Chủ Động Trêu Chọc

Chương 25: Chương 25: Sờ đầu




Trên đường đạp xe chạy vội về nhà, trái tim của Lục Tinh Gia vẫn cứ đập nhanh như cũ.

Sau khi đến nơi, cậu lập tức chạy vọt vào phòng, lấy tờ đơn chấp nhận kia ra, cẩn thận đặt lên bàn.

“Gia Gia! Ra đây ăn chút đồ ăn đi con! Hôm nay mẹ nấu cháo hải sản đó!”

Tiếng gọi của Hạ Khê vang lên từ ngoài cửa.

Lần này Lục Tinh Gia tiến bộ rất nhiều, trong buổi họp phụ huynh còn được chủ nhiệm lớp điểm danh khen ngợi, hiện tại tâm trạng của Hạ Khê vô cùng tốt, còn vô thức ngâm nga một bài hát nhỏ.

“Đến đây ạ đến đây ạ!”

Lục Tinh Gia lại vỗ nhẹ lên tờ giấy có hơi nhăn trên bàn giống như bảo vật, sau đó mới vội vàng khép cửa phòng lại, ra khỏi phòng.

Trên bàn trà của phòng khách đã được bày ra hai bát cháo hải sản nóng hổi, còn có hơi nóng bốc lên, mùi thơm ngào ngạt bay vào lỗ mũi.

Bên trong bát cháo có rất nhiều đồ ăn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy từng viên thịt tôm hồng hồng rõ ràng, còn có cần tây xắt nhỏ rải lên trên, màu sắc trông rất bắt mắt. Gạo được nấu tới gần như trong suốt, dính ở trên thành bát, óng ánh trong vắt, khiến cho người ta vừa nhìn một cái đã thèm nhỏ dãi.

Lục Tinh Gia múc một con tôm đã bóc vỏ lên, kèm thêm với một ít cháo bỏ vào miệng.

Cháo vừa ra nồi nóng vô cùng, nóng đến mức nước mắt cũng muốn chảy ra, cậu vừa há miệng hít khí vừa ngậm cháo khen: “Ưm! Ngon quớ!”

“Đừng vội, ăn từ từ thôi con.”

Hạ Khê buồn cười một lúc, ngồi xuống bên cạnh Lục Tinh Gia.

Chiếc muỗng sứ trắng chạm vào bát sứ phát ra tiếng vang trong trẻo, Hạ Khê cũng múc một muỗng cháo, thổi một chút rồi đưa vào trong miệng.

“Ừm.” Bà thỏa mãn gật đầu, “Hương vị cũng không tệ.”

Lục Tinh Gia giơ ngón cái lên, khen ngợi không chút keo kiệt: “Chắc chắn rồi mẹ, mẹ của con làm đương nhiên là phải ngon!”

Hạ Khê cười cười: “Sao hôm nay miệng lại ngọt như vậy, sợ thầy nói xấu con với mẹ sao?”

“Sao có thể ạ?” Lục Tinh Gia đặt cái muỗng xuống bên cạnh, mở to hai mắt, “Ở trường con rất tốt đó, thầy không có khen con sao ạ?”

Hai má còn phình lên, nhìn vô cùng đáng yêu.

“Rồi rồi.” Hạ Khê cười càng rạng rỡ hơn, dựa lưng vào ghế sofa, không đùa cậu nữa, “Chủ nhiệm các con khen con trước mặt tất cả phụ huynh, nói con rất siêng năng học tập, còn tiến bộ rất nhiều.”

Hạ Khê khen ngợi: “Con của mẹ thật giỏi!”

Đôi mắt Lục Tinh Gia cong thành hình trăng lưỡi liềm, thấy cũng vừa đúng lúc, bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

“Mẹ.” Cậu chui ra khỏi lồng ngực Hạ Khê, làm như lơ đãng nói, “Không phải mẹ bảo thầy con nói rất nhiều về chuyện thi chuyên sao, thấy ấy nói gì thế ạ?”

“Nói khá nhiều.” Hạ Khê híp mắt nhớ lại nói: “Về thành tích của trường trong những năm trước, quá trình và thời gian toàn bộ vòng loại, bán kết, chung kết, còn có tác động của cuộc thi này đến tương lai các con.”

