Nhận được tin Ngôn Tô muốn liên hôn cùng Xích Bang đã hai ngày trước nhưng vì sức khỏe của Lãnh Di Mạt vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên hôm nay Tả Bân mới đồng ý đến gặp mặt Ngôn Tô. Mặc kệ Lãnh Di Mạt vừa mới ngồi dậy chưa được bao lâu đã lôi cô đi không chút thương xót, ngồi trong xe vẫn không quên nhắc nhở.
- Lát nữa đừng cố gắng chống đối lại chú, người chịu thiệt chỉ có cháu thôi. Tốt nhất nên biết phối hợp một chút.
Hắn vừa chỉnh lại khuy cài cổ tay áo vừa cất giọng điềm đạm, nói hết mấy câu đó thì liền rướn người qua bên cạnh, dồn Lãnh Di Mạt vào sát một góc, nghiêng mặt thì thầm bên tai của cô, bàn tay to lớn chạm nhẹ lên một bên má khác của cô.
- Ngoan ngoãn nghe theo lời của chú, chú sẽ bảo vệ cháu.
Vừa mới tỉnh lại, thân thể không những còn chưa hồi phục hoàn toàn mà tinh thần cũng đang chịu đả kích không nhẹ. Cô theo phản xạ đặt hai tay trước ngực như một cách tự vệ vụng về nhất, ánh mắt tràn ngập cảnh giác và sợ hãi nhìn người đàn ông đang ở rất gần mình.
- Ông lại muốn làm gì tôi nữa? Sao ông không giết tôi đi?
Tả Bân nhìn cả lúc cô đang nói, không giận mà mà còn cười, ngón tay hắn nhẹ nhàng, cẩn thận vén mấy lọn tóc của cô ra sau tai.
- Nếu cháu đã muốn chết như vậy thì chú sẽ sớm cho cháu toại nguyện, nhưng không phải là bây giờ.
Xe chạy không bao lâu cũng đến thủ phủ của Hồng Bang, hôm nay không phải chỉ có Xích Bang và Hồng Bang mà ba tổ chức còn lại cũng sẽ tham dự, vì liên hôn của hai tổ chức đứng đầu giới hắc đạo là một vấn đề lớn, ảnh hưởng đến cục diện phân tranh của một vài thế lực.
Lãnh Di Mạt và Tả Bân cùng lúc xuống xe, người đàn ông lại đưa khủy tay cho cô, ý bảo cô khoác tay của hắn bước vào trong. Lãnh Di Mạt cũng im lặng làm theo yêu cầu của hắn. Thế là hai người sóng vai nhau đi vào trong biệt thự, Hầu Tử và hai tên thuộc hạ được đi cùng, số còn lại phải đứng bên ngoài theo nguyên tắc.
Lúc đi đến thang máy, Tả Bân và Lãnh Di Mạt lại chạm mặt Ngôn Dực một cách trực diện. Tả Bân không có ý định chào hỏi nên định đi lướt qua bên cạnh, nhưng Ngôn Dực lại không để cho bọn họ đi, liền bước ngang qua để chặn đường tiếp.
- Có vẻ như Lãnh tiểu thư vẫn chưa biết li do mình đến đây hôm nay là gì nhỉ? Tả lão đại lại không cho tiểu thư được biết vai trò của mình sao?
Lời của Ngôn Dực rất đúng, Lãnh Di Mạt thực sự là chưa biết gì về chuyện liên hôn, càng không biết mình đang bị Hồng Bang đề nghị gả cho Ngao Bính. Và đương nhiên là Tả Bân không cho cô biết điều này rồi. Nhưng như vậy thì đã sao chứ, thứ nhất là vốn dĩ cô cũng chẳng quan tâm, và thứ hai là dù cô có biết hay không có gì khác nhau ư? Cô có quyền tự định đoạt sao? Nhưng có một điều mà cô đang khó chịu chính là phải đứng giáp mặt với Ngôn Dực như thế này, cô vừa nhìn thấy anh ta đã có biểu hiện muốn lẩn tránh rồi. Nhận ra điều này, cũng thấy cô không có ý định trả lời Ngôn Dực nên Tả Bân liền thay luôn lời.
