Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 102: Chương 102: Bắn lệch




Y bị dao ngắn ghim chặt vào bè gỗ, vùng vẫy muốn di động nhưng hoàn toàn không thể làm được. Chân của y bắt đầu đổ máu, máu tươi nhanh chóng lan từ bè gỗ vào trong nước hồ. Bóng đen to lớn dưới hồ bơi lượn nhanh hơn, rõ ràng là đã bị máu tanh kích thích.

Trên đài cao, một tên đàn ông vạm vỡ cười như điên nói: “Vậy thì chạy không thoát rồi! Nhanh ăn y đi! Ông đây phải thắng tiền!” Đương nhiên, gã chính là người đã ném dao ngắn.

Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía bồi bàn, hỏi: “Làm vậy cũng được sao?”

“Có thể, chỉ cần không giết con mồi thôi. Người đặt tiền cược có thể quấy rồi con mồi, dây cũng là một phần của thú vui.” Bồi bàn gật đầu nói.

Cá sấu tiền sử trong hồ rốt cuộc không nhịn được nữa, chợt lao lên bè gỗ, trọng lượng to lớn của nó làm cho cả bè gỗ nghiêng đi.

“38 giây!” Có người gào to một câu.

Cá sấu tiền sử chậm rãi mở cái miệng tanh hôi to như chậu máu, táp về phía người đàn ông nọ. Lần này tốc độ nhào tới cắn nhanh hơn gấp ba lần lúc nó trêu chọc con mồi!

Y tuyệt vọng kêu khóc chói tai.

39 giây!

Trong tay Cố Thanh Sơn bỗng xuất hiện một cung tên.

Lắp tên, lên dây, kéo dây cung, động tác liền mạch dứt khoát.

Phát động kỹ năng!

Ầm!

Một luồng sức mạnh chợt xuất hiện, đánh cá sấu tiền sử lật người bay lên không, toàn bộ thân thể nó rơi vào trong hồ làm nước bắn lên rào rào.

Kim giây trên đồng hồ nhích thêm một cái.

40 giây!

Cá sấu tiền sử chìm vào đáy nước, lại từ từ nổi lên. Trên đầu nó cắm một mũi tên, trùng hợp là tên lại từ mắt xuyên thẳng qua.

Xung quanh mũi tên, huyết nhục đều đã nát bấy.

Nó chết rồi.

Tất cả mọi người đều yên tĩnh.

Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua tên bồi bàn bên cạnh đang trợn mắt há hốc miệng, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Trương Anh Hào, nói: “Dường như tôi không bắn trúng người kia rồi.”

Trương Anh Hào nhún nhún vai nói: “Ừ, cậu bắn lệch lợi hại đấy.”

Trong mắt Độc Cô Quỳnh lấp lánh tia sáng kỳ dị, còn tên đàn ông trung niên ngồi cạnh cô ta rụt người về phía sau một cách rõ ràng.

Mọi người ở những đài cao chung quanh đều nhìn qua, chú ý tới cây cung trong tay Cố Thanh Sơn.

Đối mặt với một cây cung kinh khủng như vậy, những người trên các đài cao còn lại đều sáng suốt không đối diện chất vấn, chỉ rối rít đi hỏi bồi bàn ở chỗ mình xem tình huống là gì.

Trương Anh Hào giơ hai tay lên, chúc mừng trước tiên: “Giải thưởng lớn là của chúng ta!” Anh ta nhìn Cố Thanh Sơn, lại nhìn xác cá sấu tiền sử biến dị trong hồ, nói: “Cậu không gia nhập tổ chức của tôi thật quá đáng tiếc!”

“Không cần tiếc nuối, chúng ta là là đồng bạn hợp tác.” Cố Thanh Sơn nói.

Bồi bàn bước nhanh tới nói: “Tiên sinh, các ngài làm vậy không đúng quy tắc.”

