Cửa được mở ra.
Cô gái cao gầy cầm theo đầu người đi ra ngoài.
Bên ngoài là rừng cây, suối nhỏ, núi non nối tiếp mênh mông chập trùng.
Bóng đêm mịt mùng.
Trăng tà nước chảy lặng trôi nhanh.
Cô gái cao gầy đi tới bên dòng suối, đặt đầu người xuống bên bờ, bước xuống chỗ sâu hơn, mặc cho dòng nước cọ rửa thân thể.
Màu máu đỏ tươi từ người cô lan ra, tạo thành từng đám mây đỏ trong nước, sau đó phai nhạt dần, cuối cùng không nhìn thấy nữa.
Cô gái cao gầy đứng lên từ dòng suối, đi từng bước về phía bờ.
“Tên Cố Thanh Sơn chết tiệt kia cuối cùng đã đi đâu?”
“Chẳng lẽ hắn đã rời khỏi thế giới này, hoặc là, vẫn đang trốn ở chỗ nào ven bờ suối?”
Cô gái cao gầy buồn bực nghĩ.
Đúng lúc này, một cơn gió đêm lạnh như nước từ trước mặt ập tới.
Chân mày liễu của cô gái cao gầy chợt thả lỏng, hơi lộ ra ý ngạc nhiên.
Trong gió truyền tới một mùi hương.
Cô gái cao gầy hít sâu mấy hơi.
“Thú vị, lúc này rồi vẫn có người nhàm chán làm loại chuyện này…”
Nàng ta thì thào, đi theo phương hướng gió thổi tới.
Dọc theo suối nước, không biết đi bao xa, cảnh tượng phía trước bỗng hiện ra trước mặt cô.
Một ông già đang thu dọn nồi niêu chén bát.
Cố Thanh Sơn đứng bên cạnh ông, đang bưng một cái bát to, không ngừng ăn mì nước bên trong.
Mùi hương tản ra trong gió vừa rồi là đến từ trong bát của hắn.
Cố Thanh Sơn vừa ăn vừa nói: “Đa tạ đã khoản đãi, mì ông nấu thật sự ăn rất ngon, ngay cả nước mì tôi cũng uống sạch rồi.”
Ông già vui vẻ nói: “Cậu thích ăn là được.”
Cố Thanh Sơn đưa bát rỗng cho ông, hỏi: “Tôi muốn tới thế giới kia, còn phiền ngài cho biết phải đi như thế nào.”
“Cái này không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề.” Ông già thoải mái cười lớn.
Cô gái cao gầy nhìn ông già kia, bỗng nhiên nhớ lại một chuyện.
Ở trong thế giới này, có một nhân vật trong truyền thuyết.
Ông cụ chỉ đường.
Lai lịch của ông vô cùng thần bí, dường như không phải chủng tộc mà mọi người biết tới, hơn nữa ông dốc lòng theo đuổi con đường nấu nướng. Tương truyền, chỉ cần ăn mì ông nấu là có thể lấy lòng ông, có được phương pháp đến một thế giới nào đó từ chỗ ông.
Trước mắt, Cố Thanh Sơn đang làm chuyện này.
Lúc này hai người kia hình như có cảm giác, cùng nhau nhìn về phía nàng ta.
“Cố Thanh Sơn, nếu ta đã tìm được ngươi, ngươi cho rằng mình có thể chạy sao?”
Cô gái cao gầy nói xong, tùy ý nhún nhún vai, chậm rãi đi tới.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy đối phương, trên mặt dần dần lộ ra vẻ thận trọng.
“Không thể ngờ được, ngươi thân là một quái vật Vực Sâu, thế nhưng trình độ võ đạo chỉ cao đến thế thôi.”
Cô gái cao gầy hừ một tiếng: “Ngươi tốt nhất không nên nhiều lời.”
Lúc nói chuyện còn yên lặng như một cô nàng hiền dịu, vừa dứt lời thì đã lao lên như một tia chớp!
Cố Thanh Sơn rút kiếm đón nhận.
Không hề thăm dò, hai người vừa ra tay đã dốc toàn lực.
Oành….
Quyền và kiếm giao nhau, âm thanh gây ra như tiếng sấm ầm ầm chấn động bốn phía.
Cô gái cao gầy thân như tơ liễu bay trở về trước, dừng trên suối nước.
Cố Thanh Sơn lùi lại mấy trượng, hóa giải lực quyền của đối phương.
Lực đạo của đối phương quá lớn, may mà nhờ có vài lần sử dụng điệu múa Tế Mệnh nên thân thể Cố Thanh Sơn đã mạnh hơn trước kia nhiều. Nếu không, có thể đỡ được một quyền này hay không vẫn còn chưa biết.
“Quyền pháp hay.”
Mắt Cố Thanh Sơn sáng lên.
Cô gái cao gầy nhìn thấy hắn, mỉm cười: “Kiếm ý của ngươi yếu hơn ta tưởng.”
“Đương nhiên, ngươi không để ý tới chuyện sống chết, nhưng ta không muốn chết.” Cố Thanh Sơn xoa đôi tay run run, nói.
Cô gái cao gầy đột nhiên cười to: “Hóa ra ngươi làm nhiều chuyện như vậy, kết quả vẫn là sợ chết.”
“Đương nhiên, chỉ có người sợ chết mới hiểu là phải kính sợ tử vong, mới biết làm sao đối phó với nó.”
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói.
Hắn đè lại kiếm một lần nữa.
Quyền ảnh như sóng cuộn biển gầm, bất cứ lúc nào cũng muốn cắn nuốt thanh kiếm kia.
