Đến ngày thứ ba sau khi Tần Mộ Đông chết đi, Lục Tinh Gia vẫn cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Tần Mộ Đông, nhà vật lý học thiên thể nổi tiếng, mới có hai mươi tám tuổi đã được trao tặng giải thưởng Khoa học và Công nghệ Vật lý Quốc gia, nhờ một tấm hình bị người nào đó tiện tay chụp ở lễ trao thưởng mà được đông đảo cư dân mạng biết đến.
Khuôn mặt hắn trong bức ảnh thâm thúy, sống mũi cao thẳng, bên trong con ngươi đen nhánh chứa đầy ánh sáng lạnh lùng, còn thâm sâu hơn cả hố đen mà hắn đang nghiên cứu, tỉ lệ cơ thể nghịch thiên cùng một đôi chân dài khiến vô số người trên mạng thi nhau liếm màn hình.
Từ nhỏ Lục Tinh Gia đã xem người anh trai hàng xóm này là thần tượng, tuy rằng cậu sinh ra có hơi nhát gan, không dám tự mình nói lời chúc mừng với Tần Mộ Đông, thế nhưng lại quấy nhiễu đến vô số người bên cạnh, không chờ đợi được mà muốn nói cho tất cả bọn họ cùng biết Tần Mộ Đông ưu tú đến cỡ nào.
Nhưng chỉ ba ngày trước, nhà vật lý học thiên tài này đã được phát hiện là tự sát tại nhà.
Tin tức Tần Mộ Đông qua đời đã gây nên một trận sóng to gió lớn trên mạng, mà nguyên nhân hắn tự sát cũng rất nhanh được phát hiện.
Hắn mắc phải chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng và trầm cảm nặng.
Cảnh sát đã tìm thấy một quyển nhật ký bên trong di vật của Tần Mộ Đông, câu nói cuối cùng trong cuốn sổ viết là: “Thế gian đều là bóng tối vĩnh hằng, chỉ có chân lý mới là ánh sáng.”
Viết xong câu này, hắn dùng chính sinh mạng của mình để đi tìm ánh sáng vĩnh hằng.
Thiên tài luôn có những suy nghĩ sâu sắc và cảm xúc nhạy cảm, khi họ dùng cả đời mình để nghiên cứu một thứ gì đó, đợi đến khi cuộc sống hiện thực không còn bất kỳ điều gì để lưu luyến, họ sẽ rất dễ đánh mất bản thân, muốn đuổi theo thứ chân lý vĩnh hằng không sờ được cũng không thấy được.
Biết được tin Tần Mộ Đông qua đời, giới truyền thông đều vô cùng tiếc nuối tưởng niệm, đất nước mất đi một thiên tài vĩ đại và một trụ cột tương lai, cư dân mạng cũng dồn dập tiếc thương, họ đã không còn “cội nguồn hạnh phúc” mà họ ngưỡng mộ theo đuổi, chỉ riêng Lục Tinh Gia, cậu cảm thấy hối hận xen lẫn đau lòng, rõ ràng khi còn nhỏ Tần Mộ Đông không phải như vậy, là năm cấp ba, mãi đến tận sau năm cấp ba, hắn mới hoàn toàn biến thành một người lạnh lùng lãnh đạm, tựa như một cỗ máy không có cảm xúc.
Tuy rằng khi còn bé Tần Mộ Đông cũng vô cùng lạnh lùng, thế nhưng hắn lại rất yêu quý cuộc sống này, còn dẫn bé con Lục Tinh Gia đi bắt chim sẻ, quan sát kiến, có thể yên lặng che dù vì cậu rơi nước mắt, dịu dàng an ủi cậu.
Sau khi lên cấp hai, ba mẹ Tần Mộ Đông ly hôn, hắn bị đưa đến trường nội trú, đợi đến lúc Lục Tinh Gia gặp lại được hắn, hắn đã bắt đầu có điểm khác biệt so với trước đây.
Thành tích học tập của Lục Tinh Gia vẫn luôn ở mức trung bình, vào năm thi cấp ba chó ngáp phải ruồi thi đậu cùng trường với Tần Mộ Đông.
