Chú Đừng Qua Đây!

Chương 241: Chương 241: Đau lòng sinh bệnh




Lãnh Di Mạt vì quá đau lòng mà ngât đi, Tả Bân đưa cô về thủ phủ hơn một ngày rồi mà còn chưa tỉnh, hắn lo lắng đến mức không dám rời khỏi phòng nửa bước, chuyện gì cần xử lý cũng đều nói qua điện thoại và để Hầu Tử vào đây báo cáo.

- Lão đại, tuy đã lấy lại được Thiên Điểu nhưng thuộc hạ để Phiến Phiến chạy mất rồi.

Mặc dù nghe Hầu Tử nói vậy nhưng Tả Bân vẫn biết rõ là do cậu ta cố tình để thoát Lưu Phiến Phiến. Từ sau khi biết Lưu Phiến Phiến đang bị Ngôn Tô lợi dụng để chống lại Xích Bang, Hầu Tử lần nào cũng đứng ra nhận những nhiệm vụ liên quan đến việc truy đuổi cô ta. Tả Bân vừa nhìn cũng biết là cậu ta đang nghĩ gì, cho nên hắn mới nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua lần này đến lần khác.

- Lần này mục đích của Lưu Phiến Phiến không phải giết tôi mà chỉ đến để tráo đổi Thiên Điểu. Xem ra Ngôn Tô vẫn đang dồn sức để nuốt chửng Đan Thạch.

Tả Bân vừa đắp chăn cho Lãnh Di Mạt vừa nói, động tác đắp chăn và sờ trán của cô rất dịu dàng nhưng giọng điệu khi nhắc đến Ngôn Tô thì lại lạnh đến thấu xương. Đắp chăn xong, hắn cầm nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ cho Lãnh Di Mạt lên xem kết quả, nét mặt có vẻ như đang nghiêm trọng hơn, dù vậy vẫn không quên dặn dò.

- Tăng cường trông coi Thiên Điểu. Chuyện lần này nhất định đã trở thành miếng bánh lớn cho đám phóng viên, cậu xử lý việc phát tán tin tức, đừng để giá cổ phiếu của Đan Thạch bị ảnh hưởng.

Đợi hắn phân phó xong, khi không còn thêm gì nữa thì Hầu Tử mới định rời khỏi. Nhưng ngay sau đó thì Tả Bân lại hỏi thêm.

- Phía Ryan thế nào rồi? Cậu ta vẫn không chịu ra ngoài?

Hầu Tử đứng lại, nghiêm chỉnh gật đầu một cái và báo cáo tình hình.

- Từ lúc đưa xác của Tiểu Ngư về biệt thự riêng, ngài Ryan vẫn không chịu gặp ai. Cũng vì vậy mà chuyện tổ chức tang lễ chưa thể tiến hành ngay được.

Tả Bân nghe xong thì cũng chỉ gật đầu một cái rồi vẫy tay bảo cậu ta lui ra ngoài. Hầu Tử đi rồi, Tả Bân lại dồn hết mọi tâm tư vào Lãnh Di Mạt đang ngủ say trên giường, một tay nắm tay cô, một tay sờ lên trán cô kiểm tra nhiệt độ. Vì quá đau lòng trước sự ra đi của Tiểu Ngư mà cô đã khóc đến ngất đi, ngủ liên tục một ngày rồi và vẫn chưa hạ sốt nữa.

….….

Lần này hai người đều nhận nhiệm vụ do Ngôn Tô giao nhưng Lưu Phiến Phiến lại thất bại, không lấy được Thiên Điểu của Đan Thạch về. Chỉ có Ngao Bính là đã giết được Tiểu Ngư, giải quyết mối họa về sau.

Nhìn hai người cùng đứng cúi đầu nghiêm trang, Ngôn Tô chỉ im lặng mà không nói gì nữa, đi vòng qua một lượt, sau đó dừng lại ở chỗ của Lưu Phiến Phiến.

- Bị chúng đuổi tới bao vây rồi nhưng cô vẫn còn thoát thân được? Chắc là phải thỏa thuận gì chứ?

Bị ông ta hỏi vậy, nhất định là đang có nghi ngờ đối với mình, Lưu Phiến Phiến cũng nhanh chóng cúi thấp đầu thêm một bậc và thành thật báo cáo.

- Lão đại đừng hiểu lầm, thuộc hạ không có bất kỳ liên hệ nào với người của Xích Bang cả.

Cứ tưởng là Ngôn Tô sẽ nổi giận và ép cung nhưng lại không phải như vậy, ông ta lại bật cười, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Lưu Phiến Phiến lui ra trước.

Khi chỉ còn lại một mình Ngao Bính ở đây, gã đã không nhịn được mà hỏi Ngôn Tô.

- Lão đại, Lưu Phiến Phiến liên tục làm hỏng chuyện nhưng tại sao ngài vẫn giao những việc quan trọng cho cô ta chứ?

Ngôn Tô cũng không lạ gì trước thái độ cũng như thắc mắc này của Ngao Bính. Ông ta bước một vòng dạo quanh lồng nuôi những con thú cưng, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh và khoan thai.

- Cậu nghĩ vì sao mà cô ta có thể thoát khỏi sự bao vây của Xích Bang để an toàn thoát thân?

Ông ta nhìn lại Ngao Bính, giống như đang chờ nghe thử đáp án từ gã, nhưng đúng là không nhận được đáp án mình cần nên mới nói tiếp.

