Tiểu Ngư sau khi được cho ra viện thì đã quay lại trung tâm dạy võ, sau giờ dạy sẽ đem thêm ít đồ dùng đến bệnh viện cho Lãnh Di Mạt. Mà Ryan cũng đến đón nó rất đều đặn.
Vừa đi ra khỏi cửa trung tâm, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đã đợi sẵn thì Tiểu Ngư chỉ muốn mọc cánh trốn đi, nhưng vẫn là không nhanh bằng Ryan. Phát hiện ý định đó của nó nên anh ta đã chặn đầu ngay.
- Nhóc con, đừng có bướng nữa, mau lên xe đi. Ngồi xe của tôi vẫn tốt hơn đi tàu điện ngầm hoặc xe buýt đấy.
Không cần biết là Tiểu Ngư có đồng ý hay không mà Ryan đã kéo nó tới cửa xe và trực tiếp nhét nó vào trong xe.
Tiểu Ngư cũng bất lực, đành ngồi yên theo sự sắp xếp của anh ta. Thế nhưng xe đi được một đoạn đường thì anh ta lại nảy ra một ý định khác mà không định đưa người đến bệnh viện.
- Chắc là cô chưa ăn gì nhỉ? Gần đây có một nhà hàng mới mở, đồ ăn rất ngon đấy. Hay là chúng ta đi ăn đã rồi đến bệnh viện sau nhé?
Tiểu Ngư đương nhiên là không đồng ý rồi, nó nhìn đồng hồ rồi nói.
- Ngài Ryan, tôi đến bệnh viện ăn cùng tiểu thư được rồi. Ngài đừng tùy tiện vậy nữa được không?
Thế nhưng Ryan lại không có ý định nghe theo lời của nó, lái xe đến nhà hàng mà anh ta vừa nói rồi đi thẳng vào bãi đậu xe.
Bất lực rồi nên Tiểu Ngư cũng chỉ có thể đi vào theo.
Thấy Tiểu Ngư vẫn chưa bỏ ý định ăn trưa cùng Lãnh Di Mạt nên Ngôn Dực lại lấy điện thoại ra gọi cho Lãnh Di Mạt, nói nhanh là Tiểu Ngư sẽ ăn trưa cùng mình.
- Như vậy thì được rồi chứ? Mạt Mạt không cần đợi cô nữa, còn cô có thể yên tâm mà ăn trưa với tôi rồi.
Nhìn anh ta tắt điện thoại với vẻ mặt thỏa mãn như vậy, Tiểu Ngư đúng là bị chọc tức đến không nói thành lời, còn tự mắng một câu không đâu.
- Lẽ ra tôi không nên lên xe của ngài.
Nghe vậy mà Ryan còn có vẻ hả hê hơn, đưa menu cho nó gọi món.
…...
Lãnh Di Mạt vừa từ phòng vệ sinh đi ra thì Hầu Tử đã đợi sẵn trong phòng để thông báo.
- Tiểu thư, vì để bảo vệ an toàn của cô và lão đại nên chúng ta phải về Thượng Hải ngay.
Tin tức này quá gấp đối với Lãnh Di Mạt, nhất thời cũng không kịp phản ứng. Cô vừa nhìn qua Tả Bân vẫn còn hôn mê trên giường rồi lại nhìn Hầu Tử đối diện, khẩn trương hỏi lại.
- Phải về ngay bây giờ sao? Tôi còn chưa thua xếp những chuyện ở đây mà…..
- Tiểu thư cứ yên tâm đi cùng chúng tôi. Thuộc hạ đã sắp xếp xong thủ tục cần thiết ở trường cho cô rồi. Nếu cô cần nhắn gì đến Phong gia thì có thể trực tiếp gọi về bây giờ. Chúng ta không thể chậm trễ, nếu để Hồng Bang đến đây thì cô và lão đại đều sẽ gặp nguy hiểm.
Đúng vậy, cô không thể chần chừ được. Tả Bân bây giờ còn chưa tỉnh lại, cứ để hắn ở New York như vậy cũng không phải biện pháp tốt, dù gì thân phận đặc biệt của hắn thì phải ở bệnh viện của Xích Bang thì mới là an toàn nhất.