Lần thứ hai nhìn thấy anh trai mình thích nhất lúc còn nhỏ, Lục Tinh Gia vô cùng hưng phấn chạy tới muốn nói chuyện với hắn, thế nhưng Tần Mộ Đông lại giống như biến thành người khác, lạnh lùng, lãnh đạm, xa cách tất cả mọi người.
Lục Tinh Gia sợ, sợ Tần Mộ Đông chán ghét mình, từ đó không dám xuất hiện trước mặt hắn nữa, chỉ có thể đứng yên lặng từ xa dõi theo hắn, không dám tới gần.
Sau đó, Tần Mộ Đông càng ngày càng thờ ơ lạnh nhạt, đến tận đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học cũng không có nói chuyện với bất kỳ người cùng tuổi nào, sau khi giành được giải nhất của cuộc thi Vật lý, hắn tạm thời nghỉ học ở nhà, không tiếp tục đến trường nữa, Lục Tinh Gia cũng càng ngày càng cách xa hắn, hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Lục Tinh Gia chưa bao giờ nghĩ tới, khoảng thời gian đó hắn đã phải trải qua những chuyện đau khổ gì, mới khép mình lại như vậy.
Nếu như khi đó bản thân dũng cảm thêm một chút, liệu mọi chuyện có khác với hiện tại hay không?
Nước mắt vô thức trào ra khỏi khóe mắt, nương theo gò má chảy vào khóe miệng, mặn chát khó nuốt, Lục Tinh Gia nâng cánh tay lên, thô lỗ lau đi nước mắt trên mặt mình.
Cậu không thể khóc, hôm nay là ngày đưa tang của Tần Mộ Đông, cậu không muốn mang theo khuôn mặt khổ sở này đi gặp hắn.
Lục Tinh Gia lau khô nước mắt, gọi điện thoại cho cấp trên để xin nghỉ.
Lục Tinh Gia có thành tích học tập trung bình, tính cách lại nhút nhát, sau khi tốt nghiệp đại học thì cũng giống như hàng triệu người, trở thành nhân viên của một công ty nhỏ, mỗi ngày đi làm rồi lại tan ca, ăn cơm đi ngủ, không nhà không xe không đối tượng, tẻ nhạt mà tầm thường.
Cấp trên cũng không tệ lắm, ngoại trừ giống như tất cả các vị cấp trên bình thường khác, vô cùng keo kiệt.
Nghe Lục Tinh Gia nói muốn xin nghỉ, gã làm bộ ho khan hai tiếng: “Xin nghỉ cũng được, nhưng mà…”
“Tôi biết, không thành vấn đề.” Lục Tinh Gia nhàn nhạt cắt ngang câu nói của gã.
Đơn giản chỉ là tiền thưởng cuối năm, so với việc Tần Mộ Đông qua đời, Lục Tinh Gia hoàn toàn không để ý đến những thứ này.
Có lẽ nghe ra giọng điệu của Lục Tinh Gia có hơi sa sút, gã không nói thêm gì nữa, thoải mái đồng ý.
Lục Tinh Gia cúp điện thoại, đổi một bộ tây trang màu đen, vội vã rời khỏi nhà.
*
Từ trước đến nay thành phố Hưng Giang lúc nào cũng nhiều mưa, thời điểm Lục Tinh Gia vội vã chạy tới nhà tang lễ, ống quần đã dính đầy nước mưa và bùn đất.
Trong nhà tang lễ có rất nhiều người, có đồng nghiệp của Tần Mộ Đông lúc còn sống, họ hàng thân thích, người hâm mộ chủ động đến, phóng viên… Huyên náo, hỗn độn.
Ba của Tần Mộ Đông chủ trì tang lễ.
Ông mặc một bộ Âu phục màu đen, thân sĩ, khéo léo, lịch sự, điềm tĩnh, mỗi một công đoạn đều không mắc phải một chút sai lầm nào, nhưng vẫn khiến cho Lục Tinh Gia không quá thoải mái.
