Chú Đừng Qua Đây!

Chương 188: Chương 188: Em ghen?




Tả Bân vừa dán băng gạc cho cô vừa ngước mắt nhìn cô một cái, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi cười, nhưng lời nói lại vô cùng nghiêm túc.

- Cô ta không còn là Lưu Phiến Phiến mà em biết nữa. Có kẻ đã cố tình biến cô ta thành con rối để lợi dụng cô ta đối phó với anh.

Lãnh Di Mạt nghe xong mà phải hãi hùng, có thể làm ra những chuyện này ngoài Ngôn Tô thì còn có thể là ai nữa chứ? Cô nhìn vết thương của mình đã được băng bó xong xuôi, lại định giúp ngược lại Tả Bân nhưng thấy trên người hắn không một mảnh vải thế này thì đúng là phải xấu hổ chết mà.

- Anh, anh mặc đồ vào được không?

Nhưng Tả Bân lại cố tình phản đối. Hắn còn bế cô ngồi lên đùi mình, bàn tay siết chặt vòng eo thon nhỏ của cô. Vì chiếc váy ngủ khá mỏng nên Lãnh Di Mạt có thể cảm nhận rất rõ thứ thô to càng lúc càng sưng lớn dưới mông mình, còn tỏa nhiệt nóng hổi như sắp thiêu cháy cả lớp vải mỏng trên người cô.

- Tả Bân, anh, anh mau thả tôi xuống đi, vai của anh, còn chảy máu kìa.

Mặt cô đã đỏ ửng đến sắp luộc chín được một quả trứng rồi, Tả Bân không khó đoán cứ tiếp tục trêu cô thế này thì cô sẽ khóc lóc lên mà ăn vạ mất, cho nên hắn mới phải để cô ngồi sang bên cạnh, còn hắn thì tiện tay cúi xuống nhặt chiếc khăn đã làm rơi lúc nãy, che đại lên phần nhạy cảm nhất.

- Như vậy được chưa?

Lãnh Di Mạt chầm chậm quay đầu sang nhìn, thấy người đàn ông đã che thân dưới lại nên mới thầm thở phào một hơi, hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh để giúp hắn rửa vết thương trước. Hai người lại lần nữa bị buộc vào một tư thế quá mức thân mật và ám muội. Ánh mắt ngại ngùng của nữ nhân không dám nhìn thẳng một lần nào.

- Cho dù bây giờ Lưu Phiến Phiến muốn giết anh, nhưng chắc anh cũng không nỡ làm cô ta bị thương nhỉ?

Nhìn nữ nhân đang áp sát vào ngực mình vì phải kéo cuộn băng quanh vết thương, Tả Bân nhẹ nhàng nhếch môi cười, còn cố tình hỏi cô. Hắn chống tay lên tựa ghế, như vậy có thể ép cô đối diện với mình.

- Vậy em muốn anh giết cô ta chứ? Chỉ cần em muốn thì anh sẽ lập tức giết cô ta cho em.

Không hiểu hắn đang muốn làm gì, Lãnh Di Mạt càng phải cảnh giác hơn. Cô đẩy nhẹ vào ngực hắn, để hắn ngồi ngay ngắn lại, nói nhỏ trong miệng nhưng vẫn đủ để người đàn ông nghe được.

- Tôi muốn hay không thì có gì quan trọng chứ. Dù gì thì anh cũng luyến tiếc mà. Không phải anh và cô ta cũng có từng tình nồng ý thắm sao?

Cả đêm nay mà Tả Bân đã bị người phụ nữ này xoay vòng vòng mấy lần rồi. Nhưng hắn không giận mà còn cười như mới trúng được giải thưởng lớn vậy.

- Mạt Mạt, không phải em đang ghen đấy chứ? Em nghĩ Lưu Phiến Phiến cũng là một trong số những tình nhân trước đây của anh?

Lãnh Di Mạt càng cố tình né tránh gấp, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vòng băng để trốn đi thôi.

- Còn không phải sao? Cô ta lại còn là người cứu anh nữa, chính tai tôi nghe thấy anh hứa sẽ chăm sóc cô ta cả đời. Lời đã hứa thì phải làm được.

Không biết từ lúc nào mà Tả Bân lại thích nghe cô nói về người phụ nữ khác như vậy, trông dáng vẻ ghen tuông của cô lại khiến hắn thấy rất hạnh phúc. Hắn thuận tay đưa ngón trỏ gõ nhẹ vào chóp mũi của cô, nghiêm túc nói.

- Mạt Mạt, đúng là trước đây anh có rất nhiều người phụ nữ, những người để em bắt được cũng đều là anh không cần tới nữa nên mới mượn tay em cắt đứt luôn một lần. Nhưng còn Lưu Phiến Phiến thì lại không như vậy, đúng là anh đã hứa sẽ chăm sóc cô ta để bù đắp cho ân huệ cứu mạng, cho nên anh và cô ta chưa từng phát sinh chuyện đó.

Nghe hắn giãi bày mà Lãnh Di Mạt vẫn không thể tin nổi, hắn và Lưu Phiến Phiến dính chặt nhau như vậy mà chưa từng xảy ra chuyện đó sao? À cũng đúng, dù gì thì hắn cũng không thiếu phụ nữ. Nhưng như vậy thì không phải càng chứng tỏ Lưu Phiến Phiến đối với hắn có một vị trí đặc biệt à?

- Anh nói vậy nghĩa là cô ta khác với những người người phụ kia nhỉ? Vì cô ta đặc biệt sao?

Cô lại hỏi như vậy, Tả Bân mới ý thức là mình gặp nguy rồi, hắn nên trả lời thế nào đây? Có phải dù trả lời thế nào thì cũng tiêu đời không?

- Mạt Mạt, dù Lưu Phiến Phiến có khác với những người phụ nữ đó thì cô ta và bọn họ cũng giống nhau ở một điểm, đó là anh chưa bao giờ yêu bọn họ. Người duy nhất trong tim anh chỉ có em thôi.

Cũng may là đến lúc này thì Lãnh Di Mạt đã kết thúc được đường băng, cô vội vàng đứng lên và tìm đường lui. Đối diện với thái độ rất mực chân thành đến nỗi cô tưởng mình gặp ảo giác thì cô càng không thể bình tĩnh được nữa.

- Tôi, vết thương đã băng xong rồi. Tôi ra ngoài một lát.

Nói rồi, cô liền bỏ chạy một mạch ra phòng khách, để lại Tả Bân với nụ cười gian xảo và đắc ý trên mặt còn ngồi đó, nhưng ánh mắt hắn nhìn cô vẫn rất thâm tình, đầy trìu mến.

Khi cô đi khuất rồi, hắn mới đứng lên khỏi sofa, đi tới bàn làm việc để mở laptop ra, bắt đầu một cuộc gọi gọi theo phòng chat. Hai bên khác tham gia là Hầu Tử và Ryan.

- Lão đại, ngài bị thương sao?

Vừa thấy cánh tay của Tả Bân phải băng bó thì Hầu Tử đã lo lắng mà hỏi tình hình. Còn Ryan thì vẫn không quên trêu chọc mấy câu.

- Không phải cậu lại bị vợ đâm chứ? Hai người cũng chơi lớn quá đấy.

Nếu anh ta ở đây thì đã no đòn với Tả Bân rồi, mà lần này Tả Bân gọi cho hai người bọn họ không phải để nói nhảm. Hắn nhìn vết thương trên vai mình, bình thản nói lại chuyện vừa xảy ra.

- Lưu Phiến Phiến lại đến ám sát rồi. Hầu Tử, cậu đi dò hỏi chuyện này cho tôi, càng nhanh càng tốt, vừa rồi tôi đã phát hiện ra một điểm đáng ngờ.

Hắn nhíu chặt cặp chân mày đen rậm, vẻ mặt trầm ngâm như đang nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc nãy.

- Đôi khuyên tai mà Lưu Phiến Phiến đeo, lúc nãy khi cô ta có dấu hiệu tỉnh táo thì cả hai chiếc khuyên tai đều rung mạnh, có vẻ như đó chính là thiết bị để điều khiển cô ta.

- Thuộc hạ đã rõ rồi.

Hầu Tử vừa trả lời xong, Ryan lại bắt đầu góp vui.

- Lão Tả, xem ra cậu hẹn hò cũng kích thích thật đấy, còn chưa theo đuổi được vợ đã bị tình nhân cũ theo tới ám sát. Ý tưởng này vào tiểu thuyết của tớ rất oách đấy.

Tả Bân quay sang trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt và sắc mặt vẫn lạnh băng, trực tiếp cắt ngang.

- Cậu ngứa đòn rồi nhỉ? Chuyện tớ bảo cậu điều tra thế nào rồi?

Lúc này thì Ryan mới chịu nghiêm túc để nói chuyện với hắn, còn đem chiếc đua quay mô phỏng cầm trên tay từ nãy giờ để sang một bên và lấy những thứ quan trọng cho cuộc nói chuyện để trước màn hình.

- Theo như lời cậu nói, khả năng cao thì người có ngoại hình giống cậu kia có thể là đã qua phẫu thuật chỉnh hình hoặc nhờ lớp trang điểm. Tớ đã thử dò hỏi qua vài chỗ, nếu là phẫu thuật chỉnh hình thì người này rất dễ tìm được, Ngôn Tô có lẽ không muốn phiền phức như vậy, vả lại, các đầu mối cung cấp thông tin cho tớ đều có một khẳng định chung là trong vòng mười năm qua, Hồng Bang chưa từng có bất kỳ liên hệ gì với bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình bên ngoài, bệnh viện của Hồng Bang thì cậu cũng rõ hơn ai hết rồi, từ trước đến nay vốn không có bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật chỉnh hình. Cho nên tớ đã loại trừ khả năng này.

Anh ta vừa nói vừa nói vừa đưa ra từng minh chứng là những tư liệu đã âm thầm thu hoạch được, bộ dạng tập trung phân tích của anh ta hoàn toàn trái ngược với những lúc cà lơ phất phơ thường ngày.

- Còn khả năng cuối cùng đó là kỹ thuật trang điểm “dịch dung”, loại kỹ thuật trang điểm này nói dễ cũng không phải dễ, nói khó cũng không hẳn là khó. Với mỗi thợ trang điểm lành nghề thì vẫn có những cái đánh giá trái ngược về độ chính xác của các khuôn mặt, nhưng để có thể trở thành một thợ trang điểm “dịch dung” mà không thể có đánh giá trái ngược nào thì đã được xếp vào bậc kỳ tài, số lượng rất hiếm. Mà người này nhất định phải là người của Hồng Bang, nếu không thì sẽ gây khó khăn không nhiều cũng ít cho kế hoạch của Ngôn Tô.

Mỗi ý phân tích của Ryan, Tả Bân đều lắng nghe rất cẩn thận, cũng đang trầm ngâm tự suy luận và phán đoán theo ý của mình. Nhưng ý tưởng của hắn lại bị cắt ngang vì Lãnh Di Mạt bât thình lình lại đi vào nên hắn liền tắt cuộc trò chuyện đi.

- Nói sau đi, tớ tắt đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.