “cũng được.”

“Cũng được là không tệ rồi.” mẫu thân nói, “Ta thấy đứa trẻ này rất thật thà, người ta đánh giá con thế nào?”

Ta lại cân nhắc một lúc rồi phun một từ: “Rất tốt.”

Mẫu thân cười mắng một câu: “Con đắc ý quá rồi đấy.”

Ta đâu có đắc ý…

Ta bước vào phòng, thét dài sau đó tứ chi giang rộng đổ nhào xuống giường.

“Tiếu Tiếu” Một đôi mắt đen láy phát sáng lấp lánh nhìn ta cười. Ta cứ nằm nhoài ra nhìn, nửa buổi mới phản ứng lại, vội vàng bò dậy đứng thẳng người đối diện với hắn.

“Bệ hạ…” Ta kinh ngạc đến ngây người, “Sao ngài lại tới đây? Sao bệ hạ lại xuất cung? Thái hậu có biết không? Ngài đến làm gì?”

“ta với mẫu hậu xuất cung tìm thúc phụ, có thị vệ đi theo. Ta trèo tường cách vách sang đây.”

Nghe hắn nói vậy, ta mới phát hiện trên mặt hắn quả thực dính đầy bụi bặm.

Sớm muộn gì cũng bị hắn hại cho không có trứng cũng đau…

Ta cảm thấy vị bệ hạ này quá thần kỳ.

Nói ngốc không ngốc, nói không ngốc lại ngốc, không thể suy đoán theo lẽ thường được.

Ta buộc bản thân mình trấn định lại, hỏi: “Cho nên bệ hạ đến đây làm gì?”

“Ta đến đưa đồ cho ngươi.” Vừa nói vừa lấy ngọc như ý nạm vàng từ trong ngực ra.

Ta đờ đẫn nhận ngọc như ý, lòng nghĩ quả nhiên không thể suy đoán theo lẽ thường được…Ta vì trước đây đã oán trách hắn nên cảm thấy rất áy náy, có lẽ hắn chỉ là ngốc chứ không hề nghĩ đến việc sẽ đem lại phiền phức gì cho ta. Nhưng mà suy cho cùng, hắn vẫn rất bảo vệ ta…ít nhất là muốn bảo vệ ta, làm được hay không lại là một chuyện khác.

Ta không khách khí nhận lấy thứ mà bản thân đáng có, lau khóe mắt nói: “Bệ hạ, mặt ngài bẩn rồi, để ta lấy nước rửa mặt cho bệ hạ.”

Hắn ừ một tiếng, ngồi xuống giường ta ngó đông ngó tây.

Lần đầu tiên có sinh vật giống đực ngồi lên chiếc giường đó…

Ta lấy nước xong, thấm ướt khăn tay, vắt khô lau mặt cho hắn. Đúng là dân nuôi dân dưỡng mà, má phính hồng hào, mặt tròn như trăng rằm.

Cảm giác thích tới mức khiến ta nhịn không được muốn đưa tay nhéo một cái.

“Tiếu Tiếu” hắn ngẩng đầu nhìn ta, “Hôm nay ngươi ăn mặc thật kỳ lạ.”

Thực ra đây mới chính là trang phục mà thiếu nữ nên mặc. Bình thường ta chỉ mặc quan bào của sử quan, có lẽ hắn cũng không coi ta là phụ nữ nữa rồi.

“Bệ hạ thấy không đẹp sao?” Ta buột miệng hỏi một câu.

Hắn đáp: “Đẹp, còn đẹp hơn cả mẫu hậu.”

Ta thực không muốn bị so sánh với bà ta, dù sao ta cũng trẻ hơn bà ta nhiều mà…

Ta coi Văn Nhân Phi như cha, lần này có kẻ lấy ta làm mẹ, quả nhiên là nhân quả báo ứng, mười lần chẳng sai.

“Bệ hạ, ngài có biết Văn Nhân Phi sắp xuất chinh bắc phạt không?”

Lưu A Đấu gật đầu, “Ông ấy đã dâng xuất sư biểu rồi.”

Ta không có hứng xem, chẳng qua là hắn nói cả ngày với Lưu A Đấu còn nghe không vào, liệu có thể đọc vào không?

“Bệ hạ muốn đi Lạc Dương không?” Ta hỏi.

Lưu A Đấu nhún nhún vai tỏ vẻ không vấn đề: “Sao cũng được.”

“Bệ hạ có muốn thu phục trung nguyên không?”

“Sao cũng được.” Hắn đáp.

Hoàng đế Lưu gia người ta sao cũng được, đám râu ria bọn họ sốt sắng cái gì chứ…

Lưu A Đấu lại nói: “Phụ hoàng muốn thu phục trung nguyên. Nhưng mà lúc đầu phụ hoàng chỉ muốn cho dân chúng an cư lạc nghiệp, bây giờ bách tính chẳng phải là đã sống rất tốt rồi đấy thôi, thu phục trung nguyên hay không thì có quan hệ gì?”

“Nhưng mà thiên hạ là của họ Lưu các ngài, Tào Thị Tư Mã là loạn thần tặc tử, cướp thiên hạ của Lưu gia.”

Lưu A Đấu cười ngây thơ: “Nhưng mà thiên hạ này là do Cao tổ cướp từ tay họ Doanh mà, ai có bản lĩnh người đó cướp, họ Quan họ Tào họ Lưu thì có việc gì đâu.”