Chỉ là hiện tại Lục Tinh Gia không còn tâm tình để xen vào những chuyện này nữa, cậu đi tới trước di ảnh của Tần Mộ Đông, chậm rãi dâng tặng cho anh một vòng hoa màu trắng, đôi mắt chậm chạp ngắm nhìn bức ảnh trắng đen kia, từng giây từng phút đều không nỡ rời bỏ.
Ngoài cửa sổ, những chiếc lá cây bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc, bầu trời gần như đã đen kịt, nước mưa ầm ầm nện lên cửa kính, lớn đến nỗi dường như muốn đập nát cả lớp cửa thủy tinh.
Lục Tinh Gia vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngày ấy, một ngày mưa thật lớn, một mình cậu ngồi xổm khóc bên cạnh bồn hoa dưới lầu, Tần Mộ Đông cầm theo một chiếc ô màu đen tới tìm cậu, còn đưa cho cậu một viên kẹo sữa thỏ trắng.
Lục Tinh Gia chỉ có một mình mẹ, lúc cậu còn rất nhỏ, ba cậu là một cảnh sát đã đột ngột qua đời trong lúc chấp hành nhiệm vụ.
Mỗi lần như vậy, mẹ cậu Hạ Khê đều sẽ dịu dàng vuốt ve tóc cậu, nói cho cậu biết, ba cậu là một anh hùng, một siêu anh hùng, nhưng những đứa trẻ trong sân vẫn không chịu chơi cùng cậu.
Trẻ con thì không hiểu cái gì cả, bọn chúng không quan tâm ba cậu có phải là anh hùng hay không, bọn chúng chỉ biết là cậu không giống với bọn chúng, cậu không có ba.
Ngày hôm ấy, Hạ Khê ra khỏi cửa đi công tác từ rất sớm, bà phải tự gồng gánh chi tiêu cho cả gia đình, chỉ có thể để bé con Lục Tinh Gia tự mình ở nhà.
Lục Tinh Gia quá cô đơn, cậu không có người bạn nào bên cạnh để chơi cùng, bọn trẻ dưới lầu thì đang mặc áo mưa chơi đạp nước, cậu cũng muốn đi, thế là mang theo dù “lạch bạch lạch bạch” xuống lầu.
Nhưng còn chưa kịp tới gần bọn chúng, cậu đã bị đá đầy nước bùn.
“Không được tới gần tao!”
“Tránh xa tụi tao ra một chút!”
“Mày là đứa con hoang! Khác với tụi tao!”
…
Những đứa trẻ đó bài bản nói lại những từ ngữ mà không biết đã nghe được từ chỗ nào, có lẽ chính bọn chúng cũng không thể hiểu hết được ý nghĩa của những câu nói đấy, nhưng những lời nói lạnh băng hệt như mũi dao sắc nhọn, cứ vậy mà thẳng tắp đâm vào trái tim của Lục Tinh Gia.
Lục Tinh Gia mạnh miệng phản bác: “Tớ không phải con hoang! Không phải!!! Tớ có ba ba! Ba ba tớ là siêu anh hùng!”
Không một ai chịu lắng nghe lời giải thích của cậu, những đứa trẻ kia chạy đi hệt như tránh né ôn thần, chỉ còn lại mỗi mình cậu đứng ở trong mưa, gào khóc.
Khóc mệt xong, Lục Tinh Gia ngồi xuống bên cạnh bồn hoa ngẩn người, toàn thân đều đã ướt đẫm nước mưa, cây dù bị cậu tuỳ tiện ném qua một bên, cam chịu co rụt người lại.
Mưa càng lúc càng lớn, bầu trời đã hoàn toàn chuyển thành màu đen, mây đen dày đặc giăng kín, những hạt mưa lớn cứ thế mà đánh lên cơ thể cậu, rất đau.
Một chiếc dù màu đen xuất hiện trên đầu Lục Tinh Gia, ngăn lại những giọt nước mưa đang lộp bộp rơi xuống.
Bé con Lục Tinh Gia ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu niên cao gầy đang cầm theo chiếc ô đứng bên cạnh cậu.
