Chú Đừng Qua Đây!

Chương 223: Chương 223: Em xin lỗi




Căn nhà kho vốn dĩ đã bám đầy bụi mà còn xảy ra một trận ẩu đả quy mô lớn như vậy nên từ góc nhìn của Lãnh Di Mạt tất cả những gì đang diễn ra trước mắt cứ như đang bị ẩn giấu sau một màn sương mù vậy. Cô chỉ thấy thuộc hạ của Tả Bân và thuộc hạ của Ngao Bính hình như có chênh lệch về tương quan lực lượng, Tả Bân và Ngao Bính cũng đang giằng co quyết liệt, không ai chịu thua ai, lăn qua lăn lại hết mấy vòng, người đánh ta đỡ, người phản đòn người tấn công liên tục không ngừng nghỉ, bộ tây trang lúc đầu của Tả Bân còn tươm tất sạch sẽ mà bây giờ đã dính đầy bụi bẩn, còn nhăn nhúm một cách khó coi.

Tả Bân bị Ngao Bính đè chặt cổ xuống mặt đất và khống chế, hơi thở của hắn lúc này có vẻ như đang rất đáng ngại. Nhìn cảnh trước mặt mà Lãnh Di Mạt càng điên cuồng ra sức vùng vẫy để thoát khỏi khống chế của sợi dây đang trói chặt hai tay của mình, băng dính dán chặt miệng nên cô không thể nào bật ra tiếng gọi từ tận đáy lòng, nước mắt chỉ có thể vô lực rơi xuống ngày một nhiều hơn......

Đột nhiên cô phát hiện ra, Tả Bân đã bắt đầu phản công lại. Hắn từ từ rút súng sau lưng ra. Nhưng hành động đó đã bị Ngao Bính phát giác, gã liền đè chặt vai của Tả Bân, một tay cùng hắn giành giật khẩu súng. Hai bên cứ giành qua giành lại, cuối cùng lại để khẩu súng văng ra xa. Hai người lại tiếp tục một màn đấm đá như vừa rồi.

Nhìn khẩu súng đã lăn tới ngay trước chân mình, nhịp tim của Lãnh Di Mạt càng lúc càng tăng nhanh hơn. Cô nhìn về phía Tả Bân, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không biết hắn sẽ hạ được Ngao Bính không. Nuốt khan một ngụm nước bọt, cô cố gắng bình tĩnh lại, sau đó mới từ từ đưa chân ra phía trước để kéo khẩu súng lại gần mình, thật cẩn thận để Ngao Bính không nhìn thấy.

Đúng vào lúc Tả Bân đang bị Ngao Bính đè chặt xuống, Lãnh Di Mạt mới cố gắng kêu một tiếng ú ớ hết sức để ra hiệu cho hắn, đồng thời đá khẩu súng dưới chân về phía hắn.

Cả Ngao Bính và Tả Bân đều đồng thời phản ứng lại, hai người nhìn về hướng Lãnh Di Mạt. Ngao Bính chính là đang định rút súng của mình ra để bắn cô trước, nhưng cũng chính vì vậy mà để cơ hội phản công cho Tả Bân, hắn nhanh chóng lấy được khẩu súng đang đi tới trước khi Ngao Bính thành công. Khẩu súng của hắn đã dí sát bên thái dương của gã, còn gã thì còn trong động tác chuẩn bị rút súng. Mà Tả Bân cũng không còn trong sự khống chế của gã nữa, hắn đã ngồi dậy và còn từ từ đứng lên, bàn tay cầm súng chuẩn tư thế, di chuyển chầm chậm về phía Lãnh Di Mạt.

- Mày thua rồi. Tao có thể giết mày ngay đấy.

Tính toán mọi việc trong tầm kiểm soát nhưng không ngờ vẫn là thua trong tay của Tả Bân, Ngao Bính thực sự là không cam tâm. Gã nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Lãnh Di Mạt, nếu không phải do người phụ nữ này thì gã đã xử gọn được Tả Bân rồi. Cứ như vậy mà rút lui thì còn mặt mũi nào về gặp lão đại nữa chứ, cho nên gã cứ liều một phen, dù trên đầu là họng súng của Tả Bân nhưng gã vẫn cố hết sức để rút súng ra để bắn chết Lãnh Di Mạt.

