Nhìn bản thiết kế trong tay không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Ryan vẫn không thể tìm ra được bất kỳ điểm khả nghi nào.
- Bản thiết kế này hoàn toàn không phải bắt chước hay nhái lại, mà nó thật sự là bản thiết kế của tớ, nói một cách dễ hiểu thì là đã có hai bản cùng tồn tại với giá trị ngang nhau. Nhưng đây là chuyện quái gì vậy chứ?
Ngồi đối diện Ryan, Tả Bân cũng đang vô cùng tập trung hết tinh thần vào bản thiết kế giống hệt bản thiết kế mà Đan Thạch đã đưa ra trong hợp đồng kêu gọi đầu tư. Trong tình huống này thì phản ứng đầu tiên của một người lãnh đạo thì Tả Bân hoàn toàn có thể nghi ngờ Ryan đã đâm sâu lưng mình, nhưng hắn đủ thông minh để phán đoán được chuyện này hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của Ryan. Kế hoạch của đám người đó đã chuẩn bị từ rất lâu và vô cùng kỹ càng như vậy, nhất định là muốn một phen sống còn với Tả Bân hắn rồi.
- Chỉ có một câu trả lời duy nhất cho chuyện này, chính là đã có người từng tiếp xúc với bản thảo của cậu và âm thầm lấy trộm từng khâu một nên mới có đến hai bản thiết kế giống nhau đến từng chi tiết như vậy.
Không chỉ có hai người bọn họ mà Hầu Tử cũng tham gia vào cuộc hội ý, nếu trong Xích Bang cậu ta là một chấp sự thì ở Đan Thạch, cậu ta chính là trợ lý chủ tịch kiêm luật sư của Đan Thạch.
- Ryan tiên sinh, anh không thể nhớ được đã đưa bản thảo cho ai xem sao?
Cùng một lúc đối diện với hai tên mặt lạnh truy hỏi mình cùng một vấn đề, Ryan nhất thời hóa đá mấy giây, nhìn lần lượt hai người bọn họ, sau đó như là đã nhận ra điều gì đó, mới thoải mái thay đổi tư thế ngồi.
- Không phải đó chứ? Lão Tả, Đan Thạch của cậu là nơi tập trung của tất cả những thiết bị tinh vi tiên tiến nhất đấy. Cậu chỉ cần ngoắc tay một cái thôi đã kiểm tra được những thiết bị xâm nhập và lấy cắp dữ liệu rồi. Cứ cho là tớ đã bất cẩn để người khác biết được đi thì để có được một bản thảo giống hệt không khác một điểm nào thì nhất định đã xâm nhập vào dữ liệu của tớ. Cậu không phải rất dễ dàng tra ra à? Còn bắt tớ đến đây truy hỏi như vậy….
Càng nói thì anh ta càng chắc chắn là phán đoán mình đang đi theo là đúng, trông biểu cảm hiện tại của Tả Bân thì càng chứng tỏ rằng anh ta đang ngồi đây làm một việc dở hơi.
Tả Bân vẫn duy trì phong thái trầm ổn vốn có, quét mắt nhìn người bạn thân đang vô cùng mong đợi cái gật đầu của hắn. Và sau vài giây im lặng thì hắn đã có động thái tiếp theo, đó là mở ngăn kéo dưới chân để lấy ra một tập tài liệu được đóng giữ cẩn thận, thao tác nhanh gọn đẩy tới trước mặt của Ryan.
- Đây là kết quả phân tích dữ liệu của phòng kỹ thuật. Nếu cậu không muốn sau này lại có rắc rối thì nên quản lại những người phụ nữ của cậu đi.
Ý tứ trong lời nhắc nhở của Tả Bân cũng chính là câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Ryan, rằng ai chính là người đã đâm sau lưng anh ta. Đúng là không thể nào khác hơn khi có quá nhiều phụ nữ xung quanh thì chỉ giống như gieo thêm mầm họa cho chính mình thôi. Bị tố cáo thẳng thừng như vậy, vẻ mặt Ryan nhất thời trông rất khó coi và mất tự nhiên, liếm liếm môi rồi lại vờ ho khan mấy tiếng, cố tình nói mấy câu vớ vẩn ngoài lề trong lúc tự mở tập tài liệu trên bàn ra xem.
