Mặt hồ cuối tháng Mười ngả màu xanh lam, vì là màu lạnh nên thoạt nhìn có vẻ trong suốt hơn mùa hè, so với ấn tượng của mọi người, thì hồ nước này càng giống như biển cả hơn.
Gió cuốn theo hơi nước thổi tới, mặt hồ trong xanh vô tận, điểm xuyết thêm những đàn vịt trời, vừa trang nghiêm lại mang theo vẻ sống động.
Bên hồ là một quảng trường nhân tạo rộng lớn, vừa trồng lên từng hàng dương liễu.
Vốn dĩ thời tiết này đang là trái mùa, du khách rất ít, nhưng bởi vì cuộc thi nên các học sinh từ trời nam biển bắc đều tụ họp tại đây, mang đến cho mặt hồ yên tĩnh một luồng sức sống khác lạ.
Thành phố Hưng Giang nằm ở phương Bắc, có rất nhiều người chưa từng nhìn thấy hồ nước lớn như vậy bao giờ. Một vài nam sinh dẫn đầu phía trước cởi giày và tất muốn luồn chân vào hồ cách một hàng rào, vài vị phụ huynh vội vàng chạy lên ngăn cản, liên tục đi đi lại lại, tiếng huyên náo vang lên không ngớt.
Còn có người phát hiện một khu nước cạn, trông thấy vài con cua trong hồ, vì vậy cầm bình nước khoáng vừa uống quyết định bắt mấy con cua này tới tay.
Một nhóm mười mấy người trải dài gần trăm mét, Lục Tinh Gia và Tần Mộ Đông đi ở cuối hàng, bước chân chậm rãi.
Hai người dừng bước bên cạnh một lan can, Tần Mộ Đông cứ mãi nhìn chằm chằm vào Lục Tinh Gia, ngập ngừng hỏi: “Em… Em làm sao…?”
Biết hắn đang suy nghĩ điều gì, Lục Tinh Gia cong khóe môi, nở nụ cười xán lạn: “Có người nói muốn gặp em, nên em bèn đến.”
Hầu kết của Tần Mộ Đông nhấp nhô, màu mắt ảm đạm.
Hắn chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng Lục Tinh Gia sẽ tới, không chỉ bởi vì còn phải lên lớp, mà còn vì hắn đã sớm tạo thành thói quen cô độc một mình.
Lục Tinh Gia mang đến cho hắn quá nhiều thứ tốt đẹp, đến mức khiến hắn lâm vào một loại trạng thái sợ hãi.
Ngôi sao này sẽ hoàn toàn thuộc về hắn sao? Sẽ thật sự không lọt khỏi kẽ hở của hắn mà chạy đi mất?
Tần Mộ Đông nghĩ, chỉ cần không chờ mong, thì sẽ không có thất vọng, dù cho có một ngày Lục Tinh Gia muốn rời đi…
Không, chỉ có chuyện ấy, hắn không thể nào chấp nhận được.
Nếu như cậu ấy muốn rời đi, hắn nhất định sẽ giam cậu ấy lại, nhất định sẽ.
“Sao anh lại chau mày vậy?” Lục Tinh Gia nghiêng đầu nhìn hắn, cố ý nói, “Thấy em đến không vui sao?”
“Vui.”
Tần Mộ Đông thu lại đáy lòng đang nổi sóng, nói giọng khàn khàn.
Làn gió mang theo hơi nước thỉnh thoảng lướt qua, Tần Mộ Đông nắm lấy bàn tay đang đặt trên lan can của Lục Tinh Gia.
“Nhưng mà, nguyện vọng của tôi không chỉ có điều này, Tinh Tinh.” Hắn nói.
Hắn là một kẻ lòng tham không đáy, dù cho Lục Tinh Gia đã làm đến bước này, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.
“Khụ… Em biết.” Hai má Lục Tinh Gia bỗng nhiên đỏ ửng, nhìn xung quanh một hồi, sau khi xác nhận không có ai mới hơi kiễng chân lên, nhẹ nhàng chạm lên môi Tần Mộ Đông một cái, “Như vậy được chưa!”
Cảm giác ấm áp chỉ trong một cái chớp mắt, hơi ngứa, lại giống như xuất hiện ảo giác mềm mại. Tần Mộ Đông đặt ngón trỏ lên xoa nhẹ bờ môi, màu mắt ảm đạm đi.
Lục Tinh Gia vội vàng nhảy ra sau hai bước, giọng điệu có chút bối rối: “Trước hết cứ vậy đi đã! Chỗ này còn có người! Bị nhìn thấy sẽ không tốt đâu!”
