Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 342: Chương 342: Đi do thám




"Nếu Thiên Ma chưa từng tới thế giới của bọn họ." Cố Thanh Sơn phân tích tiếp: "Vậy chẳng phải đột phá cảnh giới là chuyện vô cùng dễ dàng với bọn họ ư?"

"Đúng vậy, chỉ cần cẩn thận thiên lôi." Địa kiếm nói.

Cố Thanh Sơn lại khẽ hỏi: "Còn một vấn đề nữa, bọn họ tới thế giới Thần Võ này bằng cách nào? Có phải rất dễ dàng không?"

Địa kiếm đáp: "Ta chỉ biết nếu từ một thế giới này tới thế giới khác, không phải là chuyện đơn giản."

Cố Thanh Sơn nhăn mày nói: "Chuyện này cần phải biết rõ, nhưng thời gian không còn nhiều, chậm nhất là vào ngày kia cường giả Thái Hư sẽ tới… Cuối cùng phải làm thế nào..."

Cố Thanh Sơn trầm ngâm suy tư, cả người như tượng, không nói một lời.

Thời gian trôi qua, thấm thoắt đã hơn một canh giờ.

Cố Thanh Sơn bỗng đứng lên, bước nhanh ra khỏi quân trướng, đi thẳng đến Quân Cơ xứ, muốn xem tin tức giao chiến giữa hai bên, đồng thời dò tìm vị trí quân địch mà nhóm mật thám đã điều tra.

Hắn cố gắng nhớ kỹ vị trí của quân địch, xong hết mới ra khỏi Quân Cơ xứ.

Hơi chần chừ một chút, Cố Thanh Sơn vẫn không quấy rầy tới Ninh Nguyệt Thiền và Lãnh Thiên Tinh.

Chuyện lần này chưa nắm chắc, gọi người khác, nhỡ xảy ra chuyện sẽ không tiện chạy trốn. Nếu chỉ làm việc một mình chỉ có một mình, dù đi hay ở cũng có thể tự quyết định, không có gánh nặng gì.

Cố Thành Sơn lập tức lấy thuyền bay ra, bay lên không trung.

Hơn hai canh giờ sau, thuyền bay hạ xuống gần một vùng núi, Cố Thanh Sơn xuất hiện. Hắn rất cẩn thận, khi cách quân địch còn mấy trăm dặm, đã thu thuyền bay lại, rồi hạ xuống trước.

Sau khi lặn lội đường xa một lúc, Cố Thanh Sơn leo lên một ngọn núi cao. Quân doanh của địch ở trên núi, đứng ở nơi đây đã có thể thấy được.

Cố Thanh Sơn trốn vào một bụi cỏ rậm rạp. Hắn bấm Liễm Tức quyết đã được cải tiến, khí tức toàn thân lập tức biến mất.

Khoảng cách nơi này đủ xa quân doanh của địch, một khi có chuyện gì cũng tiện chạy trốn.

Suốt một quãng thời gian dài sau đó, hắn không hề nhúc nhích, vẫn luôn im lặng chờ đợi.

Màn đêm buông xuống, mỗi lúc một tối hơn.

Bỗng nhiên, có hai bóng người từ trên núi xuống. Bọn họ đi một trước một sau, sải bước lao nhanh xuống núi.

"Hừ, dựa vào đâu mà chuyện cực nhọc như vậy lại bắt chúng ta làm!" Một người tức giận to tiếng.

"Nói nhỏ một chút, đừng để bọn họ nghe thấy." Người còn lại nói.

"Đã sớm đắc tội với bọn họ rồi, còn sợ gì nữa!" Người kia vẫn nói to tiếng như cũ, nhưng cũng bắt đều để ý xung quanh.

"Sư huynh, điều tra địch cũng là chuyện nên làm." Người đi theo sau lưng tên kia khuyên giải.

"Nên làm ư? Nên làm chó má gì! Chờ công tử tới đây, mấy kẻ đáng thương ở thế giới này chỉ còn đường chết, còn cần điều tra tình hình của địch làm gì?"

Gã tức giận đùng đùng đi về phía trước, bỗng nói thêm: "Nhưng mỹ nữ Thần Chiếu cảnh kia, thật sự khiến người ta nhìn mất hồn."

"Không phải nàng ta đã dùng khăn che mặt rồi ư?" Người kia tò mò hỏi.

"Lúc nàng ta so chiêu với Tôn giả của chúng ta, có lúc khăn che mặt bay lên, đúng lúc ấy ta đã nhìn thấy gương mặt của nàng."

"Thế nào?"

"Dung mạo quả thật khiến lòng người ngứa ngáy không chịu nổi. Ta sống sáu trăm năm rồi, chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như vậy!"

Người nọ tấm tắc nói: "Chờ tới lúc công tử bắt nàng ta làm tù binh, ta đoán có lẽ công tử cũng không nỡ giết nàng ta, mà chắc chắn sẽ giữ nàng ta làm thị nữ bên người."

"Công tử đã có hai thị nữ tuyệt sắc bên cạnh rồi."

