Chú Đừng Qua Đây!

Chương 183: Chương 183: Yếu bóng vía




Địa điểm mà Tả Bân chọn lại là một thành phố bên bờ sông, cũng là một địa điểm du lịch lâu đời với các thế mạnh về mua sắm, ăn uống hay văn hóa và còn là một vùng quê của thành phố New York, thành phố Hudson.

Nơi dừng chân của hai người là một homestay hòa mình cùng cảnh sắc của thung lũng hùng vĩ nơi đây. Vì đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước nên khi vừa đến nơi thì nhân viên hướng dẫn cũng đưa hai người đến phòng của mình.

Quang cảnh nơi đây đúng là rất phù hợp để tu dưỡng lại tâm hồn, mỗi phía đều là màu sắc xanh của rừng cây và còn có hoa rừng, những loài cây lá đỏ, khác xa hoàn toàn với sự ồn ào, nhộn nhịp của thành phố New York.

Lãnh Di Mạt đi một vòng xung quanh nhà tạm trú của mình để ngắm cảnh, khi đi hết rồi mới bước vào trong phòng ngủ xem thử. Cô tò mò kiểm tra thử xem có đúng như lời Tả Bân nói hay không, và đúng là khiến cô phải thốt lên một tiếng kinh ngạc, đồ đạc trong căn nhà nhỏ này không thiếu một thứ gì cả. Cô còn lén xem thử cả đồ lót, phải đỏ mặt tía tai khi số đo đều đúng với mình, nhưng màu sắc này thì có vẻ như rất quan ngại.

- Em nóng lòng muốn mặc cho anh xem như vậy à?

Người đàn ông bất thình lình xuất hiện như ma vậy, chẳng thèm phát ra tiếng động gì, đứng đằng sau Lãnh Di Mạt quan sát rất lâu rồi mới lên tiếng. Khi Lãnh Di Mạt bị dọa cho giật mình và quay đầu lại nhìn thì thấy Tả Bân đang đứng khoanh tay trước ngực, nghiêng hẳn một bên mà tựa vào bên cửa để nhìn cô với vẻ mặt đầy khiêu khích. Lãnh Di Mạt nhìn theo ánh mắt của hắn mới nhận ra là mình còn đang cầm chiếc áo ngực màu đỏ trên tay, nhất thời trở nên luống cuống và mất bình tĩnh, tim đập nhanh đến sắp nhảy ra ngoài rồi, cô vội ném chiếc áo ngực lại vào trong ngăn kéo như xua đuổi một thứ kinh dị vậy, mặt đã đỏ ửng lên như bị lửa đốt.

- Anh vào lúc nào vậy? Sao lại nhìn lén người khác chứ?

Lúc hỏi lung tung thì Lãnh Di Mạt lại nhớ ra là hai người còn đang ở chung một phòng. Cô liền quên luôn chuyện xấu hổ lúc nãy, hỏi lại hắn.

- À phải rồi, ở đây chỉ có một phòng thôi à?

Tả Bân cố gắng nhịn cười, vẫn duy trì tư thế đứng như cũ, gật gật đầu một cái thay cho câu trả lời. Mà câu trả lời này của hắn càng khiến Lãnh Di Mạt ngồi chổm hổm dưới sàn thêm lúng túng, lắp bắp hỏi thêm câu nữa.

- Vậy anh thuê thêm một căn đi.

Với câu hỏi này thì Tả Bân cũng nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.

- Em chưa từng nghe nguyên tắc bất thành văn khi ở homestay sao?

Hắn ngừng lại một lát để xem thử biểu cảm của Lãnh Di Mạt, thấy cô ngơ ngác lắc đầu thì hắn mới cười cười và nói tiếp.

- Khi ở homestay thì em không thể ở một mình một căn. Bởi vì những người bạn vô hình xung quanh rất thích đi theo những vị khách ở một mình đấy.

Hắn vừa trả lời xong thì mặt của Lãnh Di Mạt hình như đang dần biến sắc. Cô cẩn thận quan sát xung quanh, vô thức đã nắm chặt tay nhưng không muốn để người đàn ông trước mặt phát hiện ra, cho nên cô đã dùng thái độ bất mãn để phủ đi hết nỗi sợ mơ hồ.

- Anh nói linh gì đấy. Tôi chưa từng nghe chuyện này bao giờ.

Mặc dù miệng nói vậy nhưng có trời mới biết Lãnh Di Mạt cũng đang ngờ vực đủ thứ.

Nhìn dáng vẻ cố che giấu sự sợ hãi của cô mà Tả Bân vừa thương vừa thấy buồn cười, hắn vờ gật gật đầu như chẳng thèm quan tâm, còn tốt bụng đồng ý với cô.

- Vậy anh đi nói với bà chủ, thuê thêm một căn nữa.

Thấy Tả Bân đang định đi thuê thêm một căn homestay khác, Lãnh Di Mạt cố nén sự sợ hãi trong lòng mà đứng bật dậy và chạy qua ngăn hắn lại.