Lục Tinh Gia chớp mắt nghe Hạ Khê kể lại, chờ sau khi bà vừa dứt lời thì lập tức hỏi: “Vậy thầy ấy có yêu cầu mẹ ký đơn chấp nhận không ạ?”

“Đơn chấp nhận à?” Hạ Khê đáp lại một câu, cố gắng nhớ lại, “Ý con là tờ đơn đăng ký kia sao?”

Lục Tinh Gia gật đầu như gà con mổ thóc: “Dạ!”

“Có chứ.” Hạ Khê nhìn cậu có hơi kỳ lạ, “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Nhà trường nói học chuyên có thể sẽ ảnh hưởng tới chương trình học bình thường của các con, không ký thì không thể ở lại, tất cả phụ huynh đều phải ký.”

Lục Tinh Gia dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Bởi vì… Còn có một người không ký.”

“Ai không ký?” Hạ Khê theo bản năng hỏi.

Lục Tinh Gia đáp: “Tần Mộ Đông.”

“Làm sao vậy?” Hạ Khê khẽ giật mình, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Đúng rồi, lúc họp phụ huynh mẹ cũng thấy hơi kỳ lạ, không phải nó ngồi cùng bàn với con sao? Phụ huynh không đến được?… Ba mẹ của nó không đồng ý à?”

“Dạ…” Giọng nói của Lục Tinh Gia không khỏi thấp xuống, “Ba mẹ của anh ấy quá bận rộn, không có thời gian đi, họ thậm chí còn không muốn để anh ấy học môn này!”

Hạ Khê cau mày lại: “Ba mẹ của nó cũng thật quá vô trách nhiệm.”

“Đúng vậy đúng vậy ạ.” Lục Tinh Gia mạnh mẽ gật đầu, thêm mắm dặm muối nói: “Anh Mộ Đông biết không có ai ký thì anh ấy sẽ không được học, cả một đêm đều rầu rĩ không vui!”

Hạ Khê quả nhiên là lo lắng đến nhíu chặt lông mày: “Vậy thì nên làm sao bây giờ? Nói rõ tình huống với nhà trường một chút, nhà trưởng hẳn là sẽ có sắp xếp đi?”

Giọng nói của Lục Tinh Gia vẫn trầm thấp như cũ: “Anh Mộ Đông đã tự mình ký tên.”

Hạ Khê im lặng một lát, khẽ thở dài: “Thật là một đứa trẻ đáng thương.”

Thấy đã đến lúc, Lục Tinh Gia dò hỏi: “Mẹ, con đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này… Mẹ có thể ký tên cho anh Mộ Đông được không?”

“Mẹ sao?” Hạ Khê khẽ giật mình, “Nhưng mà mẹ đâu phải là mẹ của nó?”

“Ba mẹ của anh ấy không xứng đáng làm ba mẹ đâu.”

Lục Tinh Gia chép miệng, nói ra lý do đã suy nghĩ sớm từ trước, “Mà không phải mẹ cũng thường nói xem Tần Mộ Đông như một nửa con trai của mình ạ? Thế thì ký tên cho anh ấy cũng không thành vấn đề rồi!”

…Nghe qua, thì thật sự khá hợp lý.

Hạ Khê bật cười, cũng không biết Lục Tinh Gia tìm cái lý do này từ nơi nào.

Bà hỏi: “Trường học của các con có đồng ý không?”

Thấy Hạ Khê đã sắp dao động, Lục Tinh Gia lập tức nói tiếp: “Dù sao lúc đầu cũng là chữ ký của anh ấy ạ.”

Nhà trường nói rằng hậu quả của việc không ký là rất nghiêm trọng, nhưng nếu có thể để Tần Mộ Đông mang đơn về nhà, thì đã ngầm cho phép tự hắn ký hoặc là tìm người khác ký thay.

Dù sao cũng là người đứng đầu lớp chuyên, trường học chắc chắn sẽ không cam lòng để hắn đi.

