Hai tay của Tả Bân vẫn dừng hết mọi hoạt động hiện tại, không ngờ cô lại muốn biết về Tiểu Nguyệt. Hắn lại nhớ đến lời mà rất lâu trước đây Ryan đã từng hỏi và câu trả lời của hắn lúc đó.
“Cậu không định cho Mạt Mạt biết lí do bắt đầu ân oán của cậu với Lãnh Di Tu sao? Như vậy có thể Mạt Mạt sẽ không còn hận cậu nhiều như vậy nữa”
“Không được. Nếu để cô ấy chịu tha thứ cho tớ mà để cô mang cảm giác tội lỗi ở bên cạnh tớ thì tớ thà để cô ấy tiếp tục hận tớ”
Đúng vậy, sao hắn có thể trả lời câu hỏi này của Lãnh Di Mạt được chứ? Sao hắn có thể cho cô biết về Tiểu Nguyệt đây? Hắn phải nói với cô Tiểu Nguyệt vì sao lại không sống cùng hắn nữa, bởi vì nó đã chết rồi, hắn phải nói với cô vì sao Tiểu Nguyệt lại chết, hắn nên nói thế nào đây? Làm sao hắn có thể nói với cô chuyện xảy ra đêm đó chứ?
Hắn rõ hơn ai hết, trong lòng cô, Lãnh Di Tu là một tượng đài đẹp nhất, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn tin tưởng và yêu quý người cha này của mình. Hắn phải nói thế nào đây? Nói với cô người cha mà cô luôn tin tưởng là vô tội lại chính là kẻ kẻ ấu dâm, cường bạo và giết chết Tiểu Nguyệt mới sáu tuổi sao? Không thể được, sự thật này quá tàn nhẫn với cô, nếu cô biết được thì chắc chắn sẽ sụp đổ mất, hắn không thể để cô chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Có những sự thật quá mức đau đớn, thà rằng không biết sẽ tốt hơn.
Nhìn ánh mắt ngây ngô và đầy mong đợi của Lãnh Di Mạt, dù không muốn nhưng Tả Bân vẫn trả lời cô với thái độ hờ hững và pha chút khó chịu.
- Có gì để biết đâu chứ.
Vừa nói xong thì hắn cũng đẩy ghế đứng lên luôn, để lại một mình Lãnh Di Mạt ngồi đó mà chưa hiểu gì cả. Cô khá bất ngờ vì thái độ thay đổi đột ngột của hắn, vội vã nhìn theo vì muốn gọi hắn lại nhưng đã chậm hơn tốc độ bỏ đi của hắn. Trong đầu cô vẫn không ngừng đặt ra hàng loạt nghi vấn, rốt cuộc thì tại sao cứ nhắc đến chuyện của Tiểu Nguyệt thì hắn lại trông kích động như vậy?
…....
Ăn sáng xong, Tả Bân lại lái xe đưa Lãnh Di Mạt đến một địa điểm mới. Cả hai người đều không ai nhắc đến chuyện sáng nay nữa. Điểm đến của hai người chính là một hầm rượu vang trong vườn nho rộng nhất nhì thung lũng Hudson.
Nơi này luôn mở cửa cho khách tham quan, mỗi một vị trí trong vườn nho đều có những cặp tình nhân đứng cạnh nhau, có đôi thì cùng nhau thảo luận về những loại nhỏ được trồng ở vườn, có đôi thì cùng chụp ảnh kỷ niệm hoặc nắm tay nhau đi dạo xung quanh.
Lãnh Di Mạt tuy xuống xe cùng Tả Bân nhưng khi đi vào vườn nho thì lại đi cách xa người đàn ông, cứ lủi thủi theo phía sau lưng hắn, mãi cho đến khi Tả Bân phát hiện ra cô đã cách mình khá xa nên mới đứng là và quay đầu đợi cô.
- Em đi chậm vậy làm gì?
Nói rồi, hắn cũng đi tới gần cô và còn đưa tay qua nắm chặt cô, kéo cô đi cùng mình, một bên vẫn tiếp tục nói chuyện với ông chủ vườn nho. Đúng là một tên thương nhân lúc nào trong đầu cũng nhảy số kinh doanh, cho dù đây chỉ là một chuyến đi du lịch nhưng hắn cũng biết tranh thủ thời cơ tìm kiếm thị trường kinh doanh và đầu tư.
Lãnh Di Mạt bị hắn kéo đi cũng không còn cách nào khác, cứ tưởng mình phải nghe những chuyện chẳng hiểu gì thì lúc hai người đang đợi ông chủ mở tầng hầm chưng rượu Tả Bân lại ghé vào tai cô nói.
- Đây là cơ hội tốt cho em trau dồi thêm kiến thức đấy. Bên trong kho rượu có rất nhiều loại rượu quý thường được đem đấu giá.
Như vậy nên Lãnh Di Mạt mới tạm thời gác lại những dòng suy nghĩ mông lung để tập trung vào chuyện trước mắt này.
Tầng hầm chưng rượu được xây dựng rất thấp so với mặt đất, từng viên gạch đều thuộc loại gạch cao cấp nhất, nhiệt độ bảo quản cũng thấp hơn so với tiêu chuẩn chung của các loại hầm rượu phổ biến trên thị trường.
Ông chủ vừa dẫn đường vừa giới thiệu lần lượt từng khu vực phân chia các loại rượu theo thời gian ủ và hương liệu, cả một đoạn hội thoại giữa ông chủ và Tả Bân gần như đều là những thuật ngữ chuyên ngành mà Lãnh Di Mạt cũng không hiểu lắm.
