[Chu Gia Hệ Liệt] – Dạ Sắc Chi Tiền

Chương 33: Chương 33




Chương 33 : Cảnh cáo

Trương Hoàn mắt lạnh nhìn Thích Thường Hưng, Thích Thường Hưng lại cười với cậu, Trương Hoàn bị cái bộ dạng chẳng cảm thấy ngại khi quấy rối người khác gọi điện thoại còn làm ra nụ cười cố ý khiêu khích chọc cho rất tức giận, cậu muốn vượt qua bên người Thích Thường Hưng bỏ đi đến chỗ khác nghe điện, nhưng nghĩ nghĩ lại không động, mà là dùng giọng nói hơi hơi mềm mại và nhiệt liệt hơn vừa rồi nói với Triệu Trăn, “Biết tôi quan tâm ngài, ngài liền hảo hảo làm theo những gì tôi nói, sớm đi ngủ nghỉ ngơi, không nên tiệc tùng liên miên không dứt.”

Trương Hoàn nói câu này, trong lòng không được tự nhiên muốn chết, thậm chí chính mình đều cảm thấy cổ họng có chút khô ráp, dù sao, cậu bình thường không nói những lời này.

Mà Triệu Trăn nghe được cậu nói, phi thường giật mình, nghĩ thầm bên kia điện thoại thật là Trương Hoàn sao, Trương Hoàn lại có thể nói ra lời tri kỉ như vậy, trong lúc nhất thời ông cảm động đến có chút muốn đắc ý vênh váo, còn tưởng rằng có lẽ do tối qua hai người có quan hệ trên giường, dù sao một ngày phu thê trăm ngày ân ái, Trương Hoàn phát hiện ra chỗ tốt của ông, cho nên đối với ông ôn ngôn hảo ngữ. (lời nói, từ ngữ ấm áp, tốt đẹp)

Triệu Trăn đáp lại Trương Hoàn, “Tôi sẽ nghe cậu, lập tức đi nghỉ ngơi.” Đang muốn nói hai câu ngôn ngữ thân mật nóng bỏng, không ngờ liền nghe thấy bên Trương Hoàn đột nhiên có tiếng người cười khẽ truyền đến.

Triệu Trăn vừa nghe liền biết tiếng cười kia không phải của Trương Hoàn, như vậy nói rõ bên cạnh Trương Hoàn còn có người, ông thoáng cái liền cảnh giác, thầm nghĩ Trương Hoàn đang ở cùng ai, trước một ngày còn có người nói lung tung với Trương Hoàn, khiến Trương Hoàn muốn cùng mình phủi sạch quan hệ cũng làm cho ông đặc biệt để ý, nếu không phải đêm qua thiếu thời gian, ông đều muốn từ chỗ Trương Hoàn lôi người kia ra mới rời đi.

Triệu Trăn cảnh giác hỏi, “Trương Hoàn, bên cạnh cậu có người sao? Ai?”

Trương Hoàn liếc Thích Thường Hưng, không thèm cố kỵ, đáp, “Là vị Thích tiên sinh lần trước gặp ở Trầm Yên Lâu, hôm nay là ông ta hẹn muốn cùng đi bơi, ông ta chỉ mặc một cái quần bơi, ngài có muốn nhìn một chút dáng vẻ ông ta không, tôi chụp hình cho ngài, có lẽ ngài cũng không muốn, hai người trước kia chắc hẳn thường ở cùng nhau đi, sớm thấy qua cái diện mạo này của ông ta mới đúng.”

Trương Hoàn nói như vậy, là cố ý chế nhạo Thích Thường Hưng, lại chọc tức Triệu Trăn, nhưng Triệu Trăn từ trong lời nói của cậu lý giải ra ý tứ phi thường làm cho người ta câm nín, không biết ông cố ý nói, hay là thật sự muốn phủi sạch, ông nói, “Trương Hoàn, cậu không nên hiểu lầm, tôi chỉ từng coi trọng một nam nhân là cậu, tôi và lão Thích trong sạch, không có một chút ý tứ mập mờ như cậu nghĩ, đừng nói bộ dạng lão mặc quần bơi, cho dù lão khoả thân, tôi đều không có hứng thú, tôi chỉ muốn nhìn cậu, nếu như cậu đem bộ dạng chính mình mặc quần bơi chụp xuống gửi tôi, tôi sẽ cao hứng vô cùng…”

Trương Hoàn bị ông nói mặt đều đen, quát ông, “Ngậm miệng, suy nghĩ viễn vông.”

Trực tiếp cúp điện thoại, đi qua người Thích Thường Hưng, coi như lão không tồn tại.

Thích Thường Hưng ở một bên xem ý cười dào dạt, thấy Trương Hoàn cúp điện thoại, lão liền đi cùng Trương Hoàn, còn nói, “Cùng lão Triệu nói chuyện điện thoại? Tôi biết ông ấy đi K thị, thế nào, không yên lòng cậu, buổi chiều gọi điện xác nhận?”

