Mặc dù là ngồi ở hàng ghế cuối cùng nhưng Tả Bân vẫn luôn toát ra được ánh hào quang giữa đám đông, sau khi câu hỏi của vị đấu giá viên kia vừa dứt thì toàn bộ ánh nhìn trong phòng đấu giá này đều đổ dồn về phía hắn, mặc nhiên là đang đợi một câu trả lời từ hắn.
Và rồi, Tả Bân từ từ đứng lên, giống như một bá vương đang cai trị thần dân của mình vậy. Hắn chỉnh chỉnh lại vai bên vạt áo, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng ẩn ý trong đó sớm đã dọa cho Lãnh Di Mạt tay chân đều bủn rủn. Thế mà hắn vẫn đứng đó, ngang nhiên tuyên bố.
- Sợi dây chuyền này có lẽ các vị đều đã biết, chính là một phần nhỏ của Hỏa Trùng Tử. Nhưng lí do thực sự khiến tôi muốn có được nó không phải vì nó là Hỏa Trùng Tử, mà là vì tôi chỉ đang lấy lại món quà đã tặng cho phu nhân của mình, tiếc là cô ấy lại không cần mới vứt đi.
Hắn nói một tràng dài như vậy không những không cho cả hội trường một câu trả lời rõ ràng mà còn khiến cho bọn họ càng thêm tò mò. Những tiếng bàn luận, suy đoán đang bắt đầu tăng lên. Còn Tả Bân thì lại vô cùng thản nhiên nở nụ cười tà mị, gian xảo, bước ra khỏi chỗ ngồi để đi lên bục nhận tài sản trúng đấu giá.
Đấu giá viên cũng chỉ biết làm đúng quy trình trước, là đưa sợi dây chuyền thạch anh tím cho hắn.
Cầm lại sợi dây chuyền đã bị mất một thời gian, Tả Bân cứ như nhìn thấy được hơi thở của mình lại vậy, vì đây chính là chút hơi ấm còn sót lại cho hắn suốt ba năm qua. Lúc đưa mắt nhìn về phía nữ nhân đang sợ đến tái mét mặt mũi kia, khóe môi hắn càng cong hơn và sâu hơn, thẳng bước tiến về phía cô, dừng lại khi đứng sát trước mặt cô rồi.
Nhìn một màn trên bục kia, tất cả những người có mặt trong hội trường đều đang trầm trồ chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Rất nhanh, Tả Bân đã đem sợi dây chuyền thạch anh tím trong tay, cẩn thận đeo lên cổ của Lãnh Di Mạt. Khi hắn hài lòng thỏa mãn và phấn khích bao nhiêu thì Lãnh Di Mạt lại lo sợ bấy nhiêu, thậm chí là suýt chút nữa đã ngất đi rồi.
- Đã lâu không gặp, phu nhân của anh.
Tận mắt chứng kiến một màn chủ tịch cao cao tại thượng của Đan Thạch, là người đàn ông độc thân hoàn kim lại tự tay đeo dây chuyền cho một thực tập sinh bình thường, ai nấy cũng đều phải há hốc mồm kinh ngạc.
- Chủ tịch Tả, không biết phu nhân của ngài…..
- Đây chính là phu nhân của tôi.
Còn không để cho đấu giá viên hỏi hết câu thì Tả Bân đã trả lời luôn rồi. Hắn vòng tay ôm chặt eo thon nhỏ của Lãnh Di Mạt đứng ngay bên cạnh, dõng dạc tuyên bố trước ống kính của truyền thông về mối quan hệ hắn tự định nghĩa này, hắn tuyên bố cô chính là vợ hắn.
Tin tức này chắc chắn sẽ làm tốn không ít giấy mực của giới truyền thông đây.
Lãnh Di Mạt lại được thêm một phen kinh hoàng, cô không nghe nhầm, lúc nãy Tả Bân nói đến vợ hắn, bây giờ lại gọi cô là phu nhân. Hắn thực sự đang nói đến cô, hắn nói cô là phu nhân của hắn, là vợ hắn sao? Có phải hắn bị chấn thương não rồi không?
Mặc kệ đó là gì, nhưng hiện giờ thì toàn thân cô đã gồng đến cứng đờ rồi, đến mức hít thở cũng không dám nữa. Cô bất động tại chỗ, ánh mắt tràn ngập sự cảnh giác như con nai nhỏ đáng thương đang run sợ trước con thú săn mồi.
Ngược lại thì Tả Bân lại vô cùng phấn khích khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Hắn cố tình câu giờ để giữ tư thế thân mật này lâu hơn, không biết có phải thực sự là đang đeo dây chuyền không, chỉ thấy hắn cứ áp sát vào người cô, gần như là đang ôm cô vậy, mặt kề một bên mặt cô, môi ghé bên tai cô thủ thỉ mấy lời không đứng đắn.
- Mạt Mạt, ba năm rồi, em sống tốt chứ? Còn anh thì không, anh rất nhớ em, nhớ thân thể em, nhớ dáng vẻ hưởng thụ của em khi nằm dưới thân anh, nhớ từng tiếng rên rỉ của em.
