Trái tim của Lãnh Di Mạt giống như bị treo trên cao rồi thả xuống hàng ngàn lưỡi dao sắt nhọn, đau đớn không thể diễn tả được bằng từ ngữ nào nữa. Mặc dù cô biết rõ cô chẳng có vị trí gì trong lòng của Tả Bân, nhưng tại sao nghe Ngôn Dực nói vậy, cô vẫn rất đau?
- Thứ mà Tả Bân coi trọng chỉ có duy nhất một thứ, đó là quyền lực của anh ta. Để có thể lót đường cho anh ta đạt được tham vọng thì cho dù là ai, anh ta cũng không tiếc. Huống hồ cô cũng chỉ là con rối trong tay của anh ta.
Nhân lúc tâm thế của Lãnh Di Mạt đang yếu nhất, Ngôn Dực rất biết nắm bắt để tiêm nhiễm vào đầu cô từng chút từng chút hận thù đối với Tả Bân.
- Lãnh tiểu thư, cô đã thử nghĩ xem chưa? Tả Bân thân là lão đại của Xích Bang, những việc quan trọng và nguy hiểm như tối nay mà anh ta lại bắt cô đi cùng, chứng tỏ anh ta có quan tâm đến sự an toàn của cô không? Nếu vừa rồi người tập kích không phải thuộc hạ của tôi, người đưa cô đi không phải tôi thì cô biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi chứ? Cô chắc chắn đã bỏ mạng ở đó rồi. Tả Bân sẽ quan tâm điều này sao? Anh ta sẽ vì bảo vệ cô mà bỏ lại số hàng hàng nghìn tỉ dưới biển? Chậc chậc, đúng là thảm thật đấy.
Lãnh Di Mạt chỉ ngồi im lặng như người mất hồn mà không nói được câu nào, môi mím chặt mà vẫn run rẩy từng đợt. Nhưng cô vẫn nghe không xót một câu một chữ nào mà Ngôn Dực đang nói, cảm giác châm biếm đến nực cười và đáng thương.
- Hay nói cách khác thì Tả Bân có thể lấy cô ra làm bia đỡ đạn bất cứ lúc nào nếu cần. Giả sử như vừa rồi nếu có bị tấn công hay bao vây, hoặc là cô trở thành thứ đe dọa anh ta. Cô nghĩ anh ta có dám đánh đổi vì cô? Hay là cứ để cô làm đệm lưng, và chỉ lo cho bản thân anh ta? Nhưng cô thử nhìn lại xem, cô đã làm gì vậy? Cô lại đi lo lắng cho sự an toàn của anh ta, cô sợ anh ta gặp nguy hiểm đến mức khóc sưng cả mắt. Lãnh tiểu thư, nếu tôi là Lãnh lão đại chăc tôi đã sớm đội mồ sống dậy rồi.
Những gì mà Ngôn Dực đang nói thực sự không thể sai vào đâu được nữa. Trong mắt của Tả Bân, cô chẳng qua chỉ là một con rối để hắn điều khiển mà thôi, không hơn không kém. Cô biết rõ hắn sẵn sàng dùng cô để củng cố quyền lực của hắn, cùng biết hắn sẽ không bao giờ đánh đổi bất cứ thứ gì vì cô cả. Nhưng phải nghe từng câu từng chữ trần trụi đến mức đau lòng như vậy, cô vẫn không cách nào tiếp nhận được hết.
- Vậy anh nói cho tôi biết tôi phải làm gì?
Đến đây thì chắc là Ngôn Dực đã bước đầu đạt được mục đích rồi, bên môi vẫn là nụ cười vô cùng bình nhiên. Anh ta vừa nói vừa lấy từ trong túi áo ra một gói thuốc nhỏ, đưa nó cho Lãnh Di Mạt.
- Bữa tiệc ra mắt thiết kế mới của Đan Thạch sẽ tổ chức trong ba ngày nữa. Việc cô cần làm chính là phá hủy bữa tiệc này, hủy đi hình ảnh của Tả Bân trước mắt của những nhà đầu tư. Và đây là thứ có thể giúp được cô?
Lãnh Di Mạt nhìn người đàn ông này với ánh mắt ngờ vực, chầm chậm nhận lấy gói đồ mà anh ta đưa cho mình. Cô vừa mới cầm lên xem qua thì cũng biết đó là gì rồi, chính là thứ mà Tả Bân suýt nữa đã tiêm cho cô, là ma túy.
- Ma túy? Anh muốn tôi làm gì?
Ngôn Dực luôn duy trì phong thái điềm nhiên vô ưu, cười cười và giải thích.
- Muốn làm gì thì tùy cô quyết định. Nếu cô muốn thì cứ cho anh ta dùng, còn không thì chỉ cần để trong người của anh ta và bất kỳ chỗ nào của bữa tiệc, mục đích chính là để cho những người tham dự bữa tiệc đó nhìn thấy, như vậy thì hình ảnh của Tả Bân và cả Đan Thạch sẽ tiêu tan trong mắt của rất nhiều người.
