Vừa về đến thủ phủ là Tả Bân đã vội vội vàng vàng xuống xe mà không cần biết bộ dạng của mình bây giờ trông như thế nào nữa.
- Lão đại, ngài thay đồ trước đã....
Bước chân đang vội vàng của Tả Bân đã bị lời nhắc nhở của tên thuộc hạ vừa chạy theo làm cho khựng lại. Hắn mới nhìn đến quần áo nhăn nhúm do dính mưa và còn dính bẩn nữa, giống như vừa mới tỉnh dậy khỏi một giấc mơ vậy, hắn lại không hề nhận ra những điểm này suốt cả một buổi đi tìm Lãnh Di Mạt. Tả Bân hắn bị ma nhập rồi sao? Nếu không thì hắn bị sao thế này? Hắn vì lo lắng cho nữ nhân đó mà ngay cả hình tượng của bản thân cũng không thèm quan tâm tới nữa. Đứng yên một chỗ, người đàn ông tự cười nhạo chính mình, đúng là hắn không còn tỉnh táo nữa, nếu hắn cứ như vậy xông vào tìm Lãnh Di Mạt không phải rất buồn cười ư?
- Cử thêm người trông chừng con bé cẩn thận vào.
- Vâng, thưa lão đại!
Nói rồi, Tả Bân liền bước thẳng lên cầu thang.
.....
- Tiểu Ngư, sao cô vẫn không chịu nghe tôi nói vậy hả? Cô nhìn thử xem bây giờ là mấy giờ rồi, muộn như vậy cô còn muốn đi đâu nữa?
- Anh bỏ tôi ra! Lão đại đưa tiểu thư đến Trung Đông rồi, anh nói tôi phải bình tĩnh thế nào đây hả?
Đôi nam nữ giằng co nhau từ trên lầu xuống đến tận phòng khách, Tiểu Ngư bây giờ đang vô cùng mất bình tĩnh, nó liên tục muốn chạy ra khỏi đây. Trái ngược hoàn toàn với hành động cũng như tâm trạng kích động của nó thì Ryan lại đóng vai trò khuyên ngăn nó. Tiểu Ngư cứ đi được một bước thì Ryan cũng đuổi theo sát tới, nắm lấy cổ tay của nó để kéo lại.
- Nếu bọn họ đã đi rồi thì cô đuổi theo thì có thay đổi được gì không? Tiểu Ngư, tôi biết Mạt Mạt quan trọng với cô thế nào, nhưng cô cũng không thể liều mạng một cách vô nghĩa như vậy được.
Tâm trạng không còn bình tĩnh thì nhất định sẽ không chịu nghe bất cứ lời khuyên nào rồi, Tiểu Ngư cũng chính là trường hợp như vậy. Nó tạm dừng bước lại, quay lại đối diện với Ryan, cao giọng hỏi một câu. .
||||| Truyện đề cử: Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ |||||
- Vậy anh nói xem tôi phải làm gì đây hả? Cho dù không thể chống lại lệnh của lão đại nhưng ít nhất tôi cũng có thể bảo vệ tiểu thư.
Ryan vẫn giữ chặt cổ tay của nó, không khỏi thở dài và lắc đầu.
- Đúng là ngốc hết mức mà. Đừng quên bây giờ cô vẫn còn là người của tôi, cho nên phải tuyệt đối nghe theo sự sắp xếp của tôi.
Biết là Tiểu Ngư đang chuẩn bị mở miệng ra cãi nên Ryan đã ngăn nó lại trước. Anh ta giơ điện thoại ra trước mặt của nó rồi nói ngay.
- Muốn đi cũng phải để tôi đi cùng cô. Cô khoan hãy ồn ào, tôi gọi một cuộc gọi xác định vị trí hiện tại của bọn họ.
Thực sự thì bây giờ anh ta đang rất hối hận, vừa rồi nhận được tin Tả Bân đã bắt trói Lãnh Di Mạt để đưa cô cùng hắn đến Trung Đông thì lẽ ra anh ta không nên để Tiểu Ngư biết được chuyện này, bây giờ mới phải giải quyết đống hỗn lộn này.
Khi cầm điện thoại lên gọi xác nhận lại việc Tả Bân đưa Lãnh Di Mạt đến Trung Đông, Ryan mới nhận ra điều này, đó chính là anh ta bây giờ không phải đã đi ngược lại với lời thề mà anh ta đã tự lập năm đó rồi sao? Lúc anh ta rời khỏi Xích Bang đã tự lập lời thề, dù sau này có chuyện xảy ra đi nữa thì anh ta cũng sẽ không quan tâm hay nhúng tay vào chuyện của Xích Bang. Mà chuyện này lại chính là chuyện của Xích Bang, nhưng anh ta lại vì cô nhóc trước mặt lần nữa dính dáng đến chuyện của Xích Bang. Có phải anh ta bị sốt nặng đến mức không tỉnh táo rồi hay không?
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ryan dường như đang thẩm thở phào một hơi rồi nói với Tiểu Ngư đang rất nôn nao.