Gợn sóng trong đáy mắt của Tần Mộ Đông chợt lóe lên, lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, giống như một chú mèo to được thuần hóa, thấp giọng hỏi: “Đi tiếp chứ?”
Lục Tinh Gia khẽ gật đầu.
Hồ nước rất lớn, hai người chậm rãi tản bộ dọc theo bờ hồ, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn kéo dài khoảng cách với người phía trước.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chim hót ríu rít. Lục Tinh Gia thoải mái muốn vươn tay cảm nhận làn gió phất nhẹ qua tóc mai. Vừa mới vươn tay ra, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên bắt lấy cổ tay cậu.
Phía sau là cây liễu đã lớn lên theo năm tháng, cành lá rậm rạp.
Tần Mộ Đông đặt Lục Tinh Gia lên thân liễu, nụ hôn nóng rực cứ vậy mà rơi xuống.
Ban đầu Lục Tinh Gia còn ậm ừ giãy dụa vài lần, nhưng chẳng mấy chốc đã mềm nhũn cả ra, ngón tay tinh tế trắng nõn mở ra rồi nắm chặt, cuối cùng níu lấy góc áo của Tần Mộ Đông.
Cành liễu thật dài phất phơ trong gió, chiếc bóng của hai người gần như nằm chồng lên nhau.
Khâu Duệ Phong và Quý Ngang Nhiên không đi cùng mọi người, tản bộ ngược chiều ngắm cảnh hồ, lúc đi được nửa đường thì đột nhiên bắt gặp hai bóng người lờ mờ ở phía đối diện.
Khoảng cách quá xa, bọn họ không thấy rõ động tác cụ thể, nhưng có thể nhìn thấy cơ thể hai người đang áp sát vào nhau, thoạt nhìn vô cùng thân mật.
Khâu Duệ Phong há hốc mồm, khó mà tin nổi nói: “Đó là… Gia Gia và Tần Thần sao?”
Quý Ngang Nhiên đang nhìn chăm chú hướng bên kia lại đảo mắt, trông thấy hai người gần như dính chặt nhau, trên mặt thoáng hiện nét ửng hồng mất tự nhiên: “Hẳn, hẳn là vậy.”
“Bọn họ đang làm cái gì vậy?” Khâu Duệ Phong nhướn mày lên thật cao, dáng vẻ vô cùng kinh hãi, “Hai tên con trai chơi ôm nhau à?”
“Chắc thế…” Quý Ngang Nhiên cắn môi, biết rõ hai người tuyệt đối không chỉ ôm nhau đơn giản như vậy, nhưng lại không thể nói rõ hơn, vậy nên chỉ đành chật vật tìm từ, “Có lẽ là quan hệ khá tốt đi.”
“Thú vị thật.” Khâu Duệ Phong cứ nhìn chằm chằm về hướng đó, trên mặt lộ ra nụ cười trêu chọc, “Tôi hối hận vì không mang theo điện thoại đó, nếu không thì chắc chắn đã làm mấy tấm rồi, hai người này cũng quá dính nhau đi!”
“Khụ khụ ——” Quý Ngang Nhiên ho khan hai tiếng, do dự nói, “Cậu… nhìn thấy bọn họ như vậy, có cảm giác gì?”
“Cảm giác gì cơ?” Khâu Duệ Phong khó hiểu hỏi.
“Nếu như là tớ.” Quý Ngang Nhiên hỏi, “Nếu như là tớ…” cũng muốn ôm cậu.
“Không được!” Mấy chữ cuối cùng còn chưa nói ra, Khâu Duệ Phong lập tức cắt ngang cậu ta, “Cậu không thể làm như vậy với người khác!”
Tâm trạng của Quý Ngang Nhiên giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, bỗng dưng rơi xuống lại chậm rãi bay lên, cậu ta run lên hai giây mới hoàn hồn lại: “Tại sao?”
“…”
Nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, Khâu Duệ Phong thẳng thắn nói: “Tôi không biết, chỉ là cảm thấy, vừa nghĩ tới cậu ôm ôm dính dính với người khác là tôi đã khó chịu, trong lòng giống như có ngọn lửa bị kìm nén lâu ngày vậy á, chỉ muốn xông ra tẩn tên đó một trận.”
Quý Ngang Nhiên mấp máy môi, há miệng muốn nói thêm gì đó thì đối diện với vẻ mặt hào hùng của Khâu Duệ Phong, cuối cùng vẫn nuốt xuống mấy lời còn lại, hệt như cam đoan: “…Tớ sẽ không làm như vậy với người khác.”
“Vậy thì được.” Khâu Duệ Phong đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng vốn buồn bực cứ thế mà vơi đi.
