- Không! Ba ba! Ba ba!
Bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, Lãnh Di Mạt giống như vừa mới từ cõi chết trở về. Cô ngồi trên giường thở dốc kịch liệt, lồng ngực đang phập phồng lên xuống, mồ hôi túa ra khắp hai bên thái dương, trán và phần ngực, nhất định là cơn ác mộng vừa rồi làm cô rất sợ nên mới trông như vậy. Theo bản năng, lúc đang yếu đuối nhất như vậy thì Lãnh Di Mạt liền quay sang vị trí giường trống bên cạnh để tìm kiếm người đàn ông đó. Thế nhưng, cô không nhìn thấy Tả Bân đâu cả, trên chiếc giường rộng như vậy bây giờ lại chỉ có một mình cô. Trong lòng liền dâng lên một loại đau đớn, thất vọng mơ hồ, chẳng lẽ đây là nỗi lo mà mọi người thường hay nói ư? Sau khi trao cho người đàn ông minh yêu sự trinh trắng thì sẽ luôn có một loại cảm giác lo lắng, bất an về sự chung thủy của hắn. Đàn ông sẽ rất dễ chán ngấy với những thứ đã chiếm được, Tả Bân vốn dĩ là một con ngựa hoang, không dễ gì chiu thuần phục trước một người phụ nữ, dựa vào một cô gái như Lãnh Di Mạt thì liệu có thể thay đổi được hắn không đây? Chỉ vừa mới có được lần đầu tiên của cô mà Tả Bân đã rời giường khi cô ngủ, chẳng lẽ hắn đã đối xử với cô như vậy?
Không thể nào! Không đâu! Sẽ không có chuyện này đâu mà. Tả Bân là người chứng kiến và nuôi dạy cô lớn lên, hắn đối với cô có lúc còn hơn cả ba ba của cô thì sao có thể có chuyện vứt bỏ cô như vậy được chứ? Nhất định là cô đã suy nghĩ linh tinh rồi.
Xốc lại tinh thần, cô vừa cười vừa gật đầu như đang cổ vũ chinh mình. Lãnh Di Mạt kéo chăn đang che ngực mình ra, tự cúi xuống nhìn vào rồi lại cười tủm tỉm, mặt lại đỏ ửng hết lên rồi. Nhớ lại vừa rồi lúc Tả Bân ở trên người cô, hắn uy dũng như một con mãnh thú, đem cô yêu thương trong lòng. Nhớ lại cảnh tượng đó, một cảm giác hạnh phúc đến xấu hổ lại vây quanh lấy cô.
Nhìn ra bên ngoài trời đang đổ mưa lớn, không hiểu sao giấc mơ vừa rồi lại hiện rõ mồn một trong đầu của Lãnh Di Mạt như vậy. Cảm giác bất an mơ hồ lại nổi lên, nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ không ngừng trút xuống.
….
Không khí trong phòng khách bây giờ đã bắt đầu rất căng thẳng, chỉ sau khi Tả Bân nói ra nguyện vọng vô lí của hắn thì Lãnh Di Tu nhận thấy chẳng còn lí do gì để tiếp tục hòa nhã nữa, Tả Bân đưa ra yêu cầu như vậy chắc chắn là đã lên kế hoạch đảo chính rồi, hắn muốn cướp lấy tất cả mọi thứ của ông, từ Xích Bang đến con gái Lãnh Di Mạt. .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu |||||
Ông chỉ tay thẳng vào mặt của tên phản đồ đang ngồi đối diện, tức giận nên giọng cũng nặng đi.
- Tả Bân, cậu lại dám làm phản? Cậu có biết mình đang tự tìm đường chết không hả?
Nhưng Tả Bân lại cười rất thản nhiên, còn tự rót cho mình một tách trà nữa. Hắn trừng mắt nhìn thẳng vào Lãnh Di Tu đang giận đến mặt đỏ gay, lạnh giọng lặp lại yêu cầu của mình.
- Đại ca, chỉ cần anh đồng ý giao lại vị tri thủ lĩnh cho em thì em nhất định sẽ cho Mạt Mạt cuộc sống mà con bé luôn mong đợi. Chẳng lẽ anh không muốn Mạt Mạt được hạnh phúc sao?
Đã trở mặt như vậy rồi thì Lãnh Di Tu cũng nói thẳng luôn.
- Đừng lấy Mạt Mạt ra làm lá chắn nữa! Cậu vốn dĩ không hề yêu nó, cậu chỉ đang lơi dụng nó để đạt được mục đích của cậu!
Tả Bân nghe xong liền gật gù cười lớn, bày ra vẻ mặt mong đợi.