- Ngôn thiếu chủ không cần phải lo. Người của Tả mỗ, Tả mỗ có quyền quyết định, không dám phiền đến Ngôn thiếu chủ.
Nói xong, hắn cũng vòng tay ôm eo của Lãnh Di Mạt đi lướt qua Ngôn Dực, còn cố tình để lại một nụ cười khiêu khích. Gương mặt nhợt nhạt của Lãnh Di Mạt được lớp trang điểm che đi một vài phần nên cũng không đến mức quá khó coi, cũng như bộ váy mà cô đang mặc để che đi vết thương chưa lành ở lưng vậy, tất cả cũng chỉ là một lớp ngụy trang. Cả hai người bọn họ đều đang có thứ để ngụy trang cho bản thân.
Nhìn Lãnh Di Mạt lại chủ động đi theo ý của Tả Bân như vậy. Ngôn Dực càng không thể bình tĩnh nổi, hai tay sớm đã nắm chặt thành quyền, cố gắng giữ vũng chút lí trí cuối cùng.
......
Phòng hội nghị của thủ phủ Hồng Bang đã có mặt đầy đủ những người được mời đến, một điều đặc biệt đó là Ngao Bính đã được ngồi bên cạnh Ngôn Tô, cùng hàng với Ngôn Dực rồi.
Chuyện lần trước bị Tả Bân lật lỏng phút chót, Lương Bằng vẫn còn ghi thù, cho nên khi nhìn thấy hắn, ông ta lại cứ nhìn chằm chằm như sắp lấy mạng hắn tới nơi vậy.
Hầu Tử kéo ghế cho Lãnh Di Mạt và Tả Bân xong thì lui ra phía sau.
- Các vị đã đến đông đủ vậy thì Ngôn mỗ xin được nói vào vấn đề chính luôn.
Trên chiếc bàn tròn, mỗi người đều mang một vẻ mặt khác nhau với những mục đích khác nhau hướng về đối tượng của riêng mình. Dù là Ngôn Tô hay Lương Bằng thì đều coi Tả Bân như cái gai cần nhổ bỏ ngay. Còn với Ngao Bính thì không chỉ có mỗi Tả Bân là kẻ thù, mà Ngôn Dực cũng phải được giải quyết sớm. Mặc kệ những kẻ ngồi đây có mục đích gì thì Ngôn Dực cũng không dời mắt khỏi Lãnh Di Mạt đang ngồi im như tượng bên cạnh Tả Bân, anh ta đã rất hối hận vì kéo cô vào chuyện này, nếu không phải vì anh ta lợi dụng cô hết lần này đến lần khác thì có lẽ cô đã không bị đả kích nhiều đến vậy, lần này dù cho phải trả giá đắt thế nào đi nữa thì anh ta cũng phải cứu được cô, đưa cô đi thật xa, sống đúng với cuộc sống mà cô nên có.
- Tả lão đại, chúng ta đều biết Xích Bang và Hồng Bang vốn dĩ là một, nhưng bao nhiêu năm nay lại không ngừng đấu đá với nhau, tổn thất của hai bên cũng không hề nhỏ. Nay Ngôn mỗ cũng đã ở độ tuổi gần đất xa trời rồi, không muốn đến lúc nhắm mắt xuôi tay vẫn để hai tổ chức của chúng ta chém giết lẫn nhau. Cho nên Ngôn mỗ đặc biệt mạo muội muốn cùng Tả lão đại hóa giải hiềm khích của hai bên, kết thân với nhau, bắt tay làm bạn để cùng phát triển. Không biết ý của Tả lão đại thế nào.