Trương Hoàn vốn không muốn để ý tới lão, lại bị lão nói những lời này đành dừng chân xoay người lại nhìn lão chằm chằm, lạnh mặt nói, “Mắc mớ gì tới ông!”

Thích Thường Hưng nói, “Sao không liên quan tới tôi? Cùng tôi rất có quan hệ. Tôi hôm qua đã nói với cậu, nếu như quan hệ giữa cậu và lão Triệu không xong, cậu đến chỗ tôi, tôi nguyện ý nuôi cậu. Đây là đánh tiếng trước, cậu không cần do dự đi tìm người khác, nói thí dụ như vị tiểu bằng hữu họ Nghiêm vừa rồi.”

Trương Hoàn nghe lão nói xong tức giận bốc lên, nếu không phải bình thường cậu kiềm chế không tệ, sợ rằng muốn mắng Thích Thường Hưng vài câu.

Mà Thích Thường Hưng lại không để ý chút nào hơi thở biến hoá trên người Trương Hoàn, tiếp tục nói, “Cái này không thể coi như tôi nẫng người từ tay lão Triệu, lúc cậu cùng với ông ấy, tôi sẽ không xằng bậy đánh chủ ý lên cậu, các người cứ vui vẻ cùng một chỗ, tôi nguyện ý chờ, chờ hai người tan vỡ.”

Trương Hoàn bị lão nói không thể nhịn được nữa, nắm tay siết chặt muốn đánh, gương mặt cũng thâm trầm doạ người.

Mà Thích Thường Hưng không mảy may dao động vì bộ dáng thâm trầm này, vẫn như cũ cười hì hì, sau vị trợ lý Thích Thường Hưng mang tới cầm điện thoại đi qua cắt đứt bầu không khí quỷ dị giữa hai người.

Vị trợ lý này chạy tới, đem điện thoại cho Thích Thường Hưng, nói, “Thích tổng, điện thoại của ngài.”

Thích Thường Hưng cầm lên xem, liền nhìn Trương Hoàn cười nói, “Điện thoại của lão Triệu, cậu muốn ở bên cạnh nghe ông ấy cùng tôi nói cái gì không?”

Trương Hoàn trầm mặt không nói một câu, cậu muốn đến nói với Nghiêm Lập Bản một tiếng, không muốn tiếp tục bồi hắn lãng phí thời giờ ở chỗ này nữa, cậu muốn đi trước, lại nhìn mặt Thích Thường Hưng, cậu sẽ thật sự nhịn không được đập lão, khiến lão cười không nổi nữa, nói không ra mấy thứ kia.

Thế nhưng, Thích Thường Hưng lại có trợ lý và vệ sĩ bên người, mà khí lực Thích Thường Hưng cũng không nhỏ, trước kia Trương Hoàn từng cảm thụ được, nói không chừng lão còn có chút công phu phòng thân, Trương Hoàn muốn cùng Thích Thường Hưng đánh nhau, lúc đó cậu khẳng định chiếm không được thế thượng phong, vì vậy, sớm đi sớm tốt đẹp.

Đi vào đại sảnh bể bơi, Nghiêm Lập Bản đã không còn trong hồ, hắn khoác khăn tắm lên người, không biết đang suy nghĩ cái gì, cúi thấp đầu trầm tư.

Trương Hoàn gọi hắn, hắn mới ngẩng đầu lên, khi nhìn về phía Trương Hoàn, Trương Hoàn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt hắn khác lạ trong phút chốc, Trương Hoàn quay đầu nhìn lại con đường thông ra phía ngoài, trên mặt có một chút ngập ngừng, cậu nghĩ thầm lẽ nào vừa rồi Nghiêm Lập Bản đi theo Thích Thường Hưng ra ngoài, nghe thấy đoạn đối thoại giữa mình và Thích Thường Hưng.

Vẻ mặt Nghiêm Lập Bản lúc sau không khác biệt gì so với bình thường, hắn quan tâm Trương Hoàn nhận điện thoại của ai, còn phải tránh người khác.

Trương Hoàn nói, “Không ai cả.” Không muốn nói nhiều.

Ngay sau đó Trương Hoàn liền nói mình phải đi, bảo Nghiêm Lập Bản đã hẹn dùng bữa tối với Thích Thường Hưng cứ tiếp tục ở đây là được rồi.

Nếu là Nghiêm Lập Bản trước đây, hắn nhất định sẽ giữ lại Trương Hoàn, nhưng lúc này hắn lại nói, “Cậu phải đi? Chỗ này cách trường xa lắm, tôi đưa cậu về là được, dù sao tôi không còn hứng thú với ở trong bể bơi, cùng cậu về thôi.”

Trương Hoàn đồng ý, Nghiêm Lập Bản liền đi tắm thay quần áo.

Bên này Thích Thường Hưng cùng Triệu Trăn nói chuyện điện thoại.

Thích Thường Hưng nhận điện thoại liền nghe thấy Triệu Trăn hừ lạnh một tiếng, Thích Thường Hưng nói, “Lão Triệu, ông không phải ở K thị sao, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?”

