Chú Đừng Qua Đây!

Chương 195: Chương 195: Cô cũng là bệnh nhân




Sau khi có kết quả xét nghiệm thì Lãnh Di Mạt đã được sắp xếp giường bên cạnh giường phẫu thuật của Tả Bân để truyền máu. Khoảng cách của hai chiếc giường để đặt máy móc và để bác sĩ đi lại giữa hai bên. Lãnh Di Mạt chỉ truyền máu nên vẫn tỉnh táo, cô nhìn xuống ống truyền cắm trên tay của mình nối lên túi máu treo trên đầu giường phẫu thuật, lại nhìn người đàn ông vẫn trong trạng thái hôn mê, mũi còn phải gắn ống thở, nước mắt của cô không ngừng tuôn rơi. Nếu không phải có y tá bên cạnh trấn an thì cô đã khóc òa lên rồi.

- Cô Lãnh, cô phải để tinh thần thả lỏng, đừng quá lo lắng, bác sĩ sẽ cố gắng hoàn thành ca phẫu thuật của tiên sinh thôi.

Lãnh Di Mạt gật gật đầu, đưa tay kia lau vội nước mắt, tiếp tục dõi theo ca phẫu thuật.

Viên đạn đầu tiên đã được lấy ra và thả xuống khay chuyên dụng, những bác sĩ đang tăng hết năng suất làm việc cho ca phẫu thuật đầy căng thẳng.

Lãnh Di Mạt nghiêng mặt nhìn sang phía giường phẫu thuật, giống như đang gửi lời muốn nói đến với người đàn ông còn đang chiến đấu với lửa hái tử thần.

“Chú Bân, chú nhất định phải vượt qua đó, em còn đang đợi chú đeo nhẫn cho em nữa. Em còn phải gả cho chú nữa, chú không muốn cưới em nữa sao?”

“Chú Bân, nếu chú không quay lại, em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm cùng nhau mà”

..

- Ngài Ryan, có chuyện gì mà ngài lại gọi tôi ra đây vậy?

Đang đợi trước cửa phòng phẫu thuật mà Ryan lại kéo Hầu Tử ra bên ngoài, cậu ta có vẻ khó hiểu nên liền hỏi.

Nếu không phải vì đã đồng ý với Tả Bân từ trước thì Ryan cũng không muốn nói chuyện này, nhưng đã hứa rồi nên anh ta cũng chỉ có thể thực hiện thôi.

- Vừa rồi tôi đã nghe hết những gì cậu nói với Mạt Mạt rồi. Cho nên tôi muốn nhắc cậu điều này, chuyện liên quan đến Lãnh Di Tu, mối thù của lão Tả với Lãnh Di Tu hay cái chết của Lãnh Di Tu, cậu tuyệt đối phải giữ bí mật với Mạt Mạt, cho dù con bé có hỏi đến thì cậu cũng không được cho con bé biết.

Nghe anh ta nói xong, Hầu Tử càng không hiểu, thậm chí là có chút bất mãn nữa.

- Ngài Ryan, ngài nói vậy là sao chứ? Lão đại và tiểu thư mãi không thể làm lành với nhau không phải vì còn khúc mắc đó không thể tháo gỡ sao? Tại sao không nói rõ ra chứ?

Suy nghĩ của Hầu Tử cũng chính là suy nghĩ của Ryan, nhưng vì ý của Tả Bân đã quyết nên Ryan cũng không thể làm gì khác.

- Đây là ý của lão Tả. Nếu cậu thực sự tôn trọng cậu ta thì nên làm theo ý của cậu ta đi. Tôi cũng thực sự không hiểu tại sao trên đời lại có hai kẻ ngốc si tình như vậy nữa.

Nếu đã làm lời của Tả Bân thì dù Hầu Tử không muốn cũng đành phải nghe theo thôi. Nhưng liệu sự thật có thể giấu đến khi nào chứ? Và đến khi tất cả đều bị lộ tẩy thì sẽ lại xảy ra chuyện gì đây?

..

Ca phẫu thuật của Tả Bân đã kết thúc thành công, hắn không còn nguy hiểm gì nữa, nhưng còn khi nào có thể tỉnh lại thì bác sĩ cũng không thể nói chắc được.

Lãnh Di Mạt ngồi bên giường bệnh, bàn tay còn cắm ống truyền dịch nhưng lại không chịu nằm yên trên giường. Cô vừa cầm tay của người đàn ông đan vào tay mình, vừa vuốt mặt hắn bằng một tay khác, cúi đầu thì thầm bên tai hắn.

- Chú Bân, không sao nữa rồi, bác sĩ nói chú không sao nữa rồi. Chú biết em đã sợ thế nào không? Suýt chút nữa là em đã để mất chú rồi.

Nước mắt trên mặt cô đã rơi thành hàng, nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc. Cô cầm bàn tay của Tả Bân để chạm vào mặt mình, cảm nhận hơi ấm quen thuộc.

- Tiểu thư, sao chị lại xuống giường rồi? Bác sĩ nói chị vừa truyền một lượng máu lớn nên phải nằm nghỉ nhiều hơn. Chị đừng chạy lung tung nữa, nào, em đưa chị lên giường nghỉ ngơi.

Vừa vào phòng và nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Ngư không khỏi lo lắng, nhanh chóng khuyên Lãnh Di Mạt quay trở lại giường. Một bên thì đẩy bình nước truyền của cô để đưa cô về giường, càm ràm như một người mẹ đang lo cho con gái vậy.