Hắn không muốn Quý Ngang Nhiên lại nghĩ tới chuyện này, thế là kéo tay cậu ta đi sang bên cạnh, “Đừng nhìn bọn họ nữa, nhàm chán muốn chết, nếu cậu thật sự muốn như vậy thì hôm nào làm với tôi, không phải, tóm, tóm lại là không cho phép cậu làm chuyện này với người khác!”
Quý Ngang Nhiên chớp mắt mấy cái, nhìn bàn tay to mạnh mẽ đặt trên cổ tay mình, lên tiếng thực khẽ: “Được.”
Trái tim bất giác lỡ mất hai nhịp.
*
Một bên khác, chẳng biết đã hôn được bao lâu, Tần Mộ Đông rốt cuộc cũng buông Lục Tinh Gia ra, lại săn sóc vươn tay giúp cậu phủi xuống những chiếc lá liễu rơi trên đầu.
“Lần này đã hài lòng chưa?” Lục Tinh Gia đảo mắt sang chỗ khác, trên mặt vẫn còn hơi ửng hồng.
“Ừm.” Tần Mộ Đông cười khẽ một tiếng, nét mặt tràn ngập vẻ đã no bụng rồi. Hắn nhét tay cậu vào trong túi đồng phục của mình, cứ vậy mà tiếp tục nắm tay cậu đi về phía trước như không hề có chuyện gì xảy ra.
Tay áo dài rộng buông thõng, che đi hoàn toàn những ngón tay đan chặt vào nhau.
Lòng bàn tay quá nóng, cảm giác như bị điện giật một mực truyền đến từng đầu ngón chân. Toàn thân Lục Tinh Gia đều mềm nhũn, thế là không thể không chuyển sự chú ý, thuận miệng hỏi Tần Mộ Đông một vài câu hỏi kỳ quái.
Ví như tại sao cây liễu có thể rũ xuống dài như vậy.
Ví như hồ nước trong đất liền lớn như thế được hình thành ra sao.
Ví như, vì sao nhiệt độ lòng bàn tay hắn lại nóng đến vậy.
Vật lý của Tần Mộ Đông rất tốt, các môn học khác cũng không kém cạnh là bao, mặc dù không biết tại sao Lục Tinh Gia lại đột nhiên có nhiều câu hỏi kỳ lạ như vậy, nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời hết thảy.
Từ quá trình sinh trưởng của cây liễu, đến sự vận động của vỏ trái đất, ngay cả những thay đổi rất nhỏ của thân nhiệt con người, hắn đều giải thích bài bản hẳn hoi, rõ ràng dễ hiểu.
Lục Tinh Gia vốn chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nhưng hiện tại cũng bị hấp dẫn, lắng nghe hắn giảng giải, cảm giác mệt mỏi ngồi trên xe thật lâu đều biến mất không thấy tăm hơi.
Bọn họ một người nói, một người nghe, bất giác đã đi hết một vòng hồ.
Lại lần nữa đứng trước lan can lúc đầu, Tần Mộ Đông lại nói về chuyển động của thủy triều.
Giọng nói của hắn trầm thấp mà từ tính, đôi mắt đen nhánh tựa vũng mực nồng đậm, Lục Tinh Gia chồng cằm nghe hắn vô cùng nhập tâm.
Mà ngay sau khi chữ cuối cùng của Tần Mộ Đông vừa dứt, một tràng tiếng vỗ tay bỗng dưng vang lên.
“Không tệ, chàng trai, suy nghĩ vô cùng rõ ràng.”
Hai người hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện bên cạnh chẳng biết từ lúc nào bỗng dưng dưng xuất hiện một ông cụ đầu tóc hoa râm.
Ông cụ cao mà gầy, mặc một bộ âu phục phẳng phiu đeo thêm kính gọng vàng, trông vừa hòa nhã lại thông thái.
Ông bước tới gần hai người, tươi cười nói chuyện với họ: “Các cháu cũng tới đây thi Vật lý à?”
Đôi lông mày của Tần Mộ Đông khẽ chau lại, lạnh lùng quan sát ông, Lục Tinh Gia do dự một lúc, sau đó nở nụ cười: “Là anh ấy, cháu không phải.”
Cậu đưa tay muốn chỉ về phía Tần Mộ Đông bên cạnh, nhưng vốn hai người đã nắm tay quá lâu, chính cậu cũng quên mất, lúc giơ tay mới phát hiện bàn tay của cả hai còn dính chặt vào nhau.
Lục Tinh Gia giật mình, vội vàng rút tay lại, lúng túng ho khan vài tiếng, sau đó giống như che giấu mà nói tiếp: “Cháu chỉ đến chơi thôi ạ.”