- Cái này, cái này không phải chứ. Cô ta đâu phải người phụ nữ của tớ đâu chứ, là fan đấy, cô ta rất thích tiểu thuyết của tớ…
Tính cách của Tả Bân hai người ở đây đều rất rõ rồi, hắn sẽ không nghe mấy lời nhảm nhí không đúng trọng tâm công việc của Ryan, hắn chẳng quan tâm người phụ nữ nào của Ryan là gián điệp hay người hâm mộ gì đó, cái mà hắn quan tâm chỉ có việc giải quyết tất cả những rắc rối cho Đan Thạch. Nguyên nhân và kẻ đứng phía sau coi như đã điều tra ra, bây giờ việc cần làm chính là nhanh chóng ký kết hợp đồng kêu gọi đầu tư và ra mắt thiết kế mới của Đan Thạch. Hắn hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi, theo thói quen lại xoay xoay chiếc nhẫn đầu rắn màu bạc như một thú vui tao nhã, giọng hắn trầm ấm mang đủ từ tính phân tích vấn đề.
- Mặc dù bọn họ có được bản thảo nhưng thạch anh tím chỉ có một viên duy nhất. Cho nên trước mắt bọn họ sẽ không dám hành động mạo hiểm. Hơn nữa, nếu muốn trộm thạch anh tím thì nhất định phải đối đầu trực diện với Xích Bang.
Ryan ngồi nghe hắn nói mà gật đầu phụ họa, còn bất giác buộc miệng cảm thán một câu nữa.
- Thật không ngờ Lãnh Di Tu đã lên kế hoạch mượn sức bên ngoài để đối đầu với chính Xích Bang của ông ta.
Khi anh ta nói ra lời này, đã vô tình giẫm phải đuôi của tên ác thú tản ra sát khí nào đó. Hầu Tử vội ra hiệu trong âm thầm để anh ta ý thức được hậu quả mà anh ta sắp gây ra. Không phải đang đem tính mạng của mình ra đùa sao? Tả Bân đợi hai mươi năm để lấy lại Xích Bang, bây giờ anh ta còn ngồi đây bảo Xích Bang là của Lãnh gia, vậy thì đúng là chê cuộc sống quá dài mà.
Cũng may là Tả Bân không có ý định truy cứu, bởi vì nếu nhìn kỹ hơn một chút thì sẽ nhận ra hắn chỉ nhạy cảm với câu đằng trước mà Ryan đã nói. Những chuyện này có thật sự là một tay Lãnh Di Tu lên kế hoạch từ trước không? Hắn đang tự hỏi, cũng đang vô cùng hứng thú tìm hiểu thử xem. Tạm gác chuyện này qua một bên, hắn quay qua đưa tập tài liệu vừa rồi cho Hầu Tử và phân phó
- Trước tiên làm cho mấy lão già đó im lặng cho tôi. Giải quyết êm xuôi chuyện bản thảo, và mở một bữa tiệc rượu để kêu gọi đầu tư mới.
Hầu Tử chẳng thèm quản cái tên mỏ quả kia nữa, nhận lấy tập tài liệu và đứng lên, gật đầu nhận nhiệm vụ được giao phó. Sau cùng là cúi chào rồi đi ra ngoài trước.
Sau khi Hầu Tử đi khỏi, chủ đề cuộc trò chuyện của Tả Bân và Ryan cũng bắt đầu có sự chuyển biến. Tả Bân chậm rãi rót cho mình một tách trà mới, nhìn tên nhãi ngồi đối diện hình như đang muốn nói gì đó.
- Thạch anh tím vẫn là của Xích Bang, nếu cậu muốn nói với tớ sau này những loại đá quý như vậy có thể cho cậu không thì tớ cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất. Đó là cậu về Xích Bang đi.