"Ngươi cảm thấy công tử sẽ chê nhiều ư? Hơn nữa, bàn về sắc đẹp, vị này không kém gì hai vị kia."

"Điều này cũng đúng."

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đi ngang qua bụi cỏ.

Cố Thanh Sơn mở to mắt, nhẹ nhàng cắm kiếm Triều Âm vào trong lớp bùn đất sau lưng.

Ánh mắt hắn rơi vào người hai người kia.

Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh!

Hai người một trước một sau đang đi tới, người phía sau bỗng biến mất, thay vào đó là Cố Thanh Sơn xuất hiện.

Địa kiếm lóe lên, người đi trước chưa kịp biết gì đã trở thành cái xác không đầu, ngã gục xuống đất.

Trong bụi cỏ, người đằng sau cảm thấy cực kỳ hoang mang khó hiểu. Sao tự dưng đang đi mà người đằng trước đã chẳng thấy đâu nữa, ngược lại trước mắt mình lại là một đám cỏ dại chứ?

Gã ta phóng thần niệm ra, nhìn thấy cảnh Cố Thanh Sơn vung kiếm, lúc này mới phản ứng lại.

"Hỏng rồi, có địch tập kích!"

Người này lấy một tấm bùa chú ra, vừa định kích hoạt, nhưng Cố Thanh Sơn đã biến mất lần nữa. Lần này, chỗ hắn vừa biến mất bỗng xuất hiện kiếm Triều Âm, còn hắn thì đã quay lại bụi cỏ, đứng sau lưng người còn lại.

Thanh kiếm hóa thành ảo ảnh, bùa chú trong tay người nọ bị chém thành hai nửa.

Cố Thanh Sơn thu kiếm về, đập vào cổ đối phương, người này lập tức ngất xỉu. Xong xuôi đâu đấy, hắn lại lặng lẽ cất kiếm đi, kết thúc trận đấu ngắn ngủi này.

Hắn không sử dụng bất kỳ chiêu kiếm nào, mà chỉ dùng hai lần Di Hình Hoán Ảnh đã đạt được kết quả mình muốn.

Cố Thanh Sơn cau mày lại, cảm thấy hơi bất mãn.

Linh lực tiêu hao quá nhanh, mới dùng Di Hình Hoán Ảnh có hai lần mà đã tốn hết ba phần linh lực của hắn. So ra, Súc Địa Thành Thốn tiêu hao ít linh lực hơn. Có lẽ tới lúc bản thân hắn đạt tới cảnh giới cao hơn, mới có thể sử dụng Di Hình Hoán Ảnh nhiều lần.

Hắn dùng một tay đè đầu đối phương, tay còn lại bắt pháp quyết, khởi động thuật sưu hồn.

Một lúc sau, hắn khẽ bấm nhẹ vào cổ đối phương, khiến gã ta chết ngay trong lúc đang hôn mê.

Hai người này bị sai ra ngoài điều tra, rõ ràng chỉ là nhân vật nhỏ bé bị xa lánh. Hơn nữa, bọn họ vừa mới ra ngoài, trong một thời gian ngắn không quay lại cũng không có ai để ý.

Cố Thanh Sơn vội vàng vùi lấp qua loa hai cái xác đó.

Người bị sưu hồn này là tên hầu luôn theo cạnh công tử áo tím, bình thường rất biết nhìn sắc mặt người làm việc, cũng hiểu việc đón ý nói hùa, thường đi cùng với công tử áo tím tung hoành khắp thiên hạ.

Người này không có năng lực nào khác, tu vi cũng không cao, tất cả đều nhờ khả năng nịnh bợ mới vào mắt công tử áo tím, bởi vậy không được các tu sĩ có quyền lực trong tay coi trọng. Cũng chính vì thế nên mới có chuyện lần này, gã ta bị coi như chân chạy việc bên ngoài, điều tra tình hình địch.

Nhớ tới những thông tin mà hắn sưu hồn có được, Cố Thanh Sơn khẽ thở dài, chìm vào suy nghĩ.

Tình hình ngày càng nghiêm trọng.

Cảnh giới Thần Chiếu, Thiên Kiếp, trong thế giới kia đều chỉ xem như thực lực không tệ.

Cảnh giới Thái Hư, ở thế giới kia đủ để đảm nhiệm chưởng môn của một phái, đủ để lãnh đạo quần hùng.

Trên Thái Hư còn một cảnh giới nữa là Huyền Linh, chính là tu sĩ mạnh nhất trong thế giới đó, số lượng chỉ khoảng năm sáu người, vô cùng thưa thớt.

Năm xưa, Lục Tiên mới chỉ là tu sĩ Thái Hư, lúc xé rách không trung tới thế giới kia đã gây ra động tĩnh quá lớn, khiến Ma Thần chú ý.

Ma Thần thể hiện cho việc thế giới đó đã tới lúc kết thúc, khi ấy nó đang nhanh chóng cắn nuốt thế giới đó.

Tất nhiên Lục Tiên đã thất bại trước mặt Ma Thần, bị thương nặng, phải cố gắng dùng bí pháp mới chạy thoát được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.