- Cho dù bây giờ cô ta đang làm việc cho tôi nhưng Xích Bang đối với cô ta vẫn còn chút tình nghĩa, bọn họ sẽ không đuổi cùng diệt tận. Hơn nữa, bây giờ người mà cô ta có thể giết không còn là Tả Bân mà chính là con chó bên cạnh cậu ta. Cũng giống như năm đó tôi để cho cậu ta mất một trợ thủ, bây giờ nếu mất thêm một con chó rất trung thành nữa, cậu ta chẳng kiêu ngạo được bao lâu cả.

Nghe ông ta nói vậy, Ngao Bính cũng không thể nghi ngờ được gì nữa, lại nhớ lại chuyện của Ryan mà ông ta vừa mới nói.

- Lão đại, lần này mặc dù không lấy được Thiên Điểu nhưng lễ cưới và cả lễ ra mắt sản phẩm của Tả Bân đều bị hỏng hết rồi. Chắc chắn sẽ trở thành đề tài cho giới báo chí, thời cơ để ngài đè bẹp Đan Thạch đã tới rồi.

Ngao Bính cũng đồng tình và gật gật đầu, hình như đang rất thư giãn và phấn khởi.

- Bọn họ chắc là đều đang lo đưa tang mẫu vật đó. Sẽ không quản được nhiều chuyện như vậy. Tốt lắm, mau gọi cho A Dực đi.

...

Sau khi ngủ gần hai ngày hai đêm, cuối cùng thì Lãnh Di Mạt cũng đã tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, cô biết mình đang ngủ trên giường của mình rồi. Cố nén sự khó chịu và nhức mỏi khắp cơ thể, cô chống tay ngồi dậy, và nhìn thấy đầu tiên là Tả Bân đang ngồi trên sofa xử lý một đống văn kiện xếp chồng, trên bàn còn có một tách cà phê mới pha nữa.

- Lão già.....

Nghe thấy tiếng của cô, Tả Bân vội để tập tài liệu đang đọc nửa chừng qua một bên để chạy tới giường.

- Mạt Mạt, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.

Hắn khom lưng cầm gối kê sát đầu giường để cô dựa lưng vào, sau đó lại kéo chăn đắp phần chân cho cô, vừa làm xong đã sờ tay lên trán của cô để kiểm tra nhiệt độ, vẫn chưa hết, còn cầm lấy nhiệt kế trên bàn để thử nữa. Sau khi đọc kết quả trên nhiệt kế xong thì mới thầm thở phào.

- Hạ sốt nhiều rồi. Mạt Mạt, em có đói không? Anh bảo vú nuôi đem cháo lên cho em. Còn thấy khó chịu ở đâu nữa không? Hay là anh gọi bác sĩ Trần đến?

Trước những câu hỏi không ngừng nghỉ của hắn, Lãnh Di Mạt yếu ớt lắc đầu, vẫn không thể che giấu sự mất mát và đau thương từ đáy mắt, giọng cô nhỏ nhẹ đến xót xa.

- Em không sao. Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, tang lễ của Tiểu Ngư, đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?

Tả Bân rót cho cô một cốc nữa, trong lúc cô uống thì lại nhẹ nhàng vén gọn lại tóc ra sau tai cô, kể sơ lược lại tình hình hai ngày vừa rồi.

- Tang lễ đều đã chuẩn bị xong nhưng chưa thể thực hiện ngày, vì không ai lấy được thi thể của Tiểu Ngư cả. Ryan từ lúc đưa cô ấy về thì đã đóng hết cửa ra vào biệt thự, một mình trong đó. Dù đã dùng mọi cách thức nhưng đều không có tác dụng gì.

...

Biết chuyện xảy ra với Xích Bang nên Ngôn Dực đang ở nước ngoài cũng nhanh chóng trở về để thăm Lãnh Di Mạt. Lúc anh ta đến cổng thủ phủ thì lại giống như những lần trước, bị cảnh vệ đứng bên ngoài cổng chặn lại không cho vào.

Đúng lúc đang đôi co thì Lãnh Di Mạt và Tả Bân cũng đang đi ra, theo sau còn có Hầu Tử nữa.

Thấy Lãnh Di Mạt đi tới, Ngôn Dực mới bước qua gọi cô. Mà Lãnh Di Mạt nhìn qua hai tên cảnh vệ đang ngăn cản anh ta cũng bảo bọn họ tạm thời lui ra trước.

- Mạt Mạt, anh đã nghe chuyện rồi, anh lo lắng cho em nên mới về ngay. Mạt Mạt, người chết không thể sống lại, em đừng quá đau lòng.

Lãnh Di Mạt vừa mới tỉnh lại nên thân thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, gương mặt dù có đánh phấn lên vẫn không che đi được vẻ nhợt nhạt, nếu không phải cô kiên quyết muốn đến nhà Ryan thì Tả Bân sẽ không để cô ra ngoài trong tình trạng này.

Nghe Ngôn Dực nói xong, cô càng lãnh cảm hơn nữa, ánh mắt xa cách và kiên quyết nhìn người đàn ông chắn trước mặt mình, cố nén uất ức mà nói.

- Mong Ngôn thiếu chủ đừng đến làm phiền nữa. Xích Bang chúng tôi không hoan nghênh bất cứ người nào của Hồng Bang. Hồng Bang giết cha của tôi, bây giờ lại giết cả người bạn thân nhất của tôi, chính là kẻ thù không đội trời chung với Xích Bang. Phàm là người của Hồng Bang, đừng bao giờ vào lãnh địa của Xích Bang.

Giọng cô run run, có vẻ như càng nói thì càng khó kìm chế được cảm xúc nữa. Ánh mắt quật cường đến đau lòng, đã sớm ngấn lệ từ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.