“Không phải đã nói chỉ có một quy tắc duy nhất là không được giết người nọ thôi sao?” Cố Thanh Sơn hỏi ngược lại.

Bồi bàn lập tức nghẹn lời. Lời này nói không sai, nhưng khách đánh bạc ở nơi này vẫn luôn nghĩ biện pháp hấp dẫn thú biến dị đi ăn thịt người. Từ xưa tới nay chưa từng có ai chuyển qua công kích cự thú biến dị như vậy cả.

Hành động này rốt cuộc có hợp quy củ hay không?

“Tôi phải xin phép một chút.” Bồi bàn nói xong nhanh chóng lấy máy truyền tin ra.

Qua mấy phút ngắn ngủi, gã tắt máy truyền tin, nói: “Hai vị tiên sinh, bây giờ các ngài có thể rời khỏi nơi thi đấu rồi. Thẻ đánh bài của hai ngài chúng tôi sẽ hoàn trả lại đầy đủ, trận này không được tính.”

Cố Thanh Sơn nói: “Nếu bọn tôi không muốn đi mà muốn tiếp tục đặt cược thì sao?”

Bồi bàn lộ rõ vẻ khó xử, nhìn thoáng qua Trương Anh Hào rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn, trong lòng cũng có nhận xét của riêng mình. Người có thể làm bồi bàn ở đây đều có con mắt rất tinh tường.

“Ngài thực sự muốn tiếp tục đánh cược ạ?”

“Thực sự.”

Bồi bàn đành phải mở máy truyền tin hỏi ý kiến. Chỉ chốc lát sau, gã tiếp tục trả lời: “Nếu ngài có thể tự mình lên sân khấu một lần, cũng thành công sống quá ba phút, vậy thì bội số ngài thắng được sẽ dựa theo quy củ trả cho ngài.”

Không ngờ ở đây lại còn yêu cầu khách tự mình lên sân khấu, chuyện này thật sự rất quá đáng. Xem ra ông chủ sòng bạc có chút bất mãn với hành động vừa rồi của Cố Thanh Sơn.

“Cậu có biết chuyện thế này tôi sẽ trả lời như thế nào không?” Trương Anh Hào đứng lên, cười lạnh nói. Anh ta là đại công tử cửu phủ, chưa bây giờ phải ăn cục nghẹn như vậy.

Cố Thanh Sơn bàn kéo tay anh ta: “Đừng làm loạn, để tôi xử lý cho.” Sau đó, hắn quay sang nói với bồi bàn: “Tôi có thể lên sân khấu. Ngoài ra, tôi có thể tặng toàn bộ thẻ đánh bạc cho các cậu. Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với giải thưởng may mắn lớn của các cậu thôi.”

“Ngài nói nghiêm túc chứ ạ?” Bồi bàn rất bất ngờ với quyết định của Cố Thanh Sơn, ngước mắt lên nhìn hắn chằm chằm.

“Đương nhiên, hòa khí sinh tài mà, chúng ta có cung có cầu thôi.” Cố Thanh Sơn vừa cười vừa nói.

Đồ đạc ở trong tay đối phương nên không thể gây sự lúc này được. Nếu không... đối phương hủy luôn mấy thứ kia thì nhiệm vụ của hắn sẽ rất khó đạt tới hoàn mỹ.

Bồi bàn nhìn Cố Thanh Sơn thật sâu.

Đây đâu phải là thiếu niên gì chứ, quả thực là người thành tinh rồi.

Trục lợi của sòng bạc, nếu như người này chặt đứt đường tiền tài của sòng bạc, thì ông chủ là người đầu tiên không tha cho hắn.

Thế nhưng hiện giờ hắn đang thể hiện nhu cầu của mình, không thèm để ý tới đống thẻ đánh bài hạn mức kinh người kia, chỉ cần một trong hai loại vật phẩm đặc biệt.

Bộ dạng không thèm để ý tới tiền tài này chẳng những hiếm thấy, hơn nữa còn khiến người ta không dám xem thường.