Thiếu niên vai rộng eo hẹp, khuôn mặt lạnh lùng, cặp mắt đen nhánh không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì bên trong, đôi chân thon dài thẳng tắp, hệt như thần linh từ trên trời rơi xuống.
Lục Tinh Gia nhìn đến sững sờ, cứ như vậy mà ngửa đầu lên nhìn hắn.
Thiếu niên nhàn nhạt mở miệng: “Đứng dưới mưa, không lạnh sao?”
Lục Tinh Gia cắn môi lắc đầu một cái, không nói gì.
“Về nhà đi.” Thiếu niên còn nói, “Sẽ bị bệnh đấy.”
Lục Tinh Gia lại co người chặt thêm một chút, lông mi nhỏ dài buông xuống, nước mắt tiếp tục lăn trên má: “Không có ai để ý đâu, không có ai yêu thích tớ, không có ai…”
“Sẽ có.” Thiếu niên ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn vào mắt Lục Tinh Gia, “Nhất định sẽ có.”
Lục Tinh Gia nhỏ gầy chớp chớp mắt, trên hàng lông mi vẫn còn vương ánh nước: “Có thật không?”
“Ừm.” Thiếu niên rõ ràng không quá am hiểu an ủi người khác, đưa tay lục lọi trong túi một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy ra được một viên kẹo sữa thỏ trắng: “Ăn đi, ăn xong rồi, thì không được khóc nữa.”
Dù cho gió lớn gào thét bên ngoài, mưa như trút nước, thiếu niên vẫn lãnh đạm xoè lòng bàn tay ra, bên trong là một viên kẹo sữa thỏ trắng.
Lục Tinh Gia hít hít nước mũi, đưa tay nắm lấy viên kẹo hệt như một chú mèo nhỏ duỗi bộ móng vuốt, xé ra nhét vào trong miệng, vị ngọt nhè nhẹ dần dần lan toả, tại một chỗ mịt mù nào đó ở trong tim giống như đột nhiên được chiếu sáng.
Từ đó về sau, dù có mưa to gió lớn hơn nữa, cậu cũng không còn tiếp tục sợ hãi, thế nhưng thiếu niên năm đó soi sáng cho cậu lại từ bỏ thế giới mà hắn đã từng rất yêu quý, tự sát.
Lục Tinh Gia không nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống.
Lúc đi ra khỏi nhà tang lễ đã là buổi tối, mưa vẫn còn tí tách rơi, Lục Tinh Gia kéo lê cơ thể mệt mỏi bước lên xe buýt công cộng.
Vào thời điểm này trên xe buýt không có lấy một bóng người, cậu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Nước mắt đã khô rồi, cậu chỉ là cảm thấy thật mệt mỏi, buồn ngủ quá, mí mắt nặng nề dính chặt vào nhau, vậy nên ở trong chiếc xe buýt liên tục lắc lư, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trước khi thiếp đi, trong đầu Lục Tinh Gia chợt lóe lên một tia suy nghĩ cuối cùng.
Nếu như có thể làm lại mọi thứ, cậu nhất định sẽ nắm chặt lấy tay Tần Mộ Đông, dù cho hắn có lạnh lùng đến thế nào, cậu cũng sẽ không lựa chọn buông tay.
…
“Gia Gia, Gia Gia, Lục Tinh Gia!!! Tỉnh lại đi!! Chủ nhiệm đến rồi!!!”
Không biết tại sao xung quanh lại bắt đầu trở nên im lặng, có người không ngừng lắc lư cơ thể của Lục Tinh Gia, âm thanh từ từ lớn dần, Lục Tinh Gia buồn bực mở mắt, xung quanh là những chồng sách vở và bàn ghế vừa quen thuộc lại xa lạ, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc quần áo công sở đang đứng trước mặt cậu, cau mày nhìn Lục Tinh Gia.
Lục Tinh Gia đột nhiên mở to hai mắt.
Người này thật giống như… giáo viên chủ nhiệm Lữ Mẫn Tư vào năm lớp Mười của cậu.
Là bởi vì cậu quá muốn trở về quá khứ, nên xuất hiện ảo giác sao?
