Sau lượng thông tin chấn động vừa rồi làm Hoắc Thành đơ người còn Nhạc Phong thì cười thích thú không ngại mở lời trêu ghẹo.
- Lục Thế Minh ơi Lục Thế Minh. Tôi chẳng ngờ cậu lại biến thái tới mức như vậy đấy. Đúng là cái đồ trâu già thích gặm cỏ non.
Hắn nghe vậy cũng chẳng phản bác. Người già vẫn phải ăn cơm thì trâu già có sao chứ, trâu già vẫn phải ăn cỏ mà. Quan trọng là nó không ăn tạp, chỉ biết duy nhất mỗi loại cỏ mà thôi.
- Kệ tôi.
- haha... Cậu không sợ cỏ chát hay bị phun thuốc rồi à
Hắn nhướn mày nhìn Nhạc Phong rồi cười khẩy.
- Cỏ tuy tự mọc nhưng tôi đã nhìn và chăm nó lên lên từ bé. Không ăn không được.
Nghe hắn nói một câu bình thản như đúng rồi mà mắt Hoắc Thành giật giật, Nhạc Phong chỉ cười cười tựa vào thành ghế lắc đầu đầy bất lực. Bạn bọn hắn không chơi thì thôi, một khi đã chơi là phải chiến.
Từ trước đến nay, không chỉ người ngoài mà ngay cả bọn hắn cứ ngỡ đâu là do hắn kén chọn. Vì từ ngoài nhìn vào hắn chẳng có điểm nào đáng chê. Từ ngoại hình sáng sủa, dáng người cao gáo đẹp trai và ngay cả con đường sự nghiệp và danh tiếng cũng đều nổi trội hơn người vậy mà hắn chẳng động tâm với bất kì ai. Ấy vậy mà cái tên mặt lạnh này lại thầm thương trộm nhớ con gái nhà người ta khi chỉ mới tí tuổi đầu thậm chí còn kém mình tận 11-12 tuổi.
Thật hết nói nổi với cái gu chẳng ai giống ai khi có tình yêu vận vào người của cậu cả nhà họ Lục. Nếu mai này hắn thật sự bị ép vào đường cùng, hắn sẽ từ bỏ Lục thị, tự xây dựng đế chế của riêng mình rồi kết hôn với quý nữ duy nhất của nhà họ Thẩm danh gia vọng tộc. Đến lúc đó, cho dù có là mười nhà họ Cố hay nhà họ Lục cộng lại cũng chẳng sánh bằng.
Hai tháng sau, gần kề một ngày quan trọng.
- Trình Cán, cậu sắp xếp tất cả lịch trình cho tôi. Tất cả phải giải quyết trong tuần này, tuần sau lịch trình của tôi bỏ trống nhé.
Nghe hắn nói mà gương mặt điển trai của anh trợ lí kiểu '' từ ấy trong tôi tắt nắng hạ, cầu vồng chấm hỏi lướt ngang qua ''.
Anh ta vẫn chưa kịp tiếp thu hay hiểu nổi những gì sếp mình vừa thông báo cả. Bởi vì quá đột ngột mà anh ta chưa kịp chuẩn bị bất cứ thứ gì đã phải tiếp thu đột ngột nên tạm thời bị đơ mất năm giây.
- Sếp, anh định đi đâu ạ?
Không ngần ngại thứ gì, hắn liền cong cong khóe môi vui vẻ trả lời lại.
- Ừ, vì trong tuần tới sẽ có một ngày rất đặc biệt. Là một ngày mà tôi đã chờ đợi rất rất lâu rồi.
Chưa để trợ lí mình than thở, hắn liền nói thêm.
- Cậu cứ ở lại đây lo công việc cho tốt, không cần đi theo tôi. Khi về tôi sẽ tăng lương và thưởng thêm.
Nghe đến khúc tăng lương và thưởng thêm là Trình Cán liền cười như hoa, gương mặt cau có vừa rồi liền thay bằng nụ cười tươi rói gật gật đầu.
.....
Trước một ngày khi hắn bay, giữa trưa hắn đã nhận được thông báo mời ăn trưa giữa gia đình hắn và gia đình họ Cố. Hắn dù muốn dù không vẫn phải có mặt với tình thế chẳng mấy tự nguyện cam lòng nhưng vì ông nội, hắn đành đến.
Vừa ngồi vào bàn vẫn chưa được bao lâu, ba Cố liền nói lên suy nghĩ của mình một cách không do dự.
- Thế Minh, vừa qua chú có xem báo. Thông tin cháu và Tâm nhi suất hiện dày đặc, dù đã được đính chính nhưng tin tức đã lan ra thì làm sau thu lại. Thiết nghĩ hai đứa cũng xứng lứa vừa đôi, cháu xem hay là nhân dịp này chúng ta biến giả thành thật. Tổ chức luôn lễ đính hôn cho hai đứa, cháu thấy thế nào?
Cha Cố vừa nói xong, Cố Như Ý liền nhăn mày gọi một tiếng cha đầy khó chịu. Duy chỉ có Cố Tâm là tỏ vẻ ngượng ngùng đỏ mặt mà thôi.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Thế Minh chỉ lắc nhẹ ly rượu vang làm chất lỏng màu đỏ sóng sánh kia đảo một vòng quanh thành ly rồi mới đưa lên miệng nhấp một ngụm từ tốn cảm nhận vị nồng nàn làm tăng khứu giác lẫn vị giác trong hắn.
Ra đời từ năm mười mấy tuổi, mấy mánh khóe đơn giản này làm sao hắn không nhận ra? Muốn gày kèo hắn? Có ở đó mà mơ.
- Bác Cố nói đùa rồi. Cháu không có phúc phần đấy. Chỉ tại lúc gặp nhau bàn về công việc không biết '' tình cờ “ thế nào mà bị chụp ngay góc ảnh thật khéo như thế lại rồi bị báo chí đưa tin bừa bãi. Làm ảnh hưởng đến danh dự của Cố đại tiểu thư ở mức vượt kiểm soát như thế thật làm buồn phiền cho mọi người rồi.
Hắn trả lời một cách vòng vo, không hẳn là đánh thẳng vào chủ đề câu hỏi kia mà cố ý nhấn mạnh hai từ “ tình cờ “ như một cách vô tình cho “ ai đó “ hiểu. Hah, thật khéo làm sao, ngày hôm đó rõ ràng khi đến gặp Cố Tâm hắn đã có lường trước mà để trợ lí Trình theo cùng. Vậy mà hắn tính toán thế nào lại bị tính trước một bước, kế trong kế cuối cùng lại ra bức ảnh chụp chỉ có hai người đi ăn riêng với nhau.
Thực chất nghĩ bằng đầu gối hắn cũng có thể đoán ra mục đích của bức ảnh kia là gì. Dù không cụ thể đoán thẳng ra ai là người chỉ đạo nhưng sau khi nghe ra câu hỏi vừa rồi hắn liền đoán ra tám chín phần là do cha Cố. Một kẻ cáo già ẩn mình trong giới thương trường.
- Vậy ý cháu...?
Nghe ý tứ lấp lửng ấy, hắn không ngại trả lời.
- Như cháu đã nói, cháu đã có người mình thích. Có dịp nhất định sẽ đưa về ra mắt mọi người. Cháu hi vọng hôn nhân tự chủ của cháu được mọi người chúc phúc và đây cũng sẽ là lần cuối cháu nói đến vấn đề này.