Chu Đường đưa hai người đến một quán ăn ven đường, ăn cơm chiều xong thì Trần Kính tính tiền. Trần Kính có chút chủ nghĩa nam nhân nhưng cũng không phải loại người làm người ta chán ghét, trong quan niệm của anh thì sẽ không để nữ nhân tính tiền.
Chu Đường cười tủm tỉm nhìn Trần Kính, mắt hạnh phản chiếu ánh đèn nơi xa. Đáy mắt đều là giảo hoạt:
“Trần Kính, không phải đã nói là em mời rồi sao?”
Trần Kính đem giấy tờ tùy ý đút vào túi quần.
“Tôi không có thói quen để nữ nhân tính tiền.”
Chu Đường cảm thấy anh càng nhìn càng đẹp trai, cao ráo, áo đen tay ngắn, làn da lúa mạch, đường cong mạnh mẽ. Trần Kính khác so với những nam nhân mà Chu Đường từng gặp, nam nhân này có một loại khí chất, nhưng không phải loại khí chất làm người chán ghét, mà là loại khí chất làm Chu Đường cảm thấy thực thích hợp.
Cô đang nhìn chằm chằm Trần Kính, bé gái thật cẩn thận lôi kéo tay cô, ngẩng đầu nhìn cô.
“Cô Chu, cô có thể đến nhà của con chơi không ạ?”
Đáy mắt Tô Triều Lộ đều là khát vọng, tâm Chu Đường đột nhiên mềm một chút, bé gá thận trọng tính cách lại mềm, không chừng bị khi dễ không ít.
Cô sờ sờ đầu của bé.
“Triều Lộ ngoan, về sau cô sẽ thường xuyên tới nhà em. Tìm em cùng cậu nhỏ chơi được không?”
Trần Kính đứng cách bọn họ có chút xa đ hút thuốc, nhìn một lớn một nhỏ, trong lòng bỗng nhiên mềm mại. Thoạt nhìn Chu Đường thực thích Tô Triều Lộ, hai người ở chung dị thường hài hòa.
Anh không phải chưa từng yêu đương, cũng từng có bạn gái. Khi đó yêu cầu duy nhất chính là đối phương phải đối tốt với Tô Triều Lộ, nữ nhân đấy đều là bộ dạng ngụy trang, ở trước mặt anh thì đối tốt với Tô Triều Lộ một chút, thời điểm còn lại đều là lạnh lùng đối đãi.
Nhiều năm như vậy, ràng buộc giữa Trần Kính với bé gái càng ngày càng chặt. Bạn gái cũ đều nói anh mang theo con của vợ trước, sau đó không lâu Trần Kính liền chủ động chia tay. Trần Kính cảm thấy chính mình hai bàn tay trắng, có cũng chỉ là một bộ túi da xịn, mấy cô gái đều sẽ thích mặt đẹp, có lẽ Chu Đường bởi vì gương mặt này mới coi trọng chính mình đi? Đột nhiên anh cảm thấy có chút may mắn vì mình có gương mặt đẹp.
Trần Kính đưa cô trở về, dưới ánh trăng hai bóng dáng kéo rất dài, Chu Đường đứng trước mặt Trần Kính, bộ dáng xinh xắn, làn da trắng ngần, bị ánh trăng chiếu đến càng trắng. Trần Kính nhìn cô nói chuyện, lúc đóng lúc mở môi.
Yết hầu bỗng dưng khát khô, cần tìm kiếm một chút nước.
“Uy, Trần Kính, rốt cuộc anh có nghe em nói chuyện hay không? Em nói về sau anh cần quan tâm Tô Triều Lộ nhiều hơn.”
Chu Đường tay quơ quơ.
Trần Kính phục hồi tinh thần, mở miệng nói mới phát giác âm thanh trở nên khàn khàn.
“Chỉ vậy thôi?”
“Chứ gì nữa.”
Mặt Chu Đường hơi hơi đỏ.
“Anh cho rằng em muốn làm gì? Thừa thắng xông lên thổ lộ? Anh giống y chang cái đầu gỗ, dường như đều không nghe thấy.”
“Ừ, thiếu chút nữa tôi cho rằng em lại muốn thổ lộ.”
“Nghe trong lời này của anh, chắc anh có chờ mong ha.”
Chu Đường hai mắt tỏa ánh sáng, cười hì hì.