Lãnh Di Mạt vừa thẹn vừa giận, mặt đã đỏ ửng đến tận mang tai, xấu hổ mà nghiến chặt răng. Cô thực sự muốn cào rách mặt của hắn để xem rốt cuộc mặt hắn dày đến mức nào. Tại sao ba năm rồi vẫn không có chút liêm sỉ vậy chứ.
- Mạt Mạt, dây chuyền này, anh trả lại chỗ nó nên thuộc về. Sao em có vẻ hoảng sợ như vậy?
Nhịp tim của Lãnh Di Mạt đã tăng nhanh đến mức không thể kiểm soát được nữa. Cô trừng mắt cảnh cáo hắn, nhưng cũng đều là vô ích, ngược lại càng khiến cho hắn thêm càn rỡ hơn nữa, không chút kiêng dè gì, đứng trước ánh mắt của bao nhiêu người, cứ như thế mà sờ soạng khắp lưng của cô, còn lớn mật luồn tay vào váy của cô, nhào nặn lần lượt cặp mông căng đầy thân thuộc, cố tình kích thích vào những vị trí nhạy cảm trên cơ thể cô.
Chát!
- Vị tiên sinh này, xin hãy tự trọng!
Lãnh Di Mạt sắp không thể nhẫn nhịn được nữa, liền nhân lúc hắn không cảnh giác đã vung tay tát hắn một cái, trước sự chứng kiến của hàng trăm con người ở đây, còn có cả giới truyền thông nữa, chắc chắn đây sẽ trở thành đề tài nóng hổi thôi.
Thành viên của nhóm đấu giá mặt mũi đều như vừa giẫm phải đinh nhọn bằng chân trần, nhìn Lãnh Di Mạt như muốn nhai tươi nuốt sống ngay. Một thực tập sinh còn đang thử việc mà lại gây ra chuyện lớn như vậy, công khai làm bẻ mặt của một đối tác lớn nhiều năm với công ty bọn họ, lần này thì lớn chuyện thật rồi.
Sau khi ra tay đánh người xong, Lãnh Di Mạt cũng ý thức được là mình vừa gây ra họa lớn rồi. Lại lén nhìn sắc mặt như đang ngậm một viên thuốc đắng trong miệng của Tả Bân, cô nghĩ mình nên chuồn khỏi đây trước để bảo toàn tính mạng đã.
- Chủ tịch Tả, thành thật xin lỗi vì sự việc vừa rồi. Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi ngài.
Lãnh Di Mạt bỏ chạy rồi, những người khác trong nhóm đấu giá cũng vội vàng cúi đầu xin lỗi Tả Bân. Còn đám phóng viên bên dưới vẫn đang bận rộn thêu dệt câu chuyện hôm nay.
Mà Tả Bân dù bị đánh công khai lần đầu tiên nhưng lại không hề tức giận chút nào, ngược lại còn thấy trò hay mới đang bắt đầu, xem ra là Lãnh Di Mạt muốn chơi trò mèo vờn chuột với hắn đây. Nếu đã vậy thì hắn cũng sẵn sàng theo hầu cô đến cùng.
….….
Vừa chạy ra khỏi hội trường đấu giá thì Lãnh Di Mạt đã trốn ngay vào trong nhà vệ sinh. Cô biết nếu Tả Bân đã tìm được đến tận đây rồi thì chắc chắn là sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, không biết liệu hôm nay cô có an toàn về đến nhà hay không nữa.
Vào trong phòng vệ sinh và khóa cửa lại, cô lấy điện thoại ra gọi vào số của Ngôn Dực được lưu trong danh bạ. Cuộc gọi đầu tiên, đã reo hết chuông nhưng vẫn không có người nhấc máy. Nghĩ cứ gọi thêm một lần nữa, không ngờ là lần này cũng như lúc nãy, cũng là không liên lạc được.
Cô sốt ruột đến chết rồi, nhưng cũng không thể ngồi mãi trong phòng vệ sinh thế này được
Sau khi sửa soạn qua loa lại, còn cố gắng hít thở sâu mấy lần để bình tâm mới dám đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Nào ngờ lúc vừa mới đi ra chưa được bao lâu thì lại bị chặn đường, mà người đến tìm cô chính là Hầu Tử. Dù không phải Tả Bân trực tiếp đến nhưng Hầu Tử xuất hiện ở đây thì không phải chính là ý của Tả Bân rồi sao? Hắn lại bắt đầu dở trò gì rồi đây?
Hầu Tử đứng trước mặt Lãnh Di Mạt, không quên giữa một khoảng cách vừa phải và cung kính cúi chào.
- Tiểu thư, lão đại muốn gặp cô. Mời cô đi theo tôi.
Nếu không phải còn đang ở công ty thực tập thì Lãnh Di Mạt đã co giò bỏ chạy trước rồi, nhưng ở đây thì cô lại không thể hành xử tùy tiện nữa, tai họa vừa nãy cũng đủ trở thành nguy cơ khiến cô bị gạch tên rồi. Chính vì vậy mà dù cho không cam tâm nhưng cô vẫn phải cắn chặt răng mà đi theo Hầu Tử, đến chỗ của Tả Bân.