( tiếp)
Nghe lời kia mà hắn sa sầm nét mặt, đôi mắt mở to khó khăn cất lời.
- Khi nào? Ở đâu? Bao lâu rồi?
Nhận một loạt câu hỏi từ hắn. Trình Cán chuyên nghiệp báo cáo.
- Vệ sĩ vừa thông báo cho tôi khi nãy. Phu nhân mất tích là ở bệnh viện.
Không nói thêm câu, Lục Thế Minh với lấy áo khoát, sải bước dài đi ra ngoài. Trên tay là điện thoại đang khẩn trương gọi...
- Hoắc Thành...Nhược Giai bị bắt cóc rồi, ngay địa bàn của cậu.
Chiếc xe lăn bánh gấp gáp đến bệnh viện. Nhìn nhóm vệ sĩ đang cuối gầm mặt đứng ngay cổng chờ làm hắn tức tới phát điên muốn động thủ. Trình Cán tinh ý thấy Thẩm phu nhân cũng đang ở đó vội kéo chủ tịch của mình lại nhỏ giọng.
- Chủ tịch, mẹ vợ của anh.
Lúc này, hắn mới liếc đôi mắt đỏ ngầu của mình sang người phụ nữ trung niên đang đứng ôm mặt khóc. Kiềm lại lòng hắn tiến lên hỏi.
- Mẹ đừng khóc. Mẹ nói cho con biết với, sao hai người lại đến bệnh viện? Vợ con.....
Không để hắn nói hết câu bà đã nghẹn ngào...
- Là tại mẹ. Tại mẹ. Nhược Giai nói không khỏe mẹ lo lắng muốn cùng nó đến bệnh viện kiểm tra. Ai ngờ khi nãy ra về, nó bị giật điện thoại, mẹ chưa kịp la lên đã bị đánh ngất. Con bé cũng bị bắt đi. huhuhu....
Nghe bà nói, khỏi phải nghĩ hắn cũng đoán ra vụ giật điện thoại hoàn toàn chỉ là dàn dựng. Mục đích chính là bắt cóc cô.
Hắn nặng nhọc thở mạnh, đỡ lấy bà nhẹ giọng khuyên nhủ.
- Mẹ đừng tự trách mình. Con sẽ tìm vợ con về.
Mẹ Thẩm nhìn hắn, gương mặt đầm đìa nước mắt không nhịn được chụp tay hắn dặn dò.
- Thế Minh. Con phải tìm vợ con con về. Con bé đang mang thai, là song thai. Mẹ con nó không được sảy ra chuyện...
Lời mẹ vợ hắn vừa nói làm hắn chấn động. Lượng tin lớn đến mức hắn chưa tiếp thu kịp. Cả người đơ ra mất vài giây mới hoàng hồn lắp bắp hỏi.
- Mẹ nói sao? Vợ con....?
- Ừm, khi nãy bác sĩ nói con bé có thai rồi. Là song thai.
Hắn bỏ lại câu “ ch.ết tiệt “ liền gấp gáp chạy vào trong bệnh viện. Bỏ lại tất cả ở phía sau. Ch.ết tiệt... vợ hắn, con hắn đang gặp nguy hiểm. Mà nguy hiểm kia, rất có thể là ngắm vào hắn.
Hoắc Thành đã sớm có mặt đợi hắn từ lâu. Cả hai kéo nhau vào phòng an ninh xem qua đoạn camera khi nãy. Nhìn qua màn hình, nhìn cô vui vẻ xoa xoa bụng làm tim hắn như bị ai đó bóp nghẹn, đau đến khó thở. Tới lúc cô bị đưa đi, hắn như mất bình tĩnh mà xoay người đấm một phát vào cửa. Cánh cửa bằng kính nhanh chóng rắc một tiếng liền vỡ vụn xuống nền làm cả bảo an đều khiếp sợ. Hoắc Thành thấy tình hình kém đi, liền với tay kéo Lục Thế Minh đi ra ngoài không quên bỏ lại câu.
- Trình Cán, cậu gửi đoạn phim đó cho Nhạc Phong đi. Bảo cậu ta nhanh chóng đưa tin tìm người.
Để thành công kéo người đang lên c.ơn như Lục Thế Minh sang phòng anh ta quả thật không dễ dàng gì. Nhìn hắn đang phát điên đập phá đồ đạc, Nhạc Phong nhanh tay ôm khư khư máy tính chứa bệnh án. Còn lại để mặc hắn nổi đ.iên.
Nhìn cơn bão tố qua đi. Căn phòng vốn dĩ ngăn nấp chỉnh chu của bác sĩ Nhạc nay lại hoang tàn như bão vừa quét qua. Hồ sơ bệnh án, giấy khám hay thậm trí là thuốc men văng tứ tung lộn xộn. Máu trên tay hắn vì tác động mạnh mà chảy máu đầm đìa trông rất đáng sợ.