Nhưng trường kiếm lại luôn đảo ngược tình thế ở ngay sát ranh giới nguy hiểm, xuất hiện ở nơi mấu chốt nhất, chặn quyền ảnh lại.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Hai bên triền đấu đến tận đây, mỗi một lần quyền kiếm chạm nhau đều khiến trong không khí vang lên một tiếng chấn động nặng nề.
“Ngươi bị lừa rồi!” Cô gái cao giọng cười phá lên.
Cũng không biết nàng ta lướt qua như thế nào, lại bình yên vượt qua vô số bóng kiếm, hung hăng đấm một quyền về phía ngực Cố Thanh Sơn.
Một quyền này nếu như đánh xuống thật có thể khiến lồng ngực của một người bình thường bay ra ngoài.
Mà trường kiếm trong tay Cố Thanh Sơn sớm đã đâm ra, căn bản không thu kịp về đỡ…
Keng!
Đòn tấn công chớp mắt đã qua.
Cố Thanh Sơn lại đánh bay đối phương.
Cô gái cao gầy xoay một vòng trên không, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất.
“Trước giờ ta không ngờ quyền thuật của quái vật Vực Sâu lại tuyệt diệu đến thế.” Cố Thanh Sơn thở dài.
Trên thực tế không chỉ vậy, thân thể đối phương tuy đã hóa thành hình người, nhưng mức độ cứng rắn của kết cấu không phải thứ người thường dùng kiếm phá vỡ được.
Nàng ta có thể tay không đỡ kiếm.
Cố Thanh Sơn thử mấy lần, trường kiếm cũng từng đâm trúng đối phương mấy lần nhưng vẫn không tìm được nhược điểm của đối phương.
… Thật sự là một thân thể chiến đấu hoàn mỹ, căn bản không tìm thấy nhược điểm.
“Di chuyển song kiếm không phải người bình thường nào cũng làm linh hoạt được, đa số đều là lòe thiên hạ… Nếu ngươi cũng chỉ lấy ra để làm màu, như vậy tiếp theo kiếm của ngươi sẽ trở thành kiếm của ta, mà ngươi sẽ chết dưới chính kiếm của mình.” Cô gái cao gầy nhìn Cố Thanh Sơn, giọng điệu bình thản nói.
Ánh mắt của nàng ta dừng trên tay Cố Thanh Sơn.
Vừa nãy hắn đã rút ra một thanh kiếm khác từ dưới suối nước lên, như vậy mới chặn được một kích kia của nàng ta.
Cố Thanh Sơn hơi cong người, song kiếm để sát bên thân, đáp lại: “Ta không lấy mạng mình ra đùa.”
Vô số bùn đất cát đá dưới suối ầm ầm bắn tung dưới chân hắn…
Cố Thanh Sơn lóe lên, nhanh chóng vượt qua suối nước, xông tới trước mặt cô gái cao gầy.
Song kiếm biến thành hai đường tàn ảnh liên tục không dứt, bao phủ toàn thân cô gái.
Cô gái kia mặt không đổi sắc, hai tay tạo thành hình móng vuốt, muốn bắt lấy thanh kiếm.
Nhưng hai đường tàn ảnh linh hoạt quấn chặt cổ tay nàng ta, một cái cuốn lấy, một cái đẩy ra.
Cô gái mất trọng tâm, không khỏi lui về sau vài bước.
Song kiếm như rắn độc quấn lên, lại bị hai quyền giao nhau thành chưởng của nàng ta đánh bay.
Cố Thanh Sơn cũng không khỏi lùi lại một bước.
Cô gái cao gầy trừng hắn, chậm rãi nói: “Người dùng song kiếm, tâm tư đều rất nặng.”
Nàng ta một quyền thủ, một quyền khác hóa thành chưởng, đứng thủ thế trong dòng suối.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy tư thế của nàng ta, trong lòng âm thầm dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Người trong trận chiến quyết tử còn dám hóa quyền thành chưởng, dùng được cả quyền cả chưởng cũng không nhiều.
Tu vi võ đạo của nàng ta cũng không phải giả.
Nhưng, vì sao nàng ta lại học được võ đạo của loài người…
Cố Thanh Sơn hạ song kiếm, nói: “Thật ra ta có thể dùng rất nhiều kiếm, nhưng vì nơi này không thể vận dụng linh lực thôi.”
“Nói thừa.” Cô gái cao gầy bật cười nói: “Nếu không phải bị phong ấn sức mạnh, ngươi nghĩ ta giết ngươi cần tốn nhiều công sức đến thế à?”
Lúc này có một ánh mắt liếc tới, khiến Cố Thanh Sơn chú ý.
Trong ánh mắt ông cụ chỉ đường xuất hiện tia bất an.
Cô bàng quang đứng ở một bên, lúc này đã bắt đầu hơi sốt ruột.
… Lúc trước đã bàn bạc, cô đóng giả thành ông cụ chỉ đường, mà công tử bỏ thuật pháp đi, hoàn toàn hóa thành người thường.
Sau đó hai người sẽ lừa gạt (công tử nói cái này gọi là dùng kế) Chức mệnh giả Vực Sâu.
Rõ ràng chuẩn bị dùng cái thuật pháp tà dị kia, khiến Chức mệnh giả Vực Sâu tiết lộ ra một ít tin tức, sau đó hai người nhân cơ hội đồng loạt ra tay.
Nhưng bây giờ, công tử lại chậm chạp không phát ra ám hiệu.
Cố Thanh Sơn biết suy nghĩ của Sơn Nữ, âm thầm bảo cô yên tâm đừng lo.
Chức mệnh giả Vực Sâu rất kỳ quái.
Cố Thanh Sơn mơ hồ đã nhận ra bí mật nào đó, cho nên kế hoạch ban đầu gác hết lại.