- Thì ra anh đã biết từ trước rồi? Chẳng trách anh luôn tìm cách ngăn cản Mạt Mạt ở bên cạnh tôi. Đúng là không hổ danh là thủ lĩnh của Xích Bang.
Hắn vừa nói vừa vỗ tay tán thưởng ngay.
Lãnh Di Tu nhìn tên phản đồ này mà tức đến mức nói không nên lời. Chỉ cần cố gắng cất lời thì lồng ngực của ông như sắp vỡ tung ra rồi.
- Tả Bân, cậu, cậu đúng là tên khốn ăn cháo đá bát! Cậu đừng quên nhờ ai mà cậu mới có được ngày hôm nay.
Tả Bân càng nghe càng cười rất hứng thú, phong thái của hắn lúc này chính là của một người ngồi thưởng thức kịch mà.
- Đúng là như vậy rồi. Đại ca, hai mươi năm trước anh nhặt một thằng nhóc ăn mày về, cho nó chỗ ăn chỗ ngủ, dạy cho nó trở thành một sát thủ chuyên nghiệp, trở thành cánh tay phải của anh, cùng nó gây dựng nên Xích Bang của ngày hôm nay.
Đôi mắt già nua của Lãnh Di Tu đang nheo lại, sau đó lại tức giận quát lớn.
- Nếu cậu còn nhớ rõ như vậy thì nên biết chừng mực đi. Tôi nể tình chúng ta là anh em cùng sinh ra tử sẽ không truy cứu chuyện này nữa.
Nghe ông nói những lời như vậy, Tả Bân thật sự nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
- Đại ca, anh thật sự cho rằng mình là ân nhân của tôi sao? Trí nhớ của anh không ngờ lại kém như vậy đấy.
Lãnh Di Tu không biết hắn đang nói hươu nói vượn gì nhưng vẫn mơ hồ đoán ra chắc chắn đang sắp xảy ra chuyện gì đó.
- Tên nhóc phản bội! Nếu năm đó tôi không đưa cậu về thì cậu đã chết từ lâu rồi. Tất cả những gì mà cậu có đươc hôm nay đều do tôi cho cậu đấy!
Tả Bân bật cười thành tiếng, không biết từ khi nào mà hắn đã rút ra khẩu súng thường mang theo bên mình, tay xoay xoay khẩu súng màu đen, trong lúc mà Lãnh Di Tu đang mãi suy nghĩ thì hắn lập tức chi khẩu súng về hướng của ông, chính xác là ngay trước mặt ông rồi.
Lãnh Di Tu không thể ngờ tới là Tả Bân lại có thể chỉ súng vào mình như vậy, ông tức đến trợn mắt, liền hét gọi mấy tên thủ hạ đứng vây kín cả phòng khách.
- Còn đứng đó làm gì? Mau bắt tên súc sinh này lại cho tôi!
Nhưng khoảnh khắc ngay sau đó đã làm ông không thể tin nổi nữa. Tất cả thủ hạ của Tả Bân đứng ra săn sàng bảo vệ hắn thì chẳng nói làm gì nữa, nhưng ngay cả thủ hạ của Lãnh Di Tu ông cũng không có dấu hiệu nghe theo lệnh của ông.
- Các cậu làm gì vậy hả? Mau bắt cậu ta lại!
Lần thứ hai này ông ra lệnh thì đám thủ hạ kia liền đổi ngay vị trí, chính là đứng về phía của Tả Bân. Lúc này Lãnh Di Tu mới thật sự nhận ra mối nguy hiểm đang đe dọa mình. Ông thở gấp khi nhìn Tả Bân, đánh liều mà gọi lớn một tiếng.
- Bên ngoài có ai không? Vào đây hết cho tôi!
Đúng là vẫn còn có thủ hạ của ông bên ngoài, vừa nghe lệnh đã xông vào. Nhưng sao có thể đấu lại Tả Bân nữa đây, đám chân tay kia vừa xông vào thì liền bị người của Tả Bân khống chế, ngay cả Lãnh Di Tu bây giờ cũng đang bó gối trước họng súng của Tả Bân.
- Tả Bân, cậu dám làm phản? Cậu nghĩ dùng cách này có thể cướp được vị trí thủ lĩnh?
Chỉ nghe câu cuối thôi, Tả Bân không hài lòng nên chỉnh lại ngay.
- Đại ca, anh nhầm rồi, tôi không cướp, mà là đang lấy lại những thứ vốn thuộc về tôi. Những gì tôi có được hôm nay đều là của tôi rồi. Chính anh mới là kẻ đã cướp hết tất cả của tôi mà. Đại ca, sao chuyện này anh có thể quên được chứ?