- Không, không cần đâu, tôi, tôi vừa suy nghĩ lại rồi. Thuê thêm một căn nữa cũng rất tốn kém. Cho nên chúng ta cứ ở đây đi.

Cô vừa nói xong thì lại nghĩ hắn sẽ cho rằng mình đang sợ nên mới vội vàng giải thích thêm trong khi chưa có ai hỏi cả.

- Tôi chỉ là muốn tiết kiệm chi phí không cần thiết thôi. Không phải tôi sợ đâu.

Nói xong rồi, cô lại vội vàng quay đầu chạy trốn ngay, rất sợ sẽ lại để lộ dấu vết gì trước mắt của người đàn ông.

Nhìn con mèo nhỏ luống cuống cụp đuôi chạy mất, Tả Bân thật không nhịn được cười nữa. Bàn tay cuộn tròn của hắn che trước miệng bật cười không ngừng.

..

Lịch trình ngày đầu tiên chính là đi đến những địa điểm du lịch nổi tiếng ở đây. Sau khi thay đồ xong, Tả Bân đã đợi Lãnh Di Mạt bên ngoài. Hai người đến trung tâm thành phố cổ kính, được mệnh danh là thủ đô cổ trong lịch sử. Nơi này nổi tiếng với các khu phố ẩm thực hay các buổi biểu diễn đường phố.

Lãnh Di Mạt đã bị những điều lí thú này làm cho mê đắm, cô giống như một đứa trẻ lần đầu được khám phá thế giới vậy, đi rất nhanh phía trước, thưởng thức rất nhiều món ăn vặt truyền thống khác nhau, có lẽ vì tiếng địa phương của cô khá tốt nên còn nói chuyện với rất nhiều chủ quầy hàng. Dù là trong đám đông tấp nập nhưng Tả Bân đi phía sau cô vẫn không nhầm lẫn được, ánh mắt của hắn vẫn luôn dõi theo bóng lưng của cô, giống một người cha đang bảo vệ con gái từ xa, hắn vậy mà rất chú ý món nào cô thích và còn đặt người bán đem đến chỗ ở của hai người.

- Anh đi chậm vậy à? Mau qua đây xem này.

Thấy người đàn ông phía sau mãi chưa đi tới nên Lãnh Di Mạt mới quay lại và kéo lấy tay hắn. Giữa chốn đông người tấp nập qua lại, một cô gái nhỏ lại kéo tay người đàn ông chen chúc vào đám đông, tìm một vị trí đẹp nhất để đứng xem màn biểu diễn nghệ thuật trên sân khấu tự dựng.

Lãnh Di Mạt xem đến say sưa, trên môi còn cười rất rạng rỡ. Nhìn cô cười vui vẻ như vậy, trái tim của Tả Bân lại như được sưởi ấm. Hắn chỉ nhìn cô mà không hề nhớ đến màn biểu diễn trước mặt, rồi lại nhìn xuống bàn tay của cô đang chủ động nắm lấy tay mình mà có lẽ cô cũng không ý thức được hành động của mình, nghĩ vậy lại càng khiến hắn thấy vui hơn.

Sau khi màn biểu diễn đường phố kết thúc, Lãnh Di Mạt cũng vỗ tay theo đám đông. Đồng thời lúc này cô mới ý thức được từ nãy đến giờ là cô đang nắm tay của Tả Bân nên nhất thời hơi lúng túng và cứ vỗ tay mãi. Thấy cô như vậy, Tả Bân mới lấy một phần tiền xu đưa cho cô.

- Hình như em quên gì đó thì phải.

Lãnh Di Mạt cầm lấy tiền xu, cũng hiểu là người đàn ông đang giúp cô phá vỡ không khí ngượng ngùng hiện giờ. Cô cầm tiền xu và nhanh chóng đặt vào hũ trên bàn của nghệ sĩ đường phố, sau khi người đó cảm ơn xong thì cô cũng mỉm cười gật đầu rồi xoay người đi. Cũng ngay lúc này thì Tả Bân bất thình lình xuất hiện và nắm lấy tay của cô. Lúc đầu thì Lãnh Di Mạt có phản đối nhưng sau mấy lần giằng co thì cô cũng buông giáp đầu hàng, để hắn nắm tay mình đi. Nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau, trái tim của cô bất giác lại nhói lên, liệu rằng cô và hắn còn có thể tiếp tục nắm tay nhau đi như vậy mà không phải dừng lại không?

Tả Bân của ba năm sau đã rất khác so với Tả Bân từng làm tổn thương cô ba năm trước, liệu cô có thể tin tưởng hắn một lần nữa không? Có thể yêu hắn lần nữa không?

Cho dù không biết ngày mai sẽ ra sao, cô vẫn muốn tham lam hưởng trọn cảm giác an toàn và ấm áp như bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.