“Nhưng mà…”

Hạ Khê còn muốn nói thêm gì đó thì Lục Tinh Gia đã cố ý tủi thân rũ mắt xuống, hàng lông mi mảnh dài chiếu ra cặp bóng mờ trên má, thấp giọng nói, “Con chỉ là không muốn để anh Mộ Đông phải chịu khổ nữa, từ nhỏ anh ấy đã không có ba mẹ…”

Mặc dù là diễn trò, nhưng tình cảm là chân thật.

Trong lúc Lục Tinh Gia nói chuyện, hai giọt nước mắt đã thật sự rơi xuống.

Trái tim Hạ Khê lập tức mềm nhũn, không chịu được cậu cứ liên tục cầu xin, đành thỏa hiệp: “…Cũng được, nhưng mà –”

“Cảm ơn mẹ, mẹ là tốt nhất đó!” Lục Tinh Gia căn bản không cho bà cơ hội để nói tiếp câu sau, chạy vụt về phòng cầm tờ giấy kia lên, lại lấy một cây bút ra từ trong cặp, chạy về bên cạnh Hạ Khê.

Nhìn cây bút và tờ giấy trong tay, Hạ Khê cuối cùng cũng hiểu rõ: “Con đã lên kế hoạch từ sớm rồi có đúng không? Còn làm như mới nghĩ ra chuyện này, sao ngay cả giấy cũng đã mang về rồi?”

Lục Tinh Gia hé miệng cười giống như một con hồ ly nhỏ, làm nũng nói: “Không phải là con sợ mẹ không đồng ý sao? Vả lại thật sự không có người nào ký tên cho anh Mộ Đông đâu ạ.”

Hạ Khê bất đắc dĩ lắc đầu, ký tên của mình vào cột phụ huynh phía dưới: “Được rồi được rồi, là Gia Gia nhà chúng ta có lòng.”

“Hì hì, cảm ơn mẹ!” Lục Tinh Gia nhận lấy giấy bút từ trong tay Hạ Khê, ôm vào trong ngực giống như bảo vật.

*

Ngày hôm sau, Lục Tinh Gia thức dậy thật sớm, lịch kịch đạp xe đạp đến trường.

Thời tiết đã chuyển lạnh, lúc thở ra còn có thể nhìn thấy được hơi trắng rõ ràng, trong phòng học chưa có người nào đến, thế nhưng Tần Mộ Đông đã ngồi ngay ngắn tại chỗ đó như thường ngày.

Lục Tinh Gia nghĩ, Tần Mộ Đông chắc chắn là không muốn ở lại trong căn nhà trống rỗng kia, mới từ bỏ thời gian ngủ thêm một chút vào buổi sáng để đến trường thật sớm.

Lục Tinh Gia hít một hơi thật sâu, cười cười chào hỏi với hắn: “Buổi sáng tốt lành!”

“Chào buổi sáng.” Tần Mộ Đông hơi gật đầu, sự lạnh lùng trong mắt cũng vô thức tan đi không ít.

“Đây là bữa sáng ngày hôm nay, mẹ em làm bánh bao đó!” Lục Tinh Gia quen thuộc lấy bữa sáng từ trong cặp ra, sau đó mới nhớ tới tờ đơn chấp nhận đang kẹp giữa cuốn sách kia.

Tối hôm qua để Hạ Khê ký tên thì nói rất không biết ngượng, nhưng lúc này thì ngược lại hơi khó, phải tìm lý do gì để nói với Tần Mộ Đông đây nhỉ?

Tần Mộ Đông vẫn luôn rất khó tiếp nhận lòng tốt của người khác, thời gian ngồi chung với nhau đã lâu như vậy, nhưng Lục Tinh Gia muốn cho hắn thứ gì cũng đều phải tìm một lý do, hoặc là phải đổi một thứ gì đó với hắn.

Dựa theo lời nói của Tần Mộ Đông thì là, hắn không thích mắc nợ người khác.

Thế nhưng loại chuyện để phụ huynh ký tên này thì có thể tìm lý do gì?

Lúc này chế độ sinh hai con vẫn còn chưa được áp dụng, cũng không thể nào nói “Mẹ em muốn có thêm một đứa con trai” được.

Tần Mộ Đông nhận lấy bánh bao, nói cảm ơn, Lục Tinh Gia vẫn còn đang rầu rĩ, lơ đãng móc sách từ trong cặp ra.