Pằng!

Tốc độ vẫn là không nhanh hơn Tả Bân, ngay lúc gã đang chuẩn bị giương súng lên thì đã bị Tả Bân bắn thẳng vào bả vai, khẩu súng đang cầm cũng theo đó mà rơi xuống dưới mặt đất.

Bên ngoài thì mấy tên thuộc hạ còn lại của gã cũng đã giơ tay đầu hàng, chỉ có thể liều một phen mới thoát thân được. Đúng là ngay sau đó, đã có những tên đang nằm sõng soài dưới đất lao tới làm rào chắn cho Ngao Bính thoát thân.

Pằng!

- Bảo vệ anh Ngao!

Tiếng vật lộn đánh nhau lại tiếp diễn, còn có tiếng súng thỉnh thoảng nổ ra. Ngao Bính ôm vết thương chạy thoát thân trong cảnh hỗn loạn hiện giờ.

Tả Bân nhìn một cảnh hỗn loạn trước mắt, vẫn mặc kệ Ngao Bính đã chạy thoát. Hắn vội chạy tới chỗ của Lãnh Di Mạt, đầu tiên là tháo băng dính trên miệng ra cho cô, hai tay vừa vuốt lại tóc cho cô vừa lau sạch mặt mũi lem luốc vì khóc quá nhiều.

- Không sao rồi Mạt Mạt, anh đưa em về nhà. Đừng khóc, em an toàn rồi.

Hắn còn chưa nói xong thì đã cởi trói cho cô, lại ôm chầm lấy cô trong ngực, giống như đã tìm lại được một bảo vật trân quý nhất. Ngôn Tình Hài

- Anh xin lỗi, Mạt Mạt, anh xin lỗi, anh không nên để em đi một mình. Đừng khóc, chúng ta về nhà nào. Không sao nữa rồi, không sao rồi.

Lãnh Di Mạt gục mặt vào trong vòm ngực ấm áp và săn chắc của hắn, tìm thấy cảm giác an toàn quen thuộc thì càng òa khóc lớn hơn nữa. Tả Bân vẫn nghĩ rằng cô vì quá hoảng sợ nên mới khóc không ngừng như vậy, mà lại không biết là cô thực sự khóc vì chuyện gì.

- Lão già, lão già, em xin lỗi, em xin lỗi…..

Cô luôn miệng nói xin lỗi hắn mà không cho hắn biết là cô đã nghe được từ Ngao Bính, càng không biết phải mở miệng nói với hắn thế nào nữa, chỉ có thể gục đầu vào ngực hắn mà khóc òa lên.

Nghe tiếng cô khóc như vậy, trái tim của Tả Bân cũng sớm bị tra tấn đến đau nhói rồi, hắn càng giận bản thân mình hơn, nếu không phải hắn lơ là chủ quan thì cô đã không bị bắt đến đây thế này. Vừa ôm cô trấn an vừa hôn liên tục lên từ đỉnh đầu xuống trán và mắt mũi của cô, cảm giác dù bao nhiêu vẫn không đủ để xin lỗi.

- Lão già, chú bị thương rồi này…..

Lãnh Di Mạt chậm rãi đưa tay sờ lên gương mặt đầy thương tích của người đàn ông, chính là vừa nãy đánh nhau với Ngao Bính để lại. Khóe môi bị rách một mảng, còn dính máu chưa khô nữa, xương gò má cũng bị trầy xước không ít. Khi bàn tay mềm mại của cô chạm nhẹ vào thì hắn chẳng còn cảm thấy đau đớn gì nữa, ngược lại là rất ngọt ngào. Hắn cầm lấy tay cô, đặt nhẹ trước môi rồi hôn thật sâu.

- Anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Chúng ta về nhà nhé?

….…

Nghe tin Tả Bân đã đưa Lãnh Di Mạt an toàn trở về, trên dưới thủ phủ Xích Bang đều đứng xếp thành hàng dài từ trong phòng khách ra đến cổng để đón tiểu thư.