Triệu Trăn nói, “Sự tình làm sao không thuận lợi. Tôi bên này không có gì đáng quan tâm, chỉ là không bỏ xuống được một việc ở S thị thôi.”

Thích Thường Hưng cười hai tiếng, nói ,”Tôi vừa rồi còn cùng một chỗ với cậu Trương Hoàn kia của ông, cậu ta vừa khéo đánh cháu ngoại Kiến Thành nhà tôi, thằng nhóc Kiến Thành kia, ông cũng biết, tính tình lỗ mãng, xảy ra chút mâu thuẫn với bọn Trương Hoàn, tôi đi qua hoà giải, phát hiện người đánh nó là Trương Hoàn, liền chuyện nhỏ thành không có, để hai bên bắt tay hoà giải rồi.”

Triệu Trăn nói, “Thường Hưng, ông cũng biết, vợ trước của tôi là bị bạn thân nẫng đi, khi đó, Tần Nghê khóc quỳ trước mặt tôi bảo tôi thành toàn cho y và Tiểu Hồng, lúc đó tôi một lòng muốn chém hai người bọn họ, nếu như không phải nghĩ đến Sưởng Sưởng, tôi sẽ không bỏ qua. Nếu như ông bây giờ lại muốn từ chỗ tôi kéo Trương Hoàn đi, tôi sẽ không để người khác đội nón xanh hai lần, ông trước cân nhắc cho kĩ rồi lại đến trêu chọc người của tôi.”

Hồi trước ở Trầm Yên Lâu, rõ ràng là Thích Thường Hưng coi trọng Trương Hoàn trước, khi đó, Triệu Trăn chưa cùng Trương Hoàn xác định quan hệ, cho nên ông cho dù muốn nói Trương Hoàn là người của ông cũng không thuyết phục, trải qua chuyện tối qua, ông và Trương Hoàn rõ rõ ràng ràng xác định quan hệ, Triệu Trăn cảm thấy ông có thể tuyên bố với mọi người Trương Hoàn là của ông, ai cũng không được mơ tưởng cậu.

Nói ra lời cảnh cáo nghiêm nghị với Thích Thường Hưng, ông cảm thấy hoàn toàn cần thiết, khi vợ cũ theo người khác chạy mất, ông cảm thấy mất mặt, còn cảm thấy có lỗi với con gái, hiện tại, nghĩ đến Thích Thường Hưng muốn cướp Trương Hoàn, ông có loại cảm giác hàn khí từ đáy lòng bốc lên, nếu như Thích Thường Hưng thật muốn làm vậy, sau này cũng mang theo Trương Hoàn đến trước mặt ông nói, để ông thành toàn cho hai người, ông thật sự không khống chế được không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Bất quá, ông và Trương Hoàn đều là nam nhân, cho dù xác định quan hệ, trên phương diện pháp luật, ông cũng vô pháp lấy cái gì đến ràng buộc Trương Hoàn, ông chỉ có thể dựa vào lực lượng bản thân nắm lấy Trương Hoàn.

Triệu Trăn nghĩ đến Trương Hoàn, có càng nhiều cảnh giác và cảm giác nguy cơ hơn so với vợ, dù sao, Trương Hoàn không phải phụ nữ, cậu không phải dễ dàng nắm trong tay như vậy. Trước cảnh cáo mỗi một người đánh chủ ý lên Trương Hoàn, đặc biệt loại người giống Thích Thường Hưng, ông cảm thấy là vạn phần cần thiết.

Thích Thường Hưng nghe Triệu Trăn nói ra lời nghiêm nghị như vậy, không khỏi giật mình, dù sao, Trương Hoàn là nam nhân, lão cho rằng Triệu Trăn chỉ là nhất thời mới mê nuôi cậu vui đùa một chút, không nghĩ tới ông lại nói cướp Trương Hoàn đi giống như cướp vợ, như vậy sự tình liền thật nghiêm trọng.

Thích Thường Hưng thả lỏng trọng tâm câu chuyện nói, “Lão Triệu, ông nói gì vậy, tôi không có ý như ông nói. Ông nếu coi trọng cậu ta, tôi nhất định không đoạt người yêu dấu của anh em.”

Triệu Trăn nói, “Ông không có ý tứ này là tốt rồi.”

Thích Thường Hưng ngượng ngùng cười hai tiếng, sau còn nói thêm, “Tôi sẽ không từ trong tay anh em đoạt người. Bất quá, lão Triệu a, Trương Hoàn kia của ông thế nhưng là cái bánh thơm ngon, rất câu dẫn người, không có tôi, vẫn có nhiều người theo dõi cậu ta, ông chính mình phải trông cho thật kỹ mới được.”

Triệu Trăn nói, “Cái này tôi biết rõ hơn ông.”



Tiểu Bảo : cuối cùng cũng xong 2 bài thuyết trình, mừng quá đi trời ơi (「`・ω・)「

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.