- Bây giờ cô có thể yên tâm được rồi. Hai người họ không đến Trung Đông nữa mà đều đang ở thủ phủ của Xích Bang.
Đúng thật là sau khi Tiểu Ngư nghe được những lời này thì Tiểu Ngư mới bình tĩnh lại được đôi chút. Nó thở sâu một hơi từ từ trút xuống tảng đá đè trong lòng từ nãy đến giờ, cười cười nói với Ryan.
- Cảm ơn anh, công chúa Ryan.
Trong một khoảnh khắc nào đó, có lẽ chính là lúc này, Ryan lại chợt có cảm giác ghen tị với Lãnh Di Mạt. Chỉ cần nghe Lãnh Di Mạt xảy ra bất kỳ chuyện gì thôi thì Tiểu Ngư đã cuống cuồng lo lắng đến đứng ngồi không yên như vậy rồi, nếu một ngày nào đó anh ta cũng xảy ra chuyện bất trắc gì đó thì liệu Tiểu Ngư có lo lắng đến mức như vậy hay không? Trong đầu Ryan chợt nhảy ra câu hỏi này, nhưng anh ta vẫn ý thức kịp thời là mình không thể nào hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy được.
..
Nói với vú nuôi là mình đi ngủ nhưng thực ra thì Lãnh Di Mạt lại không cách nào yên tâm để ngủ được, trong đầu cô còn một mớ suy nghĩ rối như tơ vò, nhất là về gói thuốc mà Ngôn Dực đã đưa cho cô, còn chưa biết là có thể dùng được hay không nhưng trước mắt cô phải nghĩ xem phải làm thế nào để Tả Bân không phát hiện ra, nếu để hắn biết cô đã gặp Ngôn Dực vì muốn giết hắn thì e là hắn sẽ giết cô trước.
Rầm!
Đang nằm lăn qua lại lăn lại trên giường, Lãnh Di Mạt bị tiếng đá cửa làm cho giật mình đến mức phải ngồi bật dậy, hoảng loạn nhìn người đàn ông đang bước nhanh tới giường.
- Tả, Tả Bân, ông đừng có qua đây! Aaa....
Những lời cảnh cáo của cô căn bản đều là vô ích rồi, Tả Bân không nói nửa câu nào mà xông tới vồ lấy cô như một con mãnh thú đang tóm lấy con mồi của mình. Hắn thừa khả năng để loại bỏ hết những động tác phản kháng của nữ nhân trong ngực, nằm đè lên người cô, hắn khóa chặt cô trong phạm vi chỉ có hắn và tấm nệm bên dưới.
- Tả Bân....ummm.....ông mau thả tôi ra...ummm....
Lãnh Di Mạt nói câu nào thì Tả Bân đều bỏ hết ngoài tai, một tay hắn bắt gọn hai cổ tay của cô để trên đầu, hơi lạnh từ chiếc nhẫn làm cho nữ nhân rùng mình rụt người lại. Một tay còn lại của Tả Bân thì đang nâng cằm của Lãnh Di Mạt lên, hắn vừa mới dừng nụ hôn thô bạo của mình lại, từ từ nhả môi anh đào ngọt lịm như kẹo đường ra trong sự lưu luyến.
- Mạt Mạt, đã xảy ra chuyện gì hả? Tại sao cháu lại về đây được? Nói mau!
Hắn thừa biết là Ngôn Dực đã đưa cô đi nhưng vẫn cố tình hỏi vậy cũng là muốn xem thử cô sẽ thành thật đến đâu. Không cần phải chứng kiến tận mắt thì hắn cũng có thể đoán ra được chuyện gì đã xảy ra, nhất định là Ngôn Dực đang muốn khuyên cô bắt tay với anh ta để đối phó với hắn.
Lãnh Di Mạt cứ trừng mắt căm phẫn nhìn hắn, cô nhớ như in những gì mà Ngôn Dực đã nói với cô lúc nãy. Tả Bân đã muốn tặng cô cho kẻ khác để làm thú vui thì sao hắn còn phải quản nhiều như vậy làm gì chứ?
- Ông còn dám hỏi tôi câu này sao? Tả Bân, ông có biết hôm nay tôi đã suýt chết rồi không hả? Bọn họ tưởng có thể dùng tôi để thương lượng với ông nên mới bắt tôi đi. Nếu không phải tôi tự mình thoát thân được thì có lẽ bây giờ đã thành thức ăn cho heo rồi.
Nghe câu chuyện mà cô đang kể lại, hoàn toàn khác với suy nghĩ của mình, hai hàng chân mày đen rậm của Tả Bân đã nhíu chặt lại, môi mỏng cũng mím chặt giựt giựt mấy cái, trong mắt chỉ phản chiếu hình ảnh của cô gái nhỏ đang nằm dưới thân.
- Tả Bân, tôi đã nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao ông lại muốn đưa tôi đâm đầu vào nguy hiểm như vậy. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi....