Chú Đừng Qua Đây!

Chương 152: Chương 152: Từ nay không ai nợ ai




Tốc độ rơi rất nhanh, nhưng ngay trước khoảnh khắc ngâm trong dòng nước lạnh lẽo, Lãnh Di Mạt đã có thể nhìn thấy Tả Bân cũng đang lao xuống cùng cô, giây phút tuy chỉ trong cái chớp mắt, nhưng tất cả mọi oán hận trong tim cô cũng đã tan biến hết, chỉ mong kiếp sau trùng phùng, cô và hắn sẽ không phải trong cảnh yêu mà không thể yêu, hận cũng không đành như vậy.

“Tả Bân, vĩnh biệt...”

Giọt nước mắt cuối cùng cũng chảy cạn, đây có lẽ là giọt nước mắt cuối cùng mà cô khóc vì người đàn ông đó. Hai tay buông lỏng, toàn thân đã chìm sâu dưới làn nước lạnh băng....

Trên cầu chỉ còn hai chiếc xe không người, tĩnh lặng đến mức khiến người khác phải rùng mình.

Trong dòng nước lạnh lẽo, xung quanh chẳng tìm được phương hướng, tối tăm không lối thoát như tâm đang chết lặng của Tả Bân, cái lạnh nhất với hắn lúc này chính là cái lạnh trong tận đáy lòng. Hắn có tìm đến cạn kiệt sức lực cuối cùng nhưng vẫn không nhìn thấy Lãnh Di Mạt đâu nữa. Cô đâu rồi? Mạt Mạt của hắn đâu mất rồi?

Mạt Mạt....Mạt Mạt....rốt cuộc cô đâu mất rồi.....?

Cảm giác toàn thân đều nhẹ tênh rồi càng lúc càng phó mặc cho dòng nước cuốn đi và nhấn chìm càng sâu.

Mất rồi, hắn mất hết rồi....Hóa ra khi đánh mất, hắn mới cảm nhận rõ sự sợ hãi và đau đớn tột cùng này.

- Lão đại!

- Lão đại!

- Lão đại!

Mấy chiếc xe cuối cùng cũng đã đuổi tới nơi, Hầu Tử vội vàng xuống xe, nhìn cả lan can thành cầu bị mất đi một đoạn rồi nhìn xuống dưới dòng sông chảy xiếc bên dưới, gào lên gọi những tến thuộc hạ ở phía sau.

- Còn đứng đó làm gì? Mau tìm lão đại đi!

Bọn họ nhanh chân nối đuôi nhau tìm đường nhanh nhất đi xuống bên dưới để tìm Tả Bân.

Không biết là mơ hay là thực tại nữa, ý thức của Tả Bân đã dần mất đi, bên tai vẫn mơ hồ nghe tiếng của đám người Hầu Tử, chỉ là hắn không cách nào mở mắt ra được, giấc mộng đó quá đẹp đi. Trong mơ, hắn có thể nhìn thấy được Lãnh Di Mạt, cô mặc chiếc váy cưới xinh đẹp và lộng lẫy như công chúa, nắm tay hắn bước vào lễ đường. Hai người cùng đọc thề nguyện, trao nhẫn cho nhau.

“Chú Bân, Mạt Mạt đã được gả cho chú rồi”

“Chú Bân, em yêu chú”

Nhưng sao cảnh vật trước mặt hắn lại biến mất rồi, Lãnh Di Mạt của hắn cũng biến mất rồi. Xung quanh chỉ còn lại một khoảng không vô tận mà một màn đêm tối mù mịt, dù hắn có cố gọi thế nào cũng không gọi được Lãnh Di Mạt trả lời nữa.

“Mạt Mạt, Mạt Mạt, Mạt Mạt, em đâu rồi?”

“Mạt Mạt, đừng đi, anh xin em, đừng đi mà, anh sai rồi, anh sai rồi, anh xin lỗi”

“Mạt Mạt, em trở lại đi, anh sẽ không ép buộc em làm những gì em không thích nữa, xin em đừng mà, em tinh lại đi”

“Mạt Mạt, Mạt Mạt, em đâu rồi? Mạt Mạt, anh xin lỗi, anh xin lỗi mà, xin em trở về đi. Anh không ép em nữa, Mạt Mạt, xin em trở về đi”

Đây là đâu đây? Địa ngục của hắn sao? Cảm giác toàn thân lạnh lẽo như chính đáy lòng của hắn hiện tại vậy.....Bên tai còn những tiếng tít tít của máy móc và tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên thứ âm thanh đinh tai nhức óc.

- Nhịp tim đang giảm, tăng kích tim!

- 1,2,3! Kích!

- Lại một lần nữa!

- .....

- Bác sĩ, bệnh nhân mất quá nhiều máu, phải truyền thêm máu.

- Vết đâm đến tâm thất, tình trạng đang nguy kịch. Đọc‎

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.