Khi hai người đang chỉ đề cập đến Xích Bang, Ryan nghiêm túc hẳn, không còn bộ dạng cà lơ phất phơ như mỗi lần nữa, còn có chút bất mãn đến không hài lòng mà đáp trả.
- Tớ không giống cậu. Lão Tả, Xích Bang bây giờ không phải của chúng ta nữa. Hai mươi năm, cậu đeo một cái mặt nạ đợi hai mươi năm chỉ để lấy được Xích Bang và giết Lãnh Di Tu. Cậu nghĩ cậu làm vậy thì cha mẹ cậu dưới suối vàng sẽ thấy vui sao?
Có vẻ điểm yếu của Tả Bân đã bị kích động nên khi Ryan vừa nhắc đến thì hắn liền không thể khống chế cảm giác kích động của mình. Lồng ngực to lớn phập phồng lên xuống vì hít thở nặng nề, hơi thở có chút loạn nhịp, trong đôi mắt đỏ ngầu kia hằn lên từng chút căm hận.
- Ít nhất tớ cũng đã trả thù được cho họ. Cậu quên ngày cả tổ chức chìm trong biển máu nhưng tớ có chết cũng không quên.
Đây không phải lần đầu tiên mà Ryan chứng kiến biểu cảm này của hắn nên cũng không cần tỏ ra quá khẩn trương hay lo lắng gì nữa. Ngược lại anh ta còn lớn tiếng đưa ra những lí lẽ của mình để thay đổi suy nghĩ của hắn, mặc dù biết tất cả cũng đều vô ích.
- Vậy còn Mạt Mạt, cô nhóc đó có tội gì trong ân oán của cậu với Lãnh gia, tại sao một cô bé chỉ mới trưởng thành đã phải chịu cảnh cả gia tộc đều chết trước mắt mình chứ? Cậu không thấy Mạt Mạt giống cậu năm đó à? Sao nào, kẻ bị tổn thương lại muốn tổn thương người khác?
Những lời này của Ryan mặc dù nghe rất công thức và rập khuôn nhưng lại vô tình chạm vào điểm yếu trong lòng của Tả Bân. Hắn cảm giác càng lúc càng khó hít thở, mà tại sao thì hắn cũng không thể tự giải thích, giống như đang cố gắng vùng vẫy trong một mê cung không có lối thoát, hắn tự biện minh cho lí do của chính mình.
- Chính là vì cô ta là con gái của Lãnh Di Tu, là kẻ thù của Tả Bân này.
Ryan nghe xong thì không nhịn được mà bật cười, thử hỏi ngược lại, thái độ lẫn vẻ mặt anh ta bình thản đến mức chuyện này chỉ là một chuyện đương nhiên.
- Vậy tại sao cậu không giết cô nhóc đó đi?
Thấy Tả Bân á khẩu, không thể trả lời câu hỏi này của mình, Ryan lại lắc đầu cười trừ.
- Sao nào? Động lòng trắc ẩn? Vi cậu cũng thấy rõ hình ảnh của mình trên người cô bé đó mà.
Tất cả đều là những lời mà anh ta muốn nói rồi, cũng chẳng còn gì để nói nữa. Hơn nữa, Tả Bân đang rất kích động vì những lời khiêu khích liên tục của mình nên tạm thời dừng ở đây trước vậy. Trước khi rời đi, anh ta còn nói thêm một lí do tiếp nối cho câu trả lời của mình.
- Xích Bang vốn không phù hợp với tớ. Tớ vẫn sẽ giữ quyết định không quay về, tớ làm những việc này chỉ vì tớ là thành viên của Đan Thạch, không phải Xích Bang.
Chẳng biết Tả Bân còn tâm trí để nghe những lời đó của anh ta hay không, chỉ là đến khi cảnh cửa phòng mở ra và đóng lại rồi, hắn liên tục nới lỏng cà vạt để có thể hít thở dễ dàng hơn, lồng ngực có một cảm giác bị đè nén khó chịu vô cùng khi hắn nghe người khác nhắc đến Lãnh Di Mạt.