Nhưng lúc mà Lãnh Di Mạt đang định đồng ý thì lại bị giọng nói mới xuất hiện ngăn lại.
- Mạt Mạt! Mạt Mạt!
Cả Lãnh Di Mạt và Hầu Tử đều kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông mới xông vào.
- Ngôn Dực? Sao anh lại đến đây?
Mấy tên thuộc hạ của Tả Bân cũng vừa đuổi tới để kéo anh ta ra, nhưng Hầu Tử đã phất tay ra hiệu cho bọn họ lui ra trước.
Ngôn Dực nhìn thấy Lãnh Di Mạt thì liền chạy tới và kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt, không hể quan tâm đến Hầu Tử đang đứng đây hay là Tả Bân còn nằm trên giường.
- Mạt Mạt, anh nghe nói em nhập viện, em không sao chứ? Em bị thương sao? Bị thương thế nào? Có nặng không?
Anh ta hỏi liên tục, cứ mỗi câu hỏi thì đều xoay Lãnh Di Mạt vòng vòng không ngừng, kiểm tra cả hai tay của cô vẫn lành lặn.
Lãnh Di Mạt mất mấy giây mới định hình được lại, nhẹ nhàng gạt tay anh ta ra, còn nhìn về phía giường bệnh khi giải thích.
- Tôi không bị thương, người bị thương là chú Bân. Tôi chỉ là truyền máu cho chú ấy thôi.
Cô nhìn anh ta với ánh mắt khá phức tạp, nếu anh ta biết người đến truy sát cô và Tả Bân chính là cha ruột của anh thì sẽ có cảm giác gì đây, cô thật không thể nào nói ra được.
Mà Ngôn Dực khi nghe Lãnh Di Mạt nói vậy thì không khác gì đang hứng một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt. Cô vì cứu Tả Bân mà truyền máu đến nhập viện sao? Điều này đối với anh ta không khác gì một cái tát thật mạnh.
- Mạt Mạt, sao em lại làm chuyện ngu ngốc vậy chứ? Em quên anh ta là gì của em rồi sao?
Không hiểu sao Lãnh Di Mạt luôn có cảm giác Tả Bân dù vẫn còn hôn mê nhưng vẫn có thể nghe được và nhìn thấy những gì đang diễn ra trong phòng này. Cho nên khi nghe Ngôn Dực nói về hắn như vậy, một cảm giác khó chịu dần xuất hiện trong người cô.
- Ngôn Dực, chuyện này tôi biết mình nên làm thế nào. Nhưng anh đến đây có chuyện gì nữa không?
Nếu không phải vì nhận được tin nhắn nặc danh nói Lãnh Di Mạt nhập viện cùng Tả Bân và trong hôm nay sẽ trở về Thượng Hải thì Ngôn Dực đã không tức tốc chạy ngay đến đây tìm cô. Từ sau khi biết chuyện của cha mẹ, anh ta đã tự nhốt mình trong nhà một thời gian dài, chỉ khi nghe tin Lãnh Di Mạt đang muốn đi cùng Tả Bân thì anh ta mới không thể ngồi yên nữa. Mà một lợi thế rất lớn đối với anh ta bây giờ chính là chuyện liên quan đến người mẹ ruột của mình, chắc chắn có khả năng lôi kéo được Lãnh Di Mạt.
- Không phải em đã nói sẽ đợi anh nói chuyện của Phong phu nhân sao? Mấy hôm nay anh cũng suy nghĩ rất nhiều rồi, anh muốn nghe về bà ấy.
Đúng là như Ngôn Dự dự đoán, Lãnh Di Mạt vừa nghe anh ta chịu nhắc đến chuyện của mẹ thì thái độ vô cùng hoan nghênh.
- Anh nói thật sao? Anh đồng ý đi gặp mẹ với tôi rồi?