Đi đầu chính là Tiểu Ngư và vú nuôi, còn có Ryan mới được “ra tù” cách đây nửa tiếng nữa.

Mấy chiếc xe lần lượt vào cổng, thuộc hạ nhanh chân đi xuống mở cửa cho Tả Bân bế Lãnh Di Mạt vào trong nhà, trên người cô còn đắp áo khoác của hắn, bọc rất kỹ như sợ sẽ bị gió thổi bay vậy.

- Ông chủ, tiểu thư!

Thấy Lãnh Di Mạt bình an vô sự, ai cũng thở phào một hơi nhẹ cả người. Mà Tiểu Ngư vẫn còn rất áy náy vì mình không cẩn thận mới để xảy ra chuyện.

- Tiểu thư, chị không sao chứ ạ? Em xin lỗi, tại em mà…..

- Mọi người không cần lo lắng vậy đâu. Chị không sao….

Lãnh Di Mạt nép mình trong vòng tay của Tả Bân, nhìn sang Tiểu Ngư và vú nuôi đang rất sốt ruột thì nhẹ giọng giải thích.

Thấy không có vấn đề gì nữa, Tả Bân lại bế cô đi thẳng lên lầu. Mà Tiểu Ngư lại định đi theo thì Ryan đứng bên cạnh đã nhanh chóng kéo tay nó lại, còn nhìn nó rồi lắc đầu ra hiệu, như bảo là cứ để cho hai người họ có không gian riêng đã.

….….

Vừa về đến phòng, Lãnh Di Mạt đã muốn đi tắm, còn chủ động nhờ Tả Bân tắm cho mình nữa.

Cô ngồi trong bồn tắm đã pha đủ hương liệu và tinh dầu thư giãn, cố gắng không để lộ điểm khác lạ gì trước mặt Tả Bân. Người đàn ông ngồi trên thành bồn tắm nhẹ nhàng thoa sữa tắm lên tấm lưng trần của cô, sợ sẽ làm cô không thoải mái.

- Lão già, sao chú lại tốt với em như vậy?

Cô đột nhiên hỏi câu này, Tả Bân cũng chưa biết vì sao. Nhưng cứ nghe cô hỏi thì hắn cũng chẳng cần suy nghĩ mà trả lời ngay.

- Đồ ngốc, anh không tốt với em thì tốt với ai. Hay là em thấy anh chưa đủ yêu em à? Vậy anh phải cố gắng thêm mới được.

Lời này của hắn nếu là trước đó thì Lãnh Di Mạt đã rất hạnh phúc mà ngã vào lòng hắn. Nhưng bây giờ khi nghe hắn nói vậy, cô càng thấy có lỗi hơn, trái tim như bị lăng trì, khóe mắt lại cay cay sắp khóc tới nơi. Hắn đã quá tốt với cô rồi, đã đủ yêu cô rồi, cô không còn mặt mũi nào để nhận thêm tình yêu của hắn nữa.

- Lão già, em có thể hỏi chú, từ khi nào mà chú đã yêu em vậy?

Câu hỏi này của cô về hình thức thì chỉ là một câu hỏi rất bình thường, nhưng lúc này thì đúng là đến hơi đường đột, Tả Bân vừa nghe xong thì lại cười cười, ánh mắt rất đỗi dịu dàng và thâm tình.

- Anh cũng không rõ nữa. Chỉ biết khi nhận ra tình cảm của mình thì đã muộn mất rồi. Còn từ khi nào anh bắt đầu yêu em, có lẽ là rất lâu rồi, hình như là từ năm em mười lăm tuổi, lúc em một mình đến Ma Cao tìm anh.

Nghe hắn nhắc lại từng chút chuyện một, cứ như đem cô từ trên cao mà thả xuống vậy. Vậy là đúng rồi, hắn thậm chí đã yêu cô khi biết rõ cô là con gái của kẻ thù, vì cô nên mối thù đã ôm suốt hơn hai mươi năm vẫn không thể trả được. Nhưng cô chưa từng biết gì cả, cô chưa từng biết những gì hắn đã chịu đựng một mình lâu như vậy.

- Lão già. Sau này anh đừng đối tốt với em như vậy nữa được không? Em không xứng….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.