Chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ là thật?
Thần sắc Bách Hoa tiên tử thoáng nghiêm túc hơn, nàng ta chỉ vào lệnh bài đồng đen, để nó lơ lửng ngay trước mặt.
“Thần kỹ... Hư Không Tầm Linh!” Hai tay Bách Hoa tiên tử nhanh chóng bắt quyết.
Ầm!
Hư không truyền tới tiếng động vang dội, một đường linh quang đâm vào hư không, tạo thành một cái động đen thẳm cao bằng hai người, từng hư ảnh dần dần hiện ra trong động ấy.
Đó là khí tức của tất cả sinh linh ám trên lệnh bài đồng đen đó.
Trong hố người chết, thi thể vô số tướng sĩ phơi bày ra màu sắc chết chóc nồng đậm.
Trong quân doanh, hình ảnh của Triệu Lục xuất hiện, có điều xung quanh gã phát ra tử khí màu xám tro, cho thấy gã cũng giống như đám thi thể trong hố người chết, hơi thở đã sát nhập vào luân hồi.
Vô Diện Cự Nhân.
Nhân Diện Phi Điểu.
Mãng Xà Yêu...
Vô số khuôn mặt hiện lên, thẳng cho đến khi thân hình của Công Tôn Trí cùng Ninh Nguyệt Thiền xuất hiện.
Tiếp theo, là biển yêu ma vô tận vô biên trong thế giới Thần Võ. Năm tên tu sĩ bị tử khí bao vây, chỉ có trên cơ thể Lãnh Thiên Tinh là vẫn toả ra linh quang trong sáng.
Nhìn tới đây, Bách Hoa tiên tử gật đầu một cái, nói: “Trải qua nhiều trận chém giết như vậy, vẫn còn sống sót đi một đường đến Bách Hoa tiên quốc, còn đoạt được Kiếm bảng, cũng đáng nhận một lời khen.”
Cố Thanh Sơn nói: “Xin Thánh nhân cứu giúp hai người họ.”
Bách Hoa tiên tử nói: “Ngươi tạm thời đừng nói những thứ này, tất cả đều phải dựa theo quy tắc của bổn thánh.”
Nàng ta vươn ngón tay như được điêu khắc bằng bạch ngọc ra, bấm ngón thật nhanh. Chốc lát sau, thần sắc của Bách Hoa tiên tử hoà hoãn lại, nói: “Ta vừa mới bói một quẻ, trong vòng một khắc đồng hồ, bọn họ sẽ không chết.”
Quẻ thuật khó nhất trong lục nghệ (sáu món tài nghệ)!
Sống đã hai kiếp, Cố Thanh Sơn lần đầu tiên thấy có người thi triển quẻ thuật chân chính.
Thật ra không phải kiếp trước chưa từng thấy có người coi quẻ, nhưng đó đều là do có thông đồng từ trước, dùng để lừa gạt tài sản người khác.
Trong trò chơi có nói, trong lục nghệ khó nhất là quẻ thuật. Chỉ một câu nói này, vô số tay chơi lừa bịp trong giới tu hành đã ra đời. Ngay cả những tu sĩ lão làng trong giới tu hành, cũng mắc lừa không ít.
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Bách Hoa tiên tử lại lên tiếng: “Mặc dù ngươi đã đoạt được Kiếm bảng, nhưng khi ở trong bình phong Lục Ngọc, từ đầu tới cuối ngươi đều không dùng đến kiếm, điều này không hề khớp với quy tắc của ta.”
“Không cần kiếm mà đoạt được Kiếm bảng, nếu như ai cũng hành động như vậy, bảng Bách Hoa của ta há chẳng phải đã bị các ngươi làm náo loạn? Cho nên, ta không thể xem như ngươi đã hoàn toàn đoạt bảng.”
Nàng ta vỗ tay hai cái, lập tức có hai cung nữ lặng lẽ xuất hiện.
“Đây là hai kiếm thị (*) của ta, ta đã bảo bọn họ áp chế tu vi đến Luyện Khí tầng bảy, các ngươi hãy thử giao đấu một lần. Trong vòng một khắc đồng hồ, nếu ngươi không thắng nổi bọn họ, bổn thánh sẽ nhận định ngươi đoạt bảng thất bại. Đến lúc đó, bổn thánh sẽ báo mọi chuyện đến tiền tuyến, để cho bọn họ tới xử lý chứ không đích thân ra tay.”
(*) Kiếm thị: người tinh thông kĩ thuật chiến đấu, dùng kiếm làm vũ khí, kiếm thị biết cách kích thích kẻ địch, khống chế tiết tấu của trận đấu.
Cố Thanh Sơn vội nói: “Các vị đại tu sĩ ở tiền tuyến sợ rằng chưa chắc đã cứu được bọn họ.”
Bách Hoa tiên tử híp mắt, nói: “Nếu muốn ta đích thân ra tay, phải đoạt được bảng Bách Hoa, đây là quy củ của ta, ai cũng không thể thay đổi.”
Lời vừa nói xong, hai kiếm thị lặng lẽ tiến lên, hành lễ một cái rồi chậm rãi rút ra trường kiếm.
Cố Thanh Sơn nhẩm tính thời gian một lát, từ khi hắn rời khỏi Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền, đã qua non nửa ngày.
Nói cách khác, Thập Tuyệt Cấm Cố trận trên người Công Tôn Trí đã sắp đến cực hạn.
Hắn bèn vươn tay chụp vào hư không, lôi chuôi kiếm sắt ra.
Bách Hoa tiên tử hỉ nộ vô thường, có quy tắc làm việc của riêng mình, bất kỳ ai cũng không nhúng tay vào được.