Mọi người thường có thể tiếp nhận hai cô gái nắm tay hay ôm nhau, nhưng lại không thể thuận mắt việc con trai làm những hành động tương tự.
Dù sao thì ông cũng đã lớn tuổi, nếu một hồi lại nghe câu “Không ra thể thống gì” thì cũng quá lúng túng đi.
Nghĩ như vậy, Lục Tinh Gia cũng cảm giác được ánh mắt nóng rực của ông cụ.
Cậu vô cùng mất tự nhiên, hận không thể kéo Tần Mộ Đông tranh thủ thời gian chạy mất, nào biết ông chỉ cười cười, chậm rãi nói: “Tình cảm của hai chàng trai không tệ, tốt lắm.”
Đây là… có ý gì?
Lục Tinh Gia vô thức nâng mắt lên, vừa vặn đối diện với ông cụ, sâu trong đôi mắt thông thái kia tràn đầy ý cười thiện chí.
Khuôn mặt Lục Tinh Gia nóng lên, có thể cảm nhận rõ ràng ông cụ đã biết điều gì đó.
Ông hỏi bọn họ học ở nơi nào, lại hỏi một chút về tình hình học tập thông thường, sau đó nói tiếp chuyển động thủy triều trước đó của Tần Mộ Đông.
Ông cụ hẳn cũng là một chuyên gia Vật lý, ông có một góc nhìn khác với Tần Mộ Đông, giảng giải cũng rất thú vị. Trước đó Tần Mộ Đông hoàn toàn không có ý định quan tâm tới ông, về sau trò chuyện được một lúc, thậm chí còn phản bác vài câu vì một vấn đề nào đó.
Kiến thức mà bọn họ đang nói hoàn toàn vượt qua phạm vi Vật lý trung học, Lục Tinh Gia chẳng mấy chốc đã mơ hồ, nhưng nhìn bọn họ cháu một câu ông một câu tranh luận lẫn nhau, cũng cảm thấy là một loại thú vị.
Tần Mộ Đông hiếm khi nhiều lời như vậy, ngôn ngữ sắc bén, ánh mắt có hồn, mà cụ ông cũng tràn đầy phấn chấn, biểu cảm như thể gặp được kỳ phùng địch thủ vậy.
Bỗng nhiên, Lục Tinh Gia cảm thấy cảnh tượng này khá quen thuộc, lại nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình.
Cậu dám khẳng định, bọn họ trước đây chưa từng gặp qua cụ ông này.
Có lẽ là do chìm đắm trong sương mù thuật ngữ Vật lý quá lâu nên sinh ra ảo giác đi.
Lục Tinh Gia lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Bầu trời tối dần, gió chiều thổi lên từng gợn sóng, trưởng nhóm bắt đầu gọi mọi người tập hợp trở về.
Cụ ông khẽ thở dài, không tiếp tục tranh luận với Tần Mộ Đông nữa.
“Chàng trai này không tệ.” Ông cười ha hả nói, “Tuổi còn nhỏ, mà rất có chính kiến riêng của mình.”
“Cảm ơn.” Thái độ của Tần Mộ Đông đã tốt hơn trước rất nhiều, kính trọng nói, “Trò chuyện với ông cũng khiến cháu học được rất nhiều điều.”
“Cháu ngoan.” Cụ ông cười vỗ vỗ bả vai của Tần Mộ Đông, lại vỗ vỗ Lục Tinh Gia, bàn tay thô ráp mà có lực, “Trở về đi.”
Tần Mộ Đông gật đầu, ngay trước mặt ông cụ quang minh chính đại nắm lấy tay Lục Tinh Gia, hướng về phía chỗ tập hợp.
Lục Tinh Gia có chút thẹn thùng, lúc đi đã xa mới đột nhiên nhớ tới: “Các anh… không để lại cách thức liên lạc gì sao?”
“Không cần.” Tần Mộ Đông nhếch miệng nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, “Tôi có dự cảm, chẳng bao lâu sẽ gặp lại ông ấy.”
“Ông ấy hẳn là một giáo sư Vật lý rất uyên bác nhỉ?” Lục Tinh Gia thử thăm dò hỏi.
Tần Mộ Đông không tỏ rõ ý kiến.
Câu hỏi không nhận được lời giải đáp, nhưng chẳng mấy chốc Lục Tinh Gia đã không còn thời gian để xoắn xuýt về chuyện này nữa.
Một vấn đề nghiêm trọng hơn đã bày ra trước mặt cậu.
Khách sạn cậu đặt ban đầu đột nhiên gọi điện tới, nói bởi vì sơ xuất trong công tác mà dẫn tới không đủ phòng trống, hỏi cậu có thể hủy đặt phòng hay không.
Kết thúc chương 49.