……
Trần Kính nhìn cô lên lầu, lúc phòng đèn sáng lên, hút xong điếu thuốc rồi đạp xe rời đi.
Anh gọi điện thoại, liền đạp xe đi vào một quán nướng.
Gọi Tô Dương cùng Chu Dập tới. Chu Dập là chồng Ôn Noãn, đều là giáo viên, chẳng qua là người địa phương, cùng nơi sinh với Trần Kính.
“Lão Trần, chú muốn làm gì? Đột nhiên kêu tôi lại đây uống rượu, vợ của tôi đang mang thai, tôi không uống rượu đâu. Bằng không lúc về, cô ấy lại cáu.”
Trần Kính đổ cho hắn một ly nước trái cây.
“Muốn hỏi thăm một người tên là Chu Đường. Anh quen không?.”
Tô Dương cầm miếng thịt dê, động tác ngừng lại.
“Anh Trần, không phải anh nói không có hứng thú với cô gái nhỏ? Sao đột nhiên lại hỏi thăm?”
“Ăn rồi mà không chặn được miệng của mày.”
Chu dập cười cười.
“Quen biết. Cô gái ấy khá tốt, xinh đẹp, thiện lương lại lạc quan, nếu chú thích cô ấy liền theo đuổi đi. Đừng giống đàn bà, cô gái nhỏ của chú chạm tay có thể bỏng. Trong trường học có một giáo viên nam tên Tưởng Phương Viễn đang theo đuổi cô bé. Chú không ra tay thì người ta ôm người chạy mất.”
Chu Dập uống chút nước.
“Cô ấy khác với những nữ nhân mà chú từng quen.”
“Đúng vậy, anh Trần. Anh cũng già đầu rồi, nên tìm vợ. Ánh mắt Chu Đường sẽ không gạt người, ít nhất cô ấy thực đơn thuần, hơn nữa Triều Lộ cũng cần mợ nhỏ.”
Trần Kính nằm trên giường, anh bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, Wechat có thông báo đến.
“Trần Kính, ngủ chưa?”
“Chưa. Có việc gì?”
Anh đứng dậy dựa vào cửa sổ, hút một ngụm thuốc. Anh không nghiện thuốc lá, chẳng qua hiện giờ tâm phiền ý loạn, tựa như mặt nước tĩnh lặng có một cục đá quăng, mặt nước bị quấy rầy.
“Không, không có gì, em chỉ muốn chúc anh ngủ ngon.”
Anh nhìn mấy chữ kia trên màn hình, nở nụ cười. Anh cảm thấy chính mình có chút buồn cười, 30 tuổi đầu rồi còn dễ dàng bị cảm xúc như vậy tác động. Hôm nay tim đập nhanh rất nhiều lần khi đứng trước Chu Đường.
Anh nhắm mắt lại, trong đầu là hình ảnh xinh xắn ban ngày của Chu Đường, nhìn bộ dáng rực rỡ của cô, làm anh bỗng nhiên cảm thấy khô nóng, một ít xấu hổ không nói nên lời tụ tập ở hạ thể.
Chết tiệt, anh cứng rồi.
Cuộc đời Trần Kính lần đầu tiên bởi vì suy nghĩ đến một nữ nhân liền cứng, động tác có chút thô bạo, trực tiếp nắm lấy gậy gộc phía dưới, trên dưới loát động, trong đầu là hình ảnh Chu Đường không manh áo che thân, trên làn da trắng nõn đều là chấm màu đỏ.
Hô hấp Trần Kính càng thêm dồn dập, động tác càng lúc càng nhanh, cặp mắt kia đỏ bừng
“Ưm”
Anh kêu lên một tiếng, trên tay dính chất lỏng màu trắng, trong lúc nhất thời trong phòng đều là loại hương vị này. Anh nằm thẳng, Trần Kính cảm thấy chính mình thật là sợ lắm sợ lốn, thích chính là thích, không thích chính là không thích, quản mẹ nó nhiều việc thế làm gì.
Thua tại trên tay cô, anh cũng chịu.
Anh cầm lấy di động, trong môi trường tối om, chỉ có ánh sáng từ điện thoại chiếu lên nét mặt của anh, mũi một lớp mồ hôi mỏng.
“Ngày mai rảnh không? Triều Lộ nói muốn mời cô tới nhà ăn cơm.”
[7/12/2020]