Lãnh Di Mạt không muốn rời khỏi Tả Bân, cũng may là Ryan và Hầu Tử đã đến kịp lúc.

- Mạt Mạt, cháu còn là bệnh nhân đấy. Còn không mau về giường thì để chú bảo bệnh viện tách hai người ra hai phòng khác nhau?

Quả nhiên là sau khi bị Ryan dọa như vậy thì Lãnh Di Mạt lập tức đứng lên và để Tiểu Ngư dìu về giường.

Nhưng như vậy cũng chưa xong, Ryan vào đây cũng là vì lo cho Tiểu Ngư.

- Còn cô nữa, cô cũng phải nằm nghỉ mấy ngày đi. Mau đi theo tôi, đã sắp xếp phòng cho cô rồi.

Lãnh Di Mạt vừa ngồi lên giường đã ngạc nhiên vì lời mà Ryan mới nói, cô lại lo lắng hỏi Tiểu Ngư.

- Tiểu Ngư, em không khỏe ở đâu sao?

Trong lúc Tiểu Ngư vẫn lắc đầu bảo không sao thì Hầu Tử đã giúp giải thích.

- Máu của tiểu thư không đủ truyền hết cho lão đại nên phải tìm thêm một nguồn khác bổ sung. Trùng hợp là Tiểu Ngư có chung nhóm máu với lão đại nên cô ấy đã truyền bổ sung phần còn lại.

Không ngờ nhắc tới chuyện này thì mỗi người lại một biểu cảm khác nhau. Mặt Ryan còn đen hơn cả nhọ nồi, hậm hực như đang hờn dỗi ai đó. Hầu Tử thì vẫn có chút khó tin vào sự trùng hợp này, máu của Tiểu Ngư lại trùng với nhóm máu của Tả Bân, đã vậy còn gần như tương thích nhau. Theo kết quả xét nghiệm thì nếu truyền máu của Tiểu Ngư càng hiệu quả hơn lấy máu của Lãnh Di Mạt, nếu không phải Ryan mặt nặng mặt nhẹ phản đối.

Còn Lãnh Di Mạt nghe được điều này vừa kinh ngạc vừa cảm thấy rất biết ơn.

- Tiểu Ngư, thật không ngờ em lại có trùng nhóm máu với chú Bân đấy. Tiểu Ngư, cảm ơn em, cảm ơn em đã cứu chú ấy.

Tiểu Ngư cũng chỉ vì lo lắng cho Lãnh Di Mạt, khi nó nghe kết quả có thể giúp Lãnh Di Mạt thì đã rất vui.

- Tiểu thư, có thể giúp được chị em rất vui. Bây giờ không sao rồi, chị phải nghỉ ngơi cho khỏe đã. Lão đại tỉnh lại thấy chị khỏe mạnh thì mới nhanh khỏi chứ.

Thấy Tiểu Ngư vẫn cứng đầu và chỉ lo cho người khác như vậy, Ryan càng bực bội hơn, trực tiếp đi tới kéo lấy tay của nó, cũng không bỏ qua cho cả Lãnh Di Mạt đang ngồi trên giường.

- Cô còn lề mề gì nữa? Mau về phòng nghỉ ngơi thôi. Còn cháu nữa, tên già của cháu không sao nữa rồi, không cần hút máu người khác nữa đâu.

Nghe Ryan nặng nhẹ nói vậy với Lãnh Di Mạt, Tiểu Ngư định nói lại anh ta nhưng Lãnh Di Mạt lại cười một cách mờ ám, còn cố tình trêu hai người bọn họ.

- Ôi trời, chú Ryan, xem chú xót Tiểu Ngư kìa. Nhưng mà lại nhát gan không nói được câu nào thì coi chừng lại hối hận đấy.

Ryan có vẻ vừa nghe đã hiểu ý tứ của Lãnh Di Mạt nên nhất thời cũng mất bình tĩnh, mặc kệ Tiểu Ngư đang không hiểu gì thì đã kéo nó ra ngoài rồi.

Nhìn hai người đó rời khỏi mà Lãnh Di Mạt vẫn không ngừng cười thích thú, còn cố tình nói lớn một câu.

- Chú Ryan, lúc cần hành động thì nên hành động, lúc nói vẫn phải nói đấy nhé.

Đừng nói là người trong cuộc như Tiểu Ngư không hiểu gì mà Hầu Tử cũng không nhìn ra điểm bất thường nào. Cậu ta thấy mình cũng nên đi ra nên mới cúi đầu chào Lãnh Di Mạt.

- Tiểu thư, cô nghỉ ngơi đi! Cần gì cô cứ gọi thuộc hạ.

Nhưng Lãnh Di Mạt lại chưa để cậu ta đi, hình như cô đã nghĩ ra gì đó.

- Khoan đã. Anh có thể giúp tôi, di chuyển giường đến gần giường của chú Bân được không? Nếu tôi muốn qua đó thì phải leo xuống nữa.

Trước lời yêu cầu của cô mà Hầu Tử cũng có chút lúng túng và ngại ngùng nữa, nữ nhân bây giờ lại chủ động như vậy sao? Cậu ta vô thức gãi gãi đầu, nhưng cũng không thể từ chối được, liền gọi thêm hai tên thuộc hạ bên ngoài vào khiêng giường và di chuyển máy truyền nước của Lãnh Di Mạt đến sát giường của Tả Bân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.