Ngôn Dực nhìn qua Hầu Tử đang nóng ruột muốn ngăn cản, nhếch môi cười châm biếm một cái nhưng không để Lãnh Di Mạt nhìn thấy, anh ta gật gật đầu với cô, còn cố tình nói thêm.
- Chỉ là anh vẫn không biết gì về bà ấy. Em có thể giúp anh làm quen trước không? Như vậy khi đến gặp bà ấy rồi, anh cũng có thể tự nhiên nói chuyện hơn.
Lãnh Di Mạt đang định gật đầu đồng ý thì Hầu Tử liền chen ngang để ngăn cản.
- Tiểu thư, chúng ta không thể chậm trễ, phải nhanh chóng đưa lão đại về Thượng Hải. Chuyện của Phong phu nhân, cô có thể nói sau cũng được.
Khi Hầu Tử cố tình nhắc nhở thì Lãnh Di Mạt mới bắt đầu phân vân, cô không thể bỏ mặc Tả Bân ở đây được, nhưng khó khăn lắm Ngôn Dực mới chịu đến gặp cô để nói chuyện của mẹ, nếu bây giờ cô từ chối anh ta thì không biết sau này còn cơ hội không.
- Hầu Tử, anh có thể đưa chú Bân đi trước không. Tôi xong việc ở đây sẽ lập tức đến Thượng Hải tìm chú ấy.
Nhưng Hầu Tử vẫn nhất quyết ngăn cản, vì đây chính là ý của Tả Bân, trong khi Lãnh Di Mạt lại không biết. Tả Bân đã nói nếu hắn trở về Thượng Hải thì phải về cùng cô, nếu cô vẫn chưa chịu về thì hắn vẫn sẽ ở lại đợi. Hắn không còn là bệnh nhân đang hôn mê thật nên Hầu Tử không thể tự quyết được việc này.
- Tiểu thư, như vậy thuộc hạ sẽ không thể bảo vệ được an toàn của cô. Nếu lão đại biết thuộc hạ để cô lại đây và đưa ngài ấy về trước thì đúng là làm khó cho bọn thuộc hạ rồi.
Thật lòng thì Lãnh Di Mạt cũng không muốn để Tả Bân đi một mình như vậy. Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường bệnh, cảm giác vừa lo lắng vừa bứt rứt khó chịu. Nhưng cô vẫn còn một chuyện muốn hỏi Ngôn Dực nữa, chính là về sợi dây chuyền thạch anh tím mà Hầu Tử đã kể với cô trước đó, cô muốn tự mình xác nhận lại với Ngôn Dực nên buộc phải đi ngay lúc này. Nghĩ rồi, cô đi nhanh tới bên giường của Tả Bân, cúi xuống hôn thật sâu lên trán của người đàn ông, nói vội với hắn.
- Chú Bân, đợi em quay lại.
Mà hành động này không khác gì một cái gai nhọn đâm thẳng vào mắt của Ngôn Dực. Hai tay anh ta đặt hai bên đùi đã sớm nắm chặt thành quyền, buộc phải nhẫn nhịn đến phút cuối, ánh mắt hầm hực sát khí nhìn về phía giường, hận không thể khiến cho Tả Bân thật sự biến mất đi.
Vừa nói xong, Lãnh Di Mạt cũng đi tới dặn Hầu Tử.
- Cho tôi hai tiếng. Nếu trong vòng hai tiếng nữa tôi vẫn chưa quay lại, thì, anh hãy đưa chú Bân đi trước.
Nói xong, cô cũng gọi Ngôn Dực rời đi cùng mình mà không cần nghe Hầu Tử đang cố gắng khuyên ngăn.
Cửa phòng vừa đóng lại không quá năm phút thì người nằm trên giường đã ngồi bật dậy. Sắc mặt đó đúng là khiến người khác sợ đến lạnh run cả tay chân, cặp mắt chim ưng lóe lên tia cuồng nộ sắp bùng phát, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, gân xanh hai bên thái dương cũng nổi lên. Hắn nhìn về phía cửa, thái độ không thể nào chấp nhận được chuyện này.
- Cô ấy, cô ấy vậy mà dám bỏ tôi lại để đi cùng cậu ta?