Huống hồ đề nghị của hắn cũng phù hợp với quyền lợi của sòng bạc.

Bồi bàn lại lấy máy truyền tin ra nhỏ giọng báo cáo tình huống lên trên. Trong máy truyền tin đáp lại, gã nghiêng tai lắng nghe một chốc rồi quay sang gật đầu với Cố Thanh Sơn.

“Ông chủ vô cùng tán thưởng sự khẳng khái của ngài đây. Ông ấy đồng ý với ý kiến của ngài.”

“Lựa chọn sáng suốt. Có thể bắt đầu ngay bây giờ chứ? Tôi hơi bận.” Cố Thanh Sơn đứng lên nói.

“Được, để tôi hỏi một chút.” Bồi bàn phấn khởi báo lại tình huống vào trong máy truyền tin.

Một lát sau, gã tắt máy truyền tin, lễ phép cúi chào Cố Thanh Sơn: “Tiên sinh, hiện tại đã sắp xếp xong, mời ngài xuống hồ trước.”

Cùng lúc đó, hệ thống loa phát thanh lại oang oang lên.

“Hôm nay có một vị dũng sĩ giết chết ác long, khiến chúng ta thiệt hại rất nhiều thẻ đánh bài. Bây giờ hãy để chúng ta chứng kiến, hắn có đúng là dũng sĩ hay không!”

Một con thuyền nhỏ đung đưa trôi tới, dừng lại dưới chân đài cao của Cố Thanh Sơn.

“Này cậu...” Trương Anh Hào muốn nói cái gì đó.

“Không có việc gì đâu, lúc có việc cầu người thì nên hòa khí một chút, đừng nên làm người ta ghi hận.” Cố Thanh Sơn vỗ vỗ vai anh ta rồi nhảy xuống.

Thuyền nhỏ chở Cố Thanh Sơn tới giữa hồ.

Nhóm khách đánh bạc vây xem huýt sáo vỗ tay hoan hô.

“Một thằng ngu.”

“Kịch hay sắp bắt đầu!”

“Vụ cá cược này càng thêm kích thích, thật không tồi.”

“Hắn sẽ chết như thế nào đây?”

Trương Anh Hào nhìn Cố Thanh Sơn đi xa, cảm thấy hoang mang lẩm bẩm nói: “Thi thể quái vật vũ trụ... Trước giờ chưa từng nghiên cứu ra có tác dụng gì, vì sao hắn lại muốn nó như vậy?”

Trong hệ thống phát thanh có một giọng nói vang lên.

“Phía dưới, mời mọi người đặt tiền cược! Cần nói rõ một chút, lần này chúng tôi dày công chuẩn bị ba con cá sấu khổng lồ!”

Bên kia, Độc Cô Quỳnh bỗng nhiên ngồi thẳng người, suy nghĩ một chút lại đứng lên, đi tới trên đài cao nhìn về phía giữa hồ. Chỉ thấy thiếu niên kia khuôn mặt bình tĩnh, vững vàng đứng ở đầu thuyền, thuyền nhỏ lướt sóng đi về phía trước.

Trên đài cao, mọi người bùng nổ lên tiếng hoan hô.

“Quá tuyệt vời.”

“Ta cược 300.000 thẻ, hắn không qua nổi 20 giây!”

“20 giây? Ha ha ha, ta cược là 15 giây!”

Tới gần giữa hồ, Cố Thanh Sơn nhảy lên một cái đáp xuống cái bè gỗ nhỏ. Hắn vừa mới đứng vững, tiếng loa phóng thanh đã lập tức vang lên.

“Buổi biểu diễn tàn khốc sắp bắt đầu, hiện giờ là thời điểm để các vị đặt cược. Các vị cảm thấy hắn có thể sống mấy giây đây?” Sau đó, giọng nói chợt cất cao hơn: “Các vị bằng hữu, bắt đầu đặt tiền cược!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.