Tả Bân và Ngôn Tô ngồi đối diện nói những câu này giống như đang diễn tuồng cho những người chưa biết gì như Lãnh Di Mạt xem vậy, Hoắc Lôi và Từ Đạo cũng cùng chung tình trạng.
- Ngôn lão đại đột nhiên muốn kết thân, đây rốt cuộc là muốn kết như thế nào đây?
Tả Bân chỉ nhếch môi cười nhạt, tao nhã đổi lại tư thế ngồi một chút, vẫn như thói quen xoay xoay chiếc nhẫn đang đeo ở ngón trỏ, chờ xem Ngôn Tô diễn tiếp vở kịch thế nào nữa.
- Chính là liên hôn. Ngôn mỗ xin được đưa ra lời đề nghị với Tả lão đại, dạm hỏi Lãnh tiểu thư của Xích Bang cho thuộc hạ thân tín nhất của tôi, Ngao Bính.
Cú sốc này đối với Lãnh Di Mạt đúng là không nhỏ, phản ứng đầu tiên của cô từ kinh ngạc đã chuyển qua xem thử biểu hiện của Tả Bân, cô biết rõ là hắn đã biết từ trước nên mới thản nhiên như vậy, hay là bởi vì hắn không nhất thiết phải kinh hãi như cô, vì đối với hắn cô có gả cho ai cũng không liên quan đến hắn?
- Không biết ý của Tả lão đại như thế nào.
Ngôn Tô tiếp tục công kích Tả Bân đến cùng.
Lương Bằng và Hoắc Lôi đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để dồn Tả Bân vào chân tường. Tả Bân liệu có đồng ý để Xích Bang chịu sự thống trị của Hồng Bang hay không, nhưng nếu Tả Bân từ chối thì cũng chỉ có con đường chết, Ngôn Tô hoàn toàn có thể lấy lí do Tả Bân không tôn trọng thành ý của mình mà tấn công Xích Bang, đè bẹp Tả Bân.
Trong khí tất cả đều đang chờ đợi nghe quyết định của Tả Bân thì hắn vẫn dửng dưng như không, thậm chí còn nâng tách trà trên bàn lên để uống một ngụm, dáng vẻ vô cùng khoan thai.
Trái tim của Lãnh Di Mạt đập nhanh hơn bao giờ hết, hai tay đã níu chặt vào váy, lo lắng đến tay chân đều lạnh ngắt, nín cả thở để chờ đợi câu trả lời của người đàn ông ngồi sát bên cạnh này. Hắn sẽ đồng ý gả cô đi thật ư?
Trước lời dạm hỏi này, không hiểu sao Lãnh Di Mạt lại nhớ lại mong muốn trước kia của cô. Lời thề với chính bản thân, cả đời này cô chỉ muốn gả cho một người duy nhất, mãi mãi không thay đổi, đó chính là hắn, là Tả Bân.
Bên ngoài Tả Bân vẫn thờ ơ như chẳng có chuyện gì, nhưng chỉ có hắn mới rõ trong lòng hắn sớm đã dậy sóng. Ngôn Tô, Hồng Bang, lại muốn hắn tự đứng ra gả người phụ nữ của mình cho một tên thuộc hạ? Đúng là rất biết hoang tưởng mà. Hắn rất rõ mục đích của Ngôn Tô khi bày ra chuyện này là gì, nếu hắn đồng ý gả thì bọn họ sẽ có được Lãnh Di Mạt làm con rối để nắm được hắn, nếu hắn không đồng ý thì bọn họ cũng có lí do để gây chiến. Như vậy dù hắn chọn con đường nào cũng khá nhiều sóng gió.
Vô tình quét mắt qua nhìn gương mặt bần thần cùng ánh mắt đang tràn ngập hỗn loạn của Lãnh Di Mạt, trái tim của Tả Bân lại nhói lên. Hắn nhớ cô từng nói, cả đời này cô chỉ gả cho hắn, nhưng bây giờ thì thế nào rồi...?