Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 200: Chương 200: Bắt đầu cuộc chiến




“Thu nhỏ Bước nhảy siêu tốc... Cái này rất khó, tôi cần một chút thời gian.” Liêu Hành nhíu mày nói.

Cố Thanh Sơn đáp: “Đây chẳng qua là chức năng cơ bản nhất nguyên thủy nhất mà thôi. Sau khi kỹ thuật Bước nhảy siêu tốc cỡ nhỏ của ông hoàn thành, tôi sẽ nhập hết tất cả nội dung thực sự vào đây.”

“Là cái gì?” Trương Anh Hào hỏi.

“Một ít kiến thức kỹ năng, thậm chí còn trang bị binh khí... đều là đồ tốt cả. Trò chơi này sẽ khiến rất nhiều người vì nó mà điên cuồng.”

“Nhưng nó mang đến lợi ích cụ thể gì?” Diệp Phi Ly hỏi tới.

“Cậu có thể tưởng tượng chút, một người có cả một thân sức mạnh, nhưng trước giờ chưa từng biết vận dụng, lần đầu tiên có được một quyển làm kim chỉ nam cho kỹ thuật trong chiến đấu thì sẽ như thế nào. Dĩ nhiên còn có một chút nội dung khác, chúng ta có thể từ từ đưa toàn bộ vào.”

... Tôi không thể khiến người ta trường sinh, nhưng tôi có thể chỉ ra một con đường chân chính khiến họ được trường sinh. Cố Thanh Sơn thầm nói ở trong lòng.

Trương Anh Hào nghe xong, trầm tư hồi lâu, nói: “Nếu như có phần thưởng như vậy...”

“Chết tiệt!” Liêu Hành đột nhiên hét lớn.

Trương Anh Hào cau mày nói: “Sao thế hả? Tự dưng giật nảy lên.”

“Cậu chẳng hiểu ý nghĩa của chuyện này gì sất!” Trên mặt Liêu Hành lộ ra vẻ cuồng nhiệt: “Nếu như trò chơi này thành công, văn minh nhân loại sẽ tiến về phía trước, mà mấy người chúng ta, sẽ trở thành Vua của thế giới mới!”

Ông ta nói nhanh như chớp: “Nếu đã vậy rồi, tôi sẽ làm lại Bước nhảy siêu tốc từ đầu luôn. Hãy chờ tin tốt của tôi.”

Cố Thanh Sơn nói: “Không sao hết, cứ từ từ, chúng ta thử nghiệm từng bước một, tranh thủ đưa trò chơi này lên thành hệ thống cường mạnh nhất trên thế giới.”

Trương Anh Hào cũng đã tiêu hoá kịp, hỏi: “Cậu muốn dùng cách này để giành người chơi với trò Người Bất Tử?”

“Thú vị, tôi thấy rất thú vị.” Diệp Phi Ly nhao nhao muốn thử.

“Nhưng là vấn đề lớn nhất là, đối với loài người mà nói, trường sinh mới là phần thưởng trò chơi có sức hấp dẫn nhất.” Trương Anh Hào nói.

“Trường sinh sao...” Cố Thanh Sơn nhắm mắt, nhìn lại võ đài khi nãy.

Nơi này rõ ràng là địa ngục Tu La Tràng.

Cả võ đài đã bị máu tươi của loài người tưới ướt, khắp nơi đều vương vãi nội tạng đỏ trắng với chân đứt tay cụt. Hàng ngàn hàng vạn người ngã xuống đất chết không nhắm mắt, trên mặt còn mang biểu tình hoảng sợ tuyệt vọng.

Giọng nói già nua kia lại giống như chẳng hề trông thấy thảm cảnh đó, chỉ dùng giọng điệu nhiệt tình hùng dũng kêu lớn: [Mọi người mau nhìn, bốn người mạnh nhất đã ra đời!]

[Vương giả của cả trận đấu, sẽ được sinh ra từ bốn người họ!]

[Ai sẽ đạt được sinh mạng vĩnh hằng?]

[Chúng ta hãy mỏi mắt mong chờ!]

Bốn tên chức nghiệp giả đứng ở trên bốn góc của võ đài, vừa kiềm chế nhau, vừa đối mặt lẫn nhau.

Bởi vì giết người quá nhiều, nên bọn họ ai nấy đều đạt được trang bị hùng mạnh trước giờ chưa từng có.

Trần Tề, chức nghiệp giả động thủ giết người đầu tiên đang mặc một bộ chiến giáp màu đen làm bằng xương người, hai tay cầm một Bạch Cốt đại đao đang bùng lên ngọn lửa dữ dội. Bộ chiến giáp này rất kiên cố, lại nhẹ nhàng, không hề cản trở đến hành động của người mặc. Đây là phần thưởng cao cấp mà Trần Tề đã có được khi giết được 2000 người. Gã cảnh giác nhìn ba người còn lại...

Bên trái gã là một tên Võ Đạo gia có vóc dáng thấp lùn. Tên Võ Đạo gia này, bởi vì khi hạ thủ chần chờ do dự, giết người cũng không đủ quả quyết, nên trên người chỉ có một miếng giáp che ngực, những bộ phận khác trên cơ thể đều lộ ra ngoài.