Lúc này, Nhạc Phong mới lên tiếng.
- Cậu phát đi.ên đủ chưa?
Câu hỏi vừa thốt ra, Lục Thế Minh đã nhanh chóng xoay người tung về phía Nhạc Phong một cước nhưng may thay anh ta tránh kịp.
''' aaaaaa, ai. Là kẻ nào đã bắt vợ con tôi...''
Đã lâu lắm rồi Nhạc Phong mới thấy lại một Lục Thế Minh mất khống chế như hiện tại. Cơn thịnh nộ làm mắt hắn đỏ ngầu, dùng toàn bộ sức lực và lí trí để đạp phá gì đó khi không kiềm chế được cảm xúc. Nhìn bạn mình thời gian qua đều vui vẻ, mỗi khi gặp bọn họ đều tưới tắn làm anh ta quên mất đi căn bệnh rối loạn cưỡng chế khó khống chế cảm xúc của hắn. Anh ta cứ ngỡ hắn đã khỏi căn bệnh này. Chỉ là anh ta không ngờ được, thuốc anh ta đưa hoàn toàn vô năng với tên đầu gỗ này.
Hắn có thể trông bình tĩnh, đều dựa vào liều thuốc an thần mang tên Thẩm Nhược Giai. Cô là máu đầu tim của hắn, là ánh sáng của hắn, là chiếc vảy ngược của một con mãnh thú đang ngủ say. Nay chiếc vảy ngược bị trộm mất, hắn không phát điên mới lạ.
Bỏ chiếc máy tính ra phía sau. Nhạc Phong túm lấy vai hắn dùng hết sức bình sinh hung hăn hét lên.
- Lục Thế Minh, cậu bình tĩnh lại cho tôi. Cậu xem lại bản thân mình đi, bây giờ có khác gì tên đi.ên ngày đó không... hả?
Ngước nhìn Nhạc Phong, ánh mắt đỏ ngầu hăng máu bổng trở nên bất lực. Hắn ngồi phịch xuống chiếc giường ở đó. Mặc kệ tay vẫn chảy máu mà vò lấy đầu.
- Vợ con tôi... bị bắt mất rồi.
Nhìn bạn mình mới khi nãy còn như sói đ.iên bây giờ lại như chú ch.ó con bị thương lạc chủ làm anh ta xoa xoa mi tâm đầy mệt mỏi.
- Trình Cán đã gửi đoạn video đó cho Nhạc Phong, cậu ta sẽ đăng lên mạng. Nhược Giai, em ấy bị bắt ngay chỗ tôi, về tình về lí kẻ dám bắt người ngay dưới mắt tôi sẽ không có kết cục tốt. Vậy nên Lục Thế Minh, cậu bình tĩnh lại cho tôi. Bây giờ chúng ta cần dùng não để chạy đua với thời gian chứ không phải tự dùng tay đấm bay não của mình.
Nói rồi anh ta ném về phía hắn một lọ thuốc, nhìn lọ thuốc quen thuộc trên tay hắn khẽ cười. Một nụ cười âm u khát máu.
Sau khi đã uống thuốc, đã điều chỉnh cảm xúc. Hắn để yên cho Nhạc Phong xử lí và băng bó lại vết thương. Bỗng điện thoại hắn, một số nặc danh gửi tin nhắn tới.
Vốn dĩ hắn định mặc kệ nó, nhưng chẳng hiểu ma sui quỷ khiến thế nào mà hắn lại lấy điện thoại mở ra xem. Hình ảnh vừa được gửi vào kia làm hắn như ch.ết lặng.
Là ảnh của Thẩm Nhược Giai. Cô đang bị trói tay và chân, miệng bị bịt kín nằm co ro một góc còn đang hôn mê.
Nhìn hình ảnh đó làm hắn đen mặt. Chăm chú nhìn thật kĩ. Nhạc Phong cứ ngỡ sau khi hắn xem hình ảnh đó sẽ lại phát đi.ên đập điện thoại, ấy vậy mà hắn lại trầm lặng, khí tức lạnh như băng tỏa ra làm anh ta vô thức run tay.
- Cô ấy bị nhốt ở một ngôi nhà hoang. Bên góc trái ảnh chụp dính một đôi chân cũng đang bị trói. Tôi nghĩ, ngoài cô ấy ra vẫn còn kẻ khác cũng bị bắt.
Nhạc Phong cùng hắn bàn bạc một chút, liền đi ra ngoài. Cả hai kẻ có danh tiếng, rất nhanh liền vung tay gọi điện phân bố tình hình, sắp xếp người vào việc.
Lục Thế Minh nhìn bầu trời đang âm u sắp mưa trên đầu khẽ lẩm bẩm.
- Nhược Giai, chờ anh. Anh đến đón mẹ con em về.
…
…
...----------------...
Tác giả: NGÂN ĐÌNH
...----------------...