Tờ đơn chấp nhận kẹp giữa hai quyển sách, vừa mới cầm quyền sách lên thì không biết tại sao lại rơi ra ngoài.

Tờ giấy màu trắng lượn quanh thành một vòng tròn, vừa vặn rơi ngay bên cạnh chân Tần Mộ Đông.

“Đây là cái gì?” Tần Mộ Đông tiện tay nhặt lên, lập tức nhìn thấy được tên của mình trên dòng tên học sinh đầu tiên.

Này là một phần của tờ đơn chấp nhận, mà ở phía dưới phần ký tên của phụ huynh, bỗng nhiên xuất hiện hai chữ “Hạ Khê” thật lớn, chữ viết rất thanh tú.

Lục Tinh Gia khẽ giật mình, lập tức hoàn hồn lại: “Em, em…”

Cậu cứ “em em” nửa ngày, hoảng loạn giải thích, “Anh là anh của em, thì mẹ em cũng là chính mẹ của anh rồi!”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Lục Tinh Gia đã xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất.

Cái này quả thật là… giống như mấy loại cầu hôn trong tiểu thuyết ngôn tình văn học ba xu vậy.

Như này chắc chắn là sẽ bị từ chối rồi!

Lục Tinh Gia ảo não rũ mắt xuống, cũng chỉ có thể thừa nhận: “Thật xin lỗi… Anh đừng tức giận với em, em cũng không có ý gì khác đâu, em chỉ là muốn nói cho anh biết, ba mẹ của anh đối xử với anh không tốt, nhưng anh vẫn còn có em…”

Âm thanh của cậu càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng thì gần như không thể nghe thấy: “Em và mẹ em đều rất thích anh…”

Không khí mùa đông mang theo cái lạnh, đồng phục là màu trắng, làn da của Lục Tinh Gia cũng rất trắng, cậu hơi cúi đầu xuống, để lộ cần cổ trắng nõn thon dài cong thành một đường cong tuyệt đẹp, tựa như một con thiên nga trắng khiến người ta kinh ngạc.

Một bức tranh đơn giản như vậy, nhưng khi chiếu vào lòng Tần Mộ Đông lại khiến hắn đỏ ngầu như lửa, nhiệt liệt xen lẫn tinh khiết.

Hầu kết Tần Mộ Đông khẽ cử động, đột nhiên vô cùng khinh bỉ suy nghĩ tồi tệ tối hôm qua của mình.

Hắn vậy mà lại nghĩ tới muốn làm cậu ấy khóc.

“Ngốc.” Giọng nói của Tần Mộ Đông khàn khàn, “Đừng tốt với tôi như vậy.”

Tôi sợ sẽ không nhịn được mà làm tổn thương cậu.

Sẽ kéo cậu cùng vào vực sâu vô tận với tôi.

Lục Tinh Gia đỏ bừng cả mặt, vô thức không để ý tới nửa câu sau của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em ngốc chỗ nào chứ.”

Tần Mộ Đông không có trả lời cậu, khóe môi có hơi giương lên. Nhịn không được, lại nhẹ nhàng sờ lên đầu cậu một cái.

Xúc cảm khi lòng bàn tay chạm đến hệt như trong tưởng tượng, mềm mại, ấm áp, tựa như lông mèo, khiến lòng người rung động.

“Cảm ơn.” Tần Mộ Đông nhanh chóng buông lỏng tay ra, mơ hồ nói.

Động tác đột ngột kia khiến Lục Tinh Gia cứng đờ tại chỗ, đến lúc tỉnh táo lại thì Tần Mộ Đông đã lạnh nhạt quay mắt đi.

Khuôn mặt Lục Tinh Gia đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu, lại lén lút đặt tay lên chỗ vừa mới được chạm vào kia, xoa một cái.

…Thế nhưng lại không có loại cảm giác giống như điện giật vừa rồi.

Kết thúc chương 25.

Tác giả: Đông cưa vô tình chọc người ta nha.

Editor muội: Hôm sau có thể sẽ không có chương mới vì tui mới đi chơi về =)))))) Mà chương sau tới tận 4.1k chữ (/ _ ;)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.