Trần Tề chỉ nhìn hắn ta một cái, sau đó không để ý nữa. Bản thân Trần Tề đang mặc áo giáp toàn thân... chỉ cần tên Võ Đạo gia thấp lùn này dám xông lên, gã căn bản không cần phòng ngự, một đao là có thể lấy mạng.

Vì vậy, gã lia mắt nhìn về một góc khác của võ đài. Ở đó chỉ có một lão già tóc bạc hoa râm, nhưng lại là kẻ thực sự khiến gã cảm thấy mình bị uy hiếp.

Bỗng nhiên, vô số ngọn lửa xuất hiện từ trong hư không, lượn lờ ở quanh người lão, bảo vệ lão già sít sao. Một con quái điểu toàn thân chỉ còn lại xương cốt đen sì chở lão già lên, lẳng lặng trôi lơ lửng ở giữa không trung.

Theo như lời giải thích của giọng nói già nua kia, con quái điểu này gọi là Địa Ngục Hành Giả. Nó cũng giống như ông lão, đã khai hóa Ngũ hành hệ Hỏa, chính là trợ thủ mạnh nhất trong chiến đấu.

Lão già ấy đã giết chết 5000 người, lấy được phần thưởng chiến đấu chính là Địa Ngục Hành Giả.

“Đáng chết!” Trần Tề nhổ một bãi nước miếng, trong lòng giận dữ bất bình.

Lão ta là chức nghiệp giả Ngũ hành hệ Hoả, ở trong một không gian rộng lớn như vậy, chỉ tung ra một chiêu là có thể giết mất một cơ số người. Tốc độ giết người của lão quá nhanh, nhanh đến mức gã cũng không địch nổi.

Phải làm thế nào mới có thể giết chết lão?

Trần Tề gấp rút suy nghĩ.

Bỗng nhiên, bên phải võ đài truyền tới một tiếng ho khan đầy đau đớn, gã chợt nghiêng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy tên đô con cuối cùng trong bốn người đang quỵ xuống đất, phun ra từng ngụm từng ngụm máu.

Trong trận đấu kịch liệt trước đó, tên kia bị một chức nghiệp giả sắp chết khác đánh trọng thương, luôn cứng rắn chống đỡ đến giờ phút này, nhưng xem ra đã không thể kiên trì nổi nữa.

“Cơ hội tốt!” Mắt Trần Tề sáng rực lên. Giết chết được một tên chức nghiệp giả mạnh như vậy, ắt phải đạt được trang bị uy lực mạnh hơn. Như vậy, gã sẽ có đủ sức mạnh để đối đầu với lão già kia!

Trần Tề cầm lấy Bạch Cốt đại đao, cười gằn nhào tới chỗ tên vạm vỡ kia.

Hai người khác cũng không cam yếu thế, cùng tăng nhanh tốc độ, bay vút đến chỗ tên đó.

Tên có thân hình vạm vỡ kia thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, khàn cả giọng kêu lên: “Kẻ nào dám xông lên, tao có chết cũng phải kéo người đó theo!”

Nhìn tới đây, Cố Thanh Sơn liền mở mắt, nặng nề nói: “Một cuộc sống trường sinh như thế, không đáng để loài người theo đuổi... Không thể để cho mọi người tham gia cái trò chơi này nữa.”

“Cậu muốn làm gì? Cơ hội bất tử ở ngay trước mặt, mọi người đâu dễ dàng nghe theo cậu.” Trương Anh Hào nói.

Cố Thanh Sơn xua tay đáp: “Chuyện này để nói sau, trước tiên nói một chút về trò chơi của chúng ta đã. Mấy người có ý kiến gì, đều có thể nói với tôi.”

Liêu Hành nói: “Trong hệ thống trò chơi của cậu phải chừa lại một vị trí để gắn Bước nhảy siêu tốc cỡ nhỏ của tôi, hơn nữa phải để nó ở chỗ không thể tháo rời.”

“Biết rồi, xin Nữ Thần Công Chính hãy ghi chép lại.” Cố Thanh Sơn gật gật đầu nói.

[Đã ghi chép.] Nữ Thần Công Chính đáp.

Liêu Hành nghiêm túc nói: “Tôi phải nói cho cậu biết, chế tạo máy Bước nhảy siêu tốc mini là một quá trình phức tạp, cậu lại muốn đặt nó vào một cái vòng tay, việc này nhất định sẽ mất rất nhiều thời gian mới hoàn thành. “”

“Ông cứ cố hết sức là được. “” Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói: “Bước nhảy siêu tốc là điều quan trọng nhất, tất cả vật phẩm khen thưởng đều dựa vào kỹ thuật này để chuyển đi, cho nên ông nhất định phải dốc toàn lực mà làm. “”

“Giao cho tôi, đây là nghề chính của tôi mà! Nhưng cậu phải cho tôi thử nghiệm trò chơi đầu tiên đấy! “” Trên mặt Liêu Hành đầy vẻ mong chờ.

“Không thành vấn đề. “” Cố Thanh Sơn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.