Sau khi ông chủ giới thiệu xong thì đến lượt Tả Bân và Lãnh Di Mạt đi riêng cùng nhau. Tầng hầm chưng rượu duy trì nhiệt độ rất thấp nên người vào đây chưa đến nửa tiếng đã lạnh cóng ôm chặt vai rồi. Tả Bân vì vậy mà cũng đã có sự chuẩn bị trước, hắn nhìn qua Lãnh Di Mạt đang co rúm người lại vì lạnh nên mới lấy khăn choàng để trong túi giấy đã mang theo nãy giờ, đứng đối diện với cô và cẩn thận choàng lên cổ của cô. Hai người đứng gần như vậy, chỉ cần ngước mắt cũng nhìn thấy rất rõ từng sợi lông mi của đối phương, hơi thở của hai người đều hòa quyện vào nhau, tư thế còn có chút mờ ám.
Tả Bân đã buộc khăn xong cho Lãnh Di Mạt, sợ lại khiến cô lúng túng nên hắn mới vờ né đi để tham quan quầy rượu. Còn Lãnh Di Mạt vẫn còn đứng yên ở chỗ ngủ, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô lại còn lén cầm một bên đuôi khăn lên áp vào mặt và mũi để ngửi thử mùi hương quen thuộc trên đó, đúng là mùi hương đặc trưng mà cô luôn ngửi thấy trên người Tả Bân. Nhưng cô ngay lập tức bỏ tay ra và dụi thẳng lại phần khăn mình vừa cầm lên, giây lát đó cô còn tự hỏi mình có phải biến thái không, đúng là bị lạnh đến hồ đồ rồi. Cô lại không nhìn thấy mặt mình bất giác đã đỏ ửng lên. Để nhanh chóng gạt đi chuyện xấu hổ vừa rồi, Lãnh Di Mạt mới hỏi Tả Bân.
- Anh định mua rượu sao?
Cô nhớ rất rõ ở thủ phủ Xích Bang trước giờ đã có cả một hầm rượu như thế này, chính là do Tả Bân sưu tầm hết, cho nên cô cũng không mấy ngạc nhiên khi hắn lại muốn đến đây. Thực ra thì cô cũng muốn tìm hiểu thêm về loại sản phẩm thường được đặt trong danh sách tài sản đấu giá này.
- Nếu loại này khởi điểm với giá 500 đô thì theo em sẽ có tăng được giá bao nhiêu cho tài sản đấu giá này?
Lãnh Di Mạt nghiêm túc nhận lấy chai rượu vang từ tay của Tả Bân, từ từ quan sát các thông số trên vỏ chai, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói thử.
- Năm 1945, giá khởi điểm này rất hoàn hảo. Nếu đặt vào một phiên đấu giá thì có lẽ sẽ nâng giá được lên gấp mười.
Nhìn dáng vẻ chuyên tâm nghiên cứu của cô, trong mắt của Tả Bân lại vô cùng đáng yêu. Hắn cười cười, cầm chai bên cạnh giống với chai mà Lãnh Di Mạt đang cầm lên xem qua một lượt, thong thả nói với cô.
- Có thể cao hơn nữa. Nhưng nếu bây giờ anh trả gấp mười lần thì chắc cũng không biết nó còn được nâng giá lên bao nhiêu.
Lãnh Di Mạt không hiểu hết lời hắn nói, còn đang ngơ ngác nhìn hắn thì đã thấy hắn lấy hai chiếc ly trên quầy và dụng cụ khui rượu, mở chai rượu đang cầm và rót thẳng ra hai ly.
- Có muốn uống thử không?
Nhìn hai ly rượu đều trên tay của người đàn ông, Lãnh Di Mạt có chút khó hiểu, rõ ràng đây là hầm rượu có chủ mà hắn lại có thể tùy ý khui rượu như vậy? Chằng lẽ.....
Thấy cô vẫn chưa quyết định cầm lấy ly rượu, Tả Bân trực tiếp nhét vào trong tay cô, còn chủ động làm động tác cụng ly với cô.
- Yên tâm, không say được liền đâu.
Nghe hắn nói vậy nên Lãnh Di Mạt cũng thử uống một lần. Lúc cô còn đang định giải đáp nghi vấn trong đầu thì người đàn ông đứng đối diện đã nói luôn.
- Cả hầm rượu này, anh đã chuẩn bị từ ba năm trước rồi. Chính là chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta.
Đúng là Lãnh Di Mạt đoán không sai, vì nơi này chính là hầm rượu của hắn nên hắn mới thoải mái mà thưởng thức như vậy. Nhưng điều khiến cô phải bận lòng không còn là chuyện này nữa mà đó chính là câu cuối cùng của hắn, hắn nói tất cả rượu trong hầm này đều chuẩn bị cho hôn lễ của cô với hắn? Khi nghe xong câu này, bàn tay đang cầm ly rượu của Lãnh Di Mạt bất giác lại run lên, ngước ánh mắt kích động nhìn người đàn ông đối diện, nhưng Tả Bân chỉ cười cười rồi nói rất nhẹ tênh.
- Em hy vọng những chai rượu ở đây sẽ xuất hiện tại phiên đấu giá đầu tiên của em hay là....hôn lễ của chúng ta? Đây là câu hỏi anh muốn nhận câu trả lời của em sau khi bảy ngày của chúng ta kết thúc.