Cầm thứ độc dược này trong tay, Lãnh Di Mạt lại nhớ như in lúc mà Tả Bân dùng nó để đe dọa và ép buộc cô nghe lời làm con rối của hắn. Cái cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng cùng cực đó vẫn còn như mới ngày hôm qua thôi.
…...
Trời đã tạnh mưa nhưng đường đi vẫn còn rất trơn nên cũng ảnh hưởng không ích đến quá trình tìm kiếm Lãnh Di Mạt của đám người Tả Bân.
- Lão đại, ngài vào trong xe nghỉ ngơi một lát đi, chắc chắn tiểu thư sẽ an toàn thôi.
Một tên thuộc hạ vừa khoác áo cho Tả Bân vừa cố gắng khuyên hắn. Ông chủ của bọn họ vì tìm tiểu thư mà bỏ lại đơn hàng chưa xử lý xong, cho xe chạy khắp nơi để tìm người, đến mức không quan tâm đến hình tượng của bản thân nữa, vừa mới bị ướt mưa mà quần áo cũng không thèm thay ra. Nếu từ nay đến sáng mà không tìm được tiểu thư thì liệu bọn họ có bị phạt hết không đây?
Tả Bân đứng bên ngoài này đã được một lúc lâu rồi, trên tay hắn kẹp điếu xì gà đang cháy, cứ cách vài phút lại đưa lên rít một hơi dài, đây không biết là điếu thứ mấy rồi. Có lẽ hắn đang cố dùng những điếu thuốc này chấn tỉnh chính mình, xua tan đi nỗi sợ hãi và lo lắng đang bám víu trong người.
- Tiếp tục đi tìm. Nhất định phải tìm được Mạt Mạt về đây.
Người đàn ông thở nhẹ một hơi, khói thuốc cũng nghi ngút thành một làn khói mỏng quanh gương mặt góc cạnh, giọng hắn khàn đặc nặng nề.
Tên thuộc hạ không dám nói thêm câu nào, cúi đầu chào một cái rồi cứ thế xoay người đi làm việc của mình.
…...
Thủ phủ của Hồng Bang từ trước đến nay vẫn luôn là cánh cửa rất khó bước vào của Xích Bang. Nhưng hôm nay để thực hiện mệnh lệnh của Tả Bân, Hầu Tử dẫn theo mấy tên thuộc hạ cấp cao nhất phá vỡ nguyên tắc đó. Cậu ta ngang nhiên xông vào tận cửa trong không khí vô cùng căng thẳng của hai bên, buộc Ngôn Tô phải bước ra ngoài.
- Ngọn gió nào lại đưa Hầu gia đến đây vậy? Không thể nghênh đón từ xa, Ngôn mỗ đã thất lễ rồi.
Cũng giống như Tả Bân, Hầu Tử đã quá quen với thái độ diễn kịch của Ngôn Tô. Cậu ta cũng không có quá nhiều sự nhẫn nại và thời gian nữa nên vừa gặp được Ngôn Tô là chuyển lời ngay.
- Không dám không dám. Ngôn lão đại khách khí rồi, muộn vậy rồi mà vẫn còn làm phiền ngài nghỉ ngơi, thất kính thất kính. Nhưng lão đại của tôi có một món quà nhỏ cần chuyển đến cho ngài gấp, cũng có vài lời muốn chuyển cho ngài. Không biết Ngôn lão đại có nhã hứng không.
Nếu Ngôn Tô là kẻ diễn trò dĩ hòa vi quý thì thuộc hạ thân tín của ông ta, Ngao Bính lại là một gã vừa ngông cuồng vừa rất dễ nổi nóng. Thấy thái độ coi thường và kênh kiệu của Hầu Tử, gã liền tiến tới cảnh cáo.
- Con chó săn này, mày nghĩ mày là ai mà dám xông vào đây nói lời vô phép như vậy?
Hầu Tử đứng yên tại chỗ, một chân đạp mấy viên sỏi dưới đất, hai tay đút trong túi quần. Cậu ta cúi mặt một lúc rồi nghiêng đầu nhìn qua Ngao Bính, buông lời mỉa mai.
- Tôi với anh cũng đều là chó săn cả thôi, sao cứ phải cố sủa to như vậy? Haiza, người ta vẫn nói chó sủa càng to thì càng không dám cắn, có lẽ đúng thật.
Ngao Bính bị sỉ nhục như vậy nên chắc chắn không có chuyện sẽ nhẫn nhịn, gã còn ngang tàn hơn nữa.
- Mày muốn ăn đấm rồi phải không? Tao đếm đến ba, nếu mày không mau cút khỏi đây thì coi chừng tao đánh gãy hai chân chó của mày.
- Ngao Bính, không được vô lễ!
Cuối cùng vẫn là Ngôn Tô lên tiếng để dẹp loạn mấy trò cười của Ngao Bính. Ông ta cười cười, hỏi thẳng Hầu Tử.
- Không biết Tả lão đại có điều gì cần chỉ giáo.