Ta ngây ra giây lát, ngắc ngứ nói: “Hình như cũng rất có đạo lý…”

Ta lại bị một kẻ ngốc lung lạc?

“Vậy sao bệ hạ không nói với Văn Nhân Phi?”

Lưu A Đấu đáp: “Ta nói rồi.”

“Ông ấy nói thế nào?”

“Ông ấy nói…” Lưu A Đấu vẻ mặt nghiêm chỉnh, bắt chước Văn Nhân Phi, thở dài thườn thượt, “Bệ hạ, ngài còn nhỏ…”

Ta trầm mặc.

“Tiếu Tiếu ngươi có hiểu không?” Lưu A Đấu ngước lên nhìn ta.

“Thần…cũng còn nhỏ…” Ta khiêm tốn trả lời.

“Đúng vậy…” Lưu A Đấu chống cằm khổ não nói, “Nhưng mà mẫu hậu lại nói, tuổi ta không còn nhỏ nữa, nên hiểu chuyện rồi.”

“Thái hậu nói đúng.”

“Sau đó mẫu hậu sai mấy cung nữ đến hầu hạ ta.”

Ta bình tĩnh nói: “Ồ.”

“Bọn họ còn cởi quần áo.”

Ta bình tĩnh nói: “Ồ.”

“Bọn họ còn cởi quần áo của ta.”

Ta bình tĩnh nói: “Ồ.”

“Ta chạy luôn, bọn họ không cởi được, ha ha!”

Ta hít một hơi thật sâu, cảm thấy thực bi ai…

Chắc thái hậu đang trốn trong cung lén lau nước mắt rồi.

Ta nói, giang sơn này cho dù cướp về thì cũng có tác dụng gì? Hoàng đế lại như vậy…aizzz…

Ta giúp Lưu A Đấu chỉnh lại sam y, “Bệ hạ, ngài nên về cung rồi.”

Hắn bước lên, đưa mũi ra trước ngực ta ngửi ngửi, “Tiếu Tiếu, mùi trên người ngươi thật thơm.”

Nếu đổi lại là người khác chắn chắn ta đã cho một cái bạt tai rồi, nhưng hắn lại là Lưu A Đấu…ngây thơ hiền lành như vậy kia mà, ta chỉ có thể khóc không ra nước mắt.

Ta không thể để hắn trèo tường quay lại nên nhân lúc mẫu thân đang ở dưới bếp, ta lén lút đưa hắn ra từ cổng. Mấy tên thị vệ đang trợn mắt há miệng nghênh đón thánh giá về.

Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, trong cung truyền đến ý chỉ của thái hậu, triệu ta vào cung.

Ta nghĩ mình chết chắc rồi chết chắc rồi, vội vàng chạy sang nhà cách vách tìm Văn Nhân Phi cầu cứu, Kim Kiếm ca ca nói: “Đại nhân đi phủ Triệu tướng quân chưa về.”

Ta đỏ mắt: “Huynh giúp muội nói với đại nhân một tiếng, thái hậu triệu muội vào cung, cứu người như cứu hỏa đó Kim Kiếm ca ca!”

Vẻ mặt huynh ấy nghiêm túc nói: “Ta hiểu rồi! ta lập tức đi ngay!”

Bên kia công công sốt ruột chờ đợi, giục ta mau chóng lên xe ngựa.

Vào tới cung, ta cũng không đến gặp thái hậu mà trực tiếp bị mấy bà cung nữ già áp tải đến một nơi hơi nước mù mịt, không ngoài dự đoán, bọn họ để ta tắm rửa thay xiêm y.

Ta chỉ mong tắm rửa sẽ kéo dài thêm được chút thời gian, nhưng không ngờ động tác của bọn họ quá nhanh quá thô bạo như vậy, gần như lột mất một lớp da của ta. Vẻ mặt không có biểu cảm cũng không nói lời nào hành hạ ta, cứ như thể ta không phải là con người mà là một bộ quần áo có thể bị vò bị túm vậy. Đang tắm cho người hay đang giặt quần áo hả trời?

Khó khăn lắm mới thoát khỏi cơn đày đọa lột da, mặc quần áo xong xuôi liền ta bị đẩy ra ngoài. Bà ma ma kia nhìn ta từ trên xuống dưới đánh giá một phen, cười nói: “Nhận không ra, da mặt cũng mịn màng trắng trẻo, vóc dáng thướt tha, ngực to mông bự sinh sản tốt.”

Ta nghe xong quả thực muốn bỏ chạy.

Một bà ma ma khác nói: “Bệ hạ không có hứng thú với mấy cung nữ khác, thái hậu nói rồi, để ngươi dạy bệ hạ chuyện hợp hoan, đêm nay nếu không thấy lạc hồng, ngày mai thứ bị lạc chính là đầu ngươi đấy.”

Ta là một sử quan…

Ta một thỉ quan bị kịch nhất từ trước tới nay!

Không biết Tư Mã Thiên có từng hầu hạ Vũ Đế bệ hạ không, vì sao sử quan chúng ta bổng lộc nghèo nàn lại phải kiêm thêm chức tổng quản, thị vệ, bây giờ còn kiêm cả thị tẩm!

Ta bán nghệ chứ không bán thân…

Hơn nữa…chuyện này cũng không phải một mình ta muốn thế nào thì thế ấy, Lưu A Đấu hắn vốn không hiểu!

Lạc hồng…

Lạc cái ông cậu nhà ngươi!

Đưa ta một quả dưa chuột còn sảng khoái hơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.