Lữ Mẫn Tư cuộn sách giáo khoa trong tay gõ lên đầu Lục Tinh Gia một cái, lạnh lùng nói: “Lục Tinh Gia, ngủ gục trong tiết tự học buổi tối, kiểm điểm 3000 từ, sáng sớm ngày mai nộp lại cho cô.”
Cơn đau truyền đến từ trên đỉnh đầu là thật, trái tim Lục Tinh Gia đập loạn cả lên.
Cậu thật sự đã trở lại thời cấp ba ư?
Lữ Mẫn Tư nhấc giày cao gót đi về phía bục giảng, đưa chồng giấy trên tay cho học sinh ngồi bàn đầu: “Các em lần lượt truyền ra sau đi, đây là đơn điền nguyện vọng phân ban tự nhiên xã hội.”
Đúng là mùa hè, quạt trần trên đỉnh đầu cứ quay đều không mệt mỏi, thổi bay những tờ giấy kiểm tra đang lẳng lặng nằm trên bàn, cuốn lịch bên cạnh bảng đen in rõ ngày 1 tháng 7 năm 2010, tờ đơn nguyện vọng phân ban từ từ truyền đến phía sau.
Nhân lúc còn đang hỗn loạn truyền giấy, bạn cùng bàn vỗ vỗ vai Lục Tinh Gia, ngượng ngùng gãi đầu: “Xin lỗi nha, ban nãy tôi đang bấm điện thoại, không để ý đến chủ nhiệm xuống đây.”
“Không sao đâu.” Lục Tinh Gia lắc đầu một cái, nhìn người có hơi quen thuộc lại xa lạ trước mặt, cố gắng nhớ lại tên của hắn, “Cậu là… Khâu Duệ Phong?”
Khâu Duệ Phong trợn to hai mắt, hàng lông mày rậm đặc biệt nhướn cao lên: “Không phải tôi thì là ai? Cậu bị chủ nhiệm gõ một cái là ngu luôn rồi hả? Mất trí nhớ?”
Lữ Mẫn Tư vẫn còn đang đứng ở trước bục giảng lải nhải dặn dò: “Phân ban xã hội tự nhiên là một bước ngoặt quan trọng của thời trung học, các em về nhà bàn bạc thật kỹ lại với ba mẹ, xem là nên chọn xã hội hay tự nhiên. Tất nhiên vài người các em có thể chọn vào lớp chuyên, trường học cũng vô cùng ủng hộ, các em nên lựa chọn cẩn thận theo nguyện vọng thật sự của mình…”
Tờ đơn nguyện vọng được truyền đến tay Lục Tinh Gia, là tờ giấy màu rau chân vịt đặc trưng của trường, rõ ràng chỉ là một mảnh giấy, nhưng lại giống như có sức nặng ngàn cân, cảm xúc thật sự chân thực.
Lục Tinh Gia hít sâu một hơi, như buông xuống được gánh nặng trong lòng: “Thật tốt quá, Khâu Duệ Phong, thật tốt quá.”
Cậu thật sự đã trở về năm lớp Mười.
Trường học vẫn còn chưa chia lớp, Tần Mộ Đông cũng chưa hoàn toàn khép mình, cậu vẫn còn cơ hội để tiếp cận hắn.
Cậu muốn chuyển tới lớp chuyên của Tần Mộ Đông, cũng sẽ không bởi vì sự lạnh lùng của hắn mà buông tay nữa.
Dù cho đây chỉ là một giấc mộng kiều diễm, cậu cũng muốn được thực hiện nó trong mơ.
Khuôn mặt của Khâu Duệ Phong hơi nhăn lại một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Xong rồi, Lục Tinh Gia thật sự là bị gõ đến choáng đầu luôn rồi, phạt kiểm điểm 3000 từ mà còn cười ngu đến như vậy nữa.”
Kết thúc chương 1.
Tác giả có lời muốn nói: Trước giờ chưa từng viết truyện kiểu này bao giờ, có thể viết thành cái gì cũng không chắc nữa, nhưng mà tui sẽ cố gắng! (Nắm tay!)