Nếu hắn không làm theo khuôn phép của Bách Hoa tiên tử, khiến nàng không hài lòng, thì dù trời có bị chọc một lỗ thủng, nhất định nàng cũng không ra tay giúp hắn.
Không còn cách nào khác, phải dùng đến thực lực rồi.
“Mời.” Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, giơ kiếm lên nghiêm túc nói.
Hai kiếm thị liếc nhau một cái, giương kiếm lên, bắt đầu tấn công tới.
Hai thanh kiếm một dài một ngắn, một mau một chậm, cùng hỗ trợ lấp đầy sơ hở của đối phương, từng chiêu liền mạch, trong chốc lát đã đánh tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
Phối hợp như vậy, kiếm thuật như vậy, không hề có bất kỳ kiểu mẫu gì, chứ đừng nói đến đạo nghĩa với phong độ, mục đích duy nhất chỉ có lấy tính mạng của kẻ địch, đơn giản đến cực hạn.
Nhìn trình độ ăn ý của các nàng, dù cho một người xuất ra được hai kiếm quyết cùng lúc, cũng chẳng thể qua nổi.
“Hay!” Cố Thanh Sơn tán thưởng một tiếng.
Kiếm của hắn cũng vung lên.
Keng! Keng!
Hai tiếng vang liên tiếp.
Hai kiếm thị lùi ra sau vài bước, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Phong Trảm?”
“Không, Khai Sơn.”
Hai người do dự, không thể chắc chắn.
Cố Thanh Sơn đuổi theo, trường kiếm trong tay nhìn có vẻ chậm chạp nhưng thực sự lại rất nhanh, chém liên tục năm nhát. Hai kiếm thị liên tục phòng thủ, lại lui ra ngoài bảy tám bước.
“Đây là Tật Phong Liên Trảm!”
“Không đúng, là Khai Sơn Kiếm Chùy!”
Hai người đồng loạt mở miệng nói.
Hai kiếm thị lặng lẽ vận kiếm quyết, cố gắng xuất thủ nhưng sự ăn ý đã không còn.
Kiếm quang xông lên trước mặt, hai người đang muốn vung kiếm, chợt thấy bàn tay rung lên, trường kiếm bị đánh bay ra ngoài xa tít, rơi xuống bên kia đại điện.
Trên đài cao truyền tới một tiếng ồ nhẹ.
“Kiếm ý luân chuyển, biến hóa tự nhiên.”
Bách Hoa tiên tử ngồi xem mà cực kỳ hứng thú, cười nói: “Các ngươi thua cũng không oan, đây là chiêu kiếm kết hợp giữa chân ý của Phong Trảm cùng với chân ý của Khai Sơn, chỉ có người đã thực sự thông thạo hai loại kiếm quyết này mới có thể làm được.”
Nhìn dáng vẻ nàng ta, tựa hồ không đặt chuyện sống chết của Công Tôn Trí cùng với Ninh Nguyệt Thiền vào lòng nữa.
Ngay cả nội gián bậc cao trong Nhân tộc, hay sự tồn tại của thế giới Thần Võ cũng không thể khiến trái tim nàng ta gợn sóng.
Bên kia, Cố Thanh Sơn thu kiếm lại, ôm quyền nói: “Đa tạ hai người đã nhường.”
Trên đài cao, Bách Hoa tiên tử bỗng nhiên đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Ngươi không xuất ra toàn lực.”
Cố Thanh Sơn đáp: “Tại hạ không cần phải vậy.”
Bách Hoa tiên tử nhẹ nhàng bay xuống đứng đối diện với hắn, hỏi: “Ồ? Điều này ngược lại rất thú vị.” Ánh mắt nàng ta sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn: “Cho ngươi thêm một cơ hội nữa để chứng minh những gì mà ngươi nói.”
“Xin hỏi chứng minh như thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đấu một trận với ta bằng chính thực lực của ngươi, ta tự biết đánh giá thế nào.” Bách Hoa tiên tử nói.
Người này chính là một trong Tam Thánh, dù là lúc Cố Thanh Sơn đạt đến đỉnh cao cũng không thể nào đánh thắng đối phương. Vì vậy, hắn tất nhiên không tiếp tục ra vẻ nữa, kiếm sắt trong tay khẽ chuyển, mũi kiếm chỉ thẳng vào Bách Hoa tiên tử.
“Đoạn Thủy Lưu!” Cố Thanh Sơn quát lên một tiếng, trường kiếm liền đâm thẳng về phía trước.
Trên thanh kiếm, kiếm quang ngưng tụ lại thành từng chùm từng chùm.
Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang giống như một trận hồng thủy trào ra mạnh mẽ.
Trời đất yên tĩnh.
Keng!
Kiếm quang chói mắt thoáng hiện ra trên mũi kiếm rồi lại bỗng nhiên vụt tắt. Cả thanh kiếm sắt cũng không chịu nổi uy lực của một chiêu này, lập tức vỡ ra thành từng vụn sắt rơi lả tả khắp nơi trên mặt đất, phát ra những âm thanh leng keng dễ nghe.
Cố Thanh Sơn sững sờ.
Bách Hoa tiên tử hơi động đậy một chút đã lập tức quay về trên đài cao.
“Chiêu thức vừa rồi không tệ, đối với người có độ tuổi như ngươi thì thực đúng là hiếm thấy.” Nàng đánh giá.
Tuy chiêu kiếm vừa rồi không thể thi triển được, nhưng nhãn lực của Bách Hoa tiên tử cao siêu cỡ nào, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu được trình độ